Chương 2
Gõ chữ: Maris
Beta: Tui, chị gái Riêu, K
----
Người vừa đến có hô hấp cực kỳ ổn định, Hoàng Nhân Tuấn giật mình tự nhủ bản thân không nên thất thần, thế là cậu bối rối đưa tay cởi nút kết sườn xám. Tay cậu càng run hơn, mãi mới giật được một nút ra. Dù cứng rắn như thế nào đi chăng nữa, trong tiềm thức cậu vẫn chỉ là một thiếu niên vừa tròn mười tám tràn đầy sợ hãi.
Bàn tay run rẩy được một bàn tay mang theo hơi lạnh nắm lấy, rồi lại đẩy ra. Bàn tay kia thon dài, nơi tiếp xúc cảm nhận được một lớp chai mỏng, không phải nhẵn nhụi nhớt dầu thuộc về những vị khách tục tằng, bụng phệ như Hoàng Nhân Tuấn tưởng tượng.
Nút áo bị tay người gấp gáp cởi ra, Lý Đế Nỗ buông thõng mắt nhìn thiếu niên tội nghiệp giống như con thú nhỏ. Ngày ngày chỉ quanh quẩn ở trong quân doanh, xưa nay hắn đâu biết dì Dương lại thu nhận người trầm tĩnh, ngoan ngoãn đến thế này lúc nào . Nếu như hôm nay không phải hắn đến, phải chăng đêm đầu tiên của Hoàng Nhân Tuấn sẽ lãng phí cho ai đó say mèm ngoài kia? Hắn dùng tay cởi cổ áo Hoàng Nhân Tuấn, làn da trắng nõn yếu ớt như tuyết hiện ra.
Sợ thì sợ, nhưng đã được dạy dỗ hết rồi. Thế là Hoàng Nhân Tuấn lúc bị đè xuống giường thuận theo tư thế mà ôm lấy cổ Lý Đế Nỗ luôn. Dưới tình huống mất đi thị lực, mọi giác quan dường như đều trở nên nhạy cảm hơn, cậu có thể cảm giác được hơi thở nóng rẫy phả trên cổ mình, còn có thứ không an phận đè vào giữa hai chân cậu. Bàn tay chạm đến lớp vải áo phẳng phiu thẳng thớm, Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên giật thột. Đây là quân nhân! Chẳng trách lại muốn che mắt mình.
Lý Đế Nỗ chẳng hề nghĩ chỉ bằng chất liệu vải quân phục đã làm mình bại lộ thân phận. Hắn đã sắp không kìm nén nổi ngọn lửa đang thiêu đốt tâm trí kia, thế là nhanh chóng cởi nốt lớp sườn xám dư thừa, nửa kín nửa hở của cậu bé dưới thân.
Thân thể thiếu niên rất đẹp, là theo kiểu thánh khiết, tinh tế mà những kỹ nam kỹ nữ đã tiếp vô vàn khách ngoài kia chẳng thể nào có được. Đường cong từ vai đến mông đều như núi ngọc đồi ngà.
Lúc bị tiến vào rất đau, nhưng không đủ để Hoàng Nhân Tuấn khóc lên. Cậu có thể cảm nhận được người quỳ phía sau đang kìm nén, sợ làm mình bị thương. Việc này khiến trong lòng cậu đâm chồi cảm giác an toàn. Cậu vô thức nắm chặt đôi uyên ương thêu lồi ra trên tấm chăn. Ngực áp sát vào gấm vóc đỏ tươi, sợi tơ trượt lên làn da mướt mải của cậu. Khi làm loại chuyện gió trăng này, gian phòng lại an tĩnh đến mức kì dị. Không phải là dì Dương chưa từng dạy cậu phải rên rỉ, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên...
Thứ đồ trong vách ruột bỗng nhiên vọt tới, Hoàng Nhân Tuấn không kịp phòng bị, há miệng a một tiếng, vùi đầu xuống gối, có chút xấu hổ xen lẫn giận dữ. Tiếng rên vừa rồi kia quá mức phóng đãng, khiến cho cậu đỏ từ mặt xuống cổ.
Vốn tâm trạng Lý Đế Nỗ vẫn đang khó chịu do bị hãm hại bỗng chốc tan thành mây khói, thậm chí bị chọc phát cười. Hoàng Nhân Tuấn nghe được thanh âm trầm thấp truyền xuống từ trên cao, đồng thời có một cánh tay vững chắc luồn xuống dưới người cậu, nửa ép buộc mà bắt cậu thốt ra, "Không có việc gì, em cứ rên đi".
Dì Dương làm bộ đi ngang qua, tới tới lui lui mấy hồi cũng chẳng nghe thấy trong phòng có tiếng động gì. Lòng bà đang lo lắng thấp thỏm, lập tức bị tiếng rên rỉ đột ngột làm cho giật mình đến xoay người nửa vòng. Mà người "lao động" bên trong rõ ràng là đã bị âm thanh mềm mại này chọt trúng điểm nào đó, tiếng thở dốc càng thêm dồn dập. Thanh âm Hoàng Nhân Tuấn bị ép ngân lên cao vút, thậm chí còn không liền mạch, cứ bị động tác kịch liệt làm cho đứt quãng, rõ ràng là đang bị người ta chơi đùa không hề nhẹ.
Dì Dương lúc này mới yên tâm nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng quay người đi tới sảnh trước, lát nữa còn phải xoa dịu những kẻ vẫn đang la hét muốn mua đêm đầu tiên của Hoàng Nhân Tuấn nữa, ai da, cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Nhưng "người trần mắt thịt" như bọn họ làm sao tranh đoạt được với quân nhân kia cơ chứ?
+++
Một trận gió nghe mưa nghỉ trôi qua, Hoàng Nhân Tuấn đã không còn sức lực. Dấu hôn in hằn trước ngực cậu giống như hoa văn màu đỏ được tô điểm trên khối ngọc thuần trắng, là vẻ đẹp rất có ý vị khiêu khích lòng người. Cậu cứ nằm xụi lơ như thế, dựa vào thính giác biết Lý Đế Nỗ vừa xuống giường mặc quần áo, sắp đeo đai lưng...
Bỗng, lòng bàn tay được nhét vào thứ gì đó nho nhỏ xinh xinh.
Hoàng Nhân Tuấn bóp bóp thử, thứ kia có lông xù mềm mại, chắc là mối nối của vải nhung - Là một Ông hổ nhỏ, cực kỳ giống cái mà mẹ đã từng làm cho cậu. Hoàng Nhân Tuấn lại sờ tiếp, trong bụng con hổ có thứ gì đó cứng cứng, dựa theo hình dáng thì chắc mẩm là một đồng bạc.
Cậu bỗng nhiên muốn rơi nước mắt, chợt nhớ tới ngày Tết xưa kia mẹ làm cho cậu một Ông hổ màu đỏ, đáng yêu đến nỗi làm cho nhóc con là mình đây yêu thích đến chẳng nỡ buông tay. Mẹ nhét tiền xu vào bụng con hổ để cậu cầm chơi, bảo rằng đã sang năm mới rồi, theo tập tục tổ tiên truyền lại, bỏ tiền trong bụng hổ, cục cưng ngoan của mẹ sẽ trải qua một năm mới bình an...
Người này thế mà lại xem mình thành một đứa con nít.
Hoàng Nhân Tuấn bỗng nhiên kéo lấy ống tay áo đang muốn rời đi của Lý Đế Nỗ. Cậu khó nhọc ngồi dậy vươn tay mò mẫm, men theo hai ống tay áo quân phục hướng lên trên, cẩn thận từng li từng tí mò đến mặt Lý Đế Nỗ, cố gắng cẩn thận khắc họa lại ngũ quan dưới lòng bàn tay.
Mà Lý Đế Nỗ cũng không biết mình trúng bùa mê thuốc lú gì, có lẽ là thương tiếc, có lẽ là do thứ tình cảm khác lạ nào đó mà hắn cũng chẳng hay. Vị thiếu soái ngày thường đối xử lạnh lùng với mọi người ấy vậy mà nay lại ngoan ngoãn đứng yên đấy, mặc cho Hoàng Nhân Tuấn sờ mặt. Ngón tay thiếu niên tinh tế, nhẹ nhàng mơn trớn lấy chân mày, sống mũi, gò má của hắn như cơn mưa xuân xấu hổ, cố muốn khắc sâu chút gì đó vào lòng.
Một lúc sau Hoàng Nhân Tuấn rút tay về, vẫn ngồi thẳng lưng, tư thế như thể nếu Lý Đế Nỗ không đi thì cậu sẽ không nằm xuống.
Lý Đế Nỗ cũng không khống chế được bản thân, đưa tay vuốt ve mái đầu tròn xoe kia lần cuối mới đi ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại.
Hoàng Nhân Tuấn lẳng lặng ngồi một hồi lâu.
Thuở còn bé, cậu thường chơi đùa với các chị Hương Quân, Lục Yên trong viện. Hai chị là người đầu tiên trong đám kỹ phải đóng cửa tiếp khách. Tiếng kêu la xuyên thủng màn đêm đâm sâu vào màng nhĩ đứa bé năm nào, khiến nó vĩnh viễn khắc ghi, âm thanh kia phần lớn là thống khổ hơn là hưởng thụ, dù cho nghe giống như đang thoải mái, cũng chỉ sợ là vì nịnh nọt mà kêu rên che mắt. Từ đây, Hoàng Nhân Tuấn bị ám ảnh, thế nhưng bản tính của cậu lại là nhẫn nhục và chịu đựng, nên dù sợ hãi đến đâu cậu cũng cố gắng kìm nén bản năng chống cự luôn trực trào của mình.
Hoàng Nhân Tuấn giật tấm vải che mắt ra, nước mắt vốn bị ngăn trở nay ào ạt rơi xuống. Đôi mắt long lanh, sáng trong bị rèm mi ướt kéo ra tạo thành một tấm lưới che mờ tầm nhìn.
Cậu chịu đựng thân dưới khó chịu, vội vàng lau nước mắt đi, quấn chăn bông bước xuống giường, chân lê lấy giày lảo đảo bổ nhào vào trước ngăn tủ, lấy từ hốc sâu nhất ra một cái hộp đã bị thời gian mài mòn đến mất đi dáng vẻ ban đầu.
Đó là hộp trang điểm mà mẹ đã từng sử dụng, cậu nhấn chốt mở bằng đồng thau xốc nắp lên, bên trong hộp toàn là đồ chơi con nít: Những chiếc lông chim sặc sỡ hơi xỉn màu chút ít; Những bao cát được may bằng vải bố đã gần như ngả sang màu tro đen; Những viên bi thủy tinh vẫn sáng bóng nhưng lạnh lẽo, mất đi nhiệt độ ấm áp.
Hoàng Nhân Tuấn cẩn thận đặt đống đồ lặt vặt nhỏ nhắn sang một bên, đem Ông hổ đã bị lòng bàn tay hun đến nóng hổi bỏ vào đặt ở bên cạnh người bạn màu đỏ sờn cũ. Tụi nó châu đầu vào nhau, hai đôi mắt thêu vừa lớn vừa tròn, chân thành ngây thơ nhìn cậu chằm chằm giống như một gia đình.
Hoàng Nhân Tuấn mím môi mỉm cười, dẫu cho năm dài tháng rộng sau này như thế nào, cậu đã có một đêm đầu tiên đẹp đẽ đến lạ thường. Có lẽ cả một đời, cậu đều không thể quên được vị quân nhân dịu dàng nhưng chẳng biết mặt này.
Điều tiếc nuối duy nhất là, cậu đã không hôn lên môi người ta như các chị gái đã hằng miêu tả.
-
-
Hết chương hai~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro