Chap 8
T đang buồn lắm T^T!! Chả hiểu sao nổi hứng edit thêm Chap này nên là chúng m an ủi t điii=))))
______________________________
"Cậu làm gì đấy?" Kim Taehyung lập tức đổi lại vai, cố gắng tỉnh táo nhìn Jungkook, cặp mắt đã chứa lửa giận! "Tôi . . . . ." Jungkook có chút căng thẳng nhìn Kim Taehyung, lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên nhíu mày thật chặt, giống như đầu thật đau, vươn tay, nhẹ chống trán của mình, thở mạnh, hơi thở yếu ớt nói: "Ôi chao, đầu đau quá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớ tới, lúc ấy dường như phát hiện anh giấu một bọc ma tuý ở phía dưới ghế sa lon . . . . . ."
Sắc mặt của Kim Taehyung tối sầm lại, nhìn người này. "Còn có a. . . . . ." Jungkook lại đưa tay chống trán, lại giả bộ nhức đầu xoa xoa thái dương, vẻ mặt đau khổ nói: "Dường như tôi còn nhớ . . . . . . Anh còn có một túi ma túy, giấu ở trong bình sứ màu lam. . . . . ." Mặt của Kim Taehyung ngửa mặt lên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiên vươn tay, nắm chặt bả vai của cậu, để cho cậu tựa vào trong ngực của mình, nhìn cậu, vẻ mặt co quắp nói: "Cậu muốn dây dưa không ngớt với tôi sao?"
Jungkook ngẩng đầu lên, nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có chút chột dạ cười nói: "Ôi chao, không phải ý này á. Nhưng anh không biết, trí nhớ của tôi nhất định rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm trong quán rượu, nhất định sẽ đụng phải một số khách hút bạch phiến, hút ma túy, có lúc, bọn họ muốn giấu một vài thứ, chúng tôi nhất định biết! Nhưng mà. . . . . . Trí nhớ của tôi không quá tốt, không nhớ rõ của người khách nào để, tôi tùy tiện nói một người. . . . . . không ai có thể bắt tôi a. . . . . ."
Ánh mắt của Kim Taehyung nheo lại, nhìn cặp mắt to linh động của cậu, chợt nhíu mày lông hỏi: "Cho nên thế nào?" Jungkook lập tức liếm liếm môi, nhìn anh, ngọt ngào, mềm mại, lấy lòng cười nói: "Cho tôi đi nhờ một đoạn nhé!"
Kim Taehyung không hiểu nhìn cậu. Jungkook nhìn gương mặt lạnh lùng của Kim Taehyung, hơi miễn cưỡng cười, nói: "Tôi không có tiền thuê xe, đã trễ thế này, không có cách nào. . . . . ." "Ý của cậu là. . . . . ." Kim Taehyung nghe Jungkook nói xong, nhìn cậu nói: "Lúc nãy cậu đi nhầm vào phòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnh sát nói tôi vô lễ với cậu, sau đó còn kiện tôi hút bạch phiến, hút ma túy, sau khi giằng co với tôi một buổi tối, bây giờ muốn tôi tiễn cậu về nhà? Còn có. . . . . . Nếu như tôi không tiễn cậu về nhà, cậu muốn vu cáo tôi, giấu bạch phiến?" "Còn có lén giấu ma túy!" Đôi mắt to của Jungkook sáng lên, nhắc nhỡ anh. "A. . . . . . Như vậy sao. . . . . ."
Kim Taehyung gật đầu một cái, giống như hiểu, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn cậu, lông mày nhướng lên nói: "Cậu có bệnh à?" "Tôi rất khỏe. . . . . ." Jungkook lập tức nhún nhún vai cười nói. "Tôi khuyên cậu đi khoa tâm thần xem một chút! Cậu có bản lãnh thì đi vào cục cảnh sát, tôi bảo đảm cậu có đi không có về. Xuống xe!"
Sắc mặt của Kim Taehyung lạnh lẽo, tài xế lập tức đi xuống xe, mở cửa xe, cứng rắn lôi kéo Jungkook xuống xe. . . . . . "Đừng! !" Jungkook ngã xuống đất, lại liều mạng nắm chặt cửa xe, ngẩng đầu nhìn Kim Taehyung bên trong xe mặt đen thui, bộ dáng vô cùng kiên quyết, cậu gấp gáp nhìn mấy đàn ông nơi bóng tối, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, giống như chỉ cần mình rơi vào trong tay bọn họ, sẽ đem mình băm ra!
Dưới tình thế cấp bách, cậu bị buộc bất đắc dĩ, lại một lần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìn gương mặt đẹp trai của Kim Taehyung, lập tức khóc oà lên, hướng về phía anh đưa ra năm ngón tay, khóc lớn: "Thân ái . . . . . . không cần . . . . . ." Kim Taehyung lập tức quay đầu, tròng mắt hơi híp có chút không hiểu nhìn cậu tâm tình đột nhiên tan vỡ !
Jungkook liều mạng nắm chặt cửa xe, giống như tình thâm nồng đậm nhìn Kim Taehyung, vẻ mặt tràn đầy đau thương, đột nhiên khóc lớn: "Em mang thai con của anh, em dễ dàng sao? Anh đối xử với em như vậy ! Quá không công bằng!" Ánh mắt của Kim Taehyung nhanh chóng lóe lên, nhìn người này! Vệ sĩ xung quanh, còn có thư ký đi theo đến cửa, cùng nhau giật mình nhìn Kim Taehyung và Jungkook giống như bị bệnh tâm thần, chuyện này có chút ngoài ý muốn.
"Cậu nổi điên làm gì?" Kim Taehyung tức giận, trừng mắt nhìn cậu chằm chằm. Jungkook khổ sở nhìn Kim Taehyung, vừa mới muốn nói chuyện, đột nhiên dạ dày trào lên, tay che miệng, nôn mửa ngã ngồi cạnh cửa xe, vừa nôn vừa lệ như suối trào, hai mắt nhìn về phía phương xa, giống như thấy một câu chuyện tình yêu xinh đẹp, nức nở, đáng thương khóc nói: "Em cũng không có trông cậy có thể cùng anh vĩnh viễn ở chung một chỗ. Mỗi ngày em ở trong quán bar, chờ anh trở về liếc nhìn em một cái, em đã đủ hài lòng, nhưng trong mắt của anh vẫn không có em . . . . . trái tim của em rất đau. . . . . ."
Kim Taehyung tức giận nhìn cậu cứ ngăn ở bên cửa xe, ở trước mặt gần một trăm vệ sĩ và thư ký của mình, xé rách mặt mình, cũng phá hủy danh dự của mình chỉ vì một chút tiền đi tắc xi? Người thư ký thân cận của Kim Taehyung là Kim Yugyeom, mặc đồng phục màu đen, cùng hai người thư ký khác đứng ở bên cạnh xe hơi, thật sự kinh ngạc nhìn Jungkook.
Junhkook tiếp tục lau nước mũi nước mắt ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, lại liều chết vịn cửa xe, giống như nắm được một cái phao cứu mạng, tiếp tục xúc động khóc nói: "Nhưng cho dù anh vô tình đối với em như thế nào, anh cũng không thể không chú ý con của anh. . . . . . Hổ dữ không ăn thịt con a! Không nên đối với em và con như vậy, em yêu anh. . . . . . Tae. . . . . . . . . . . . Tae . . . . ."
Kim Taehyung nhắm lại hai mắt, cắn chặt răng, từng đám lửa ở sau lưng của mình bắt đầu cháy rừng rực.
"Tae. . . . . . Tae . . . . . Không nên như vậy đối với em . . . . . Em van xin anh. . . . . . Em van xin anh, không cần buổi tối như vậy, bỏ rơi em . . . . . TaeTae. . . . . ."
Jungkook đôi tay che mặt, lên tiếng khóc rống, nước mắt cũng từ giữa kẽ tay, lăn ra. Bi thiết muốn chết như vậy, cảm động lòng người như vậy! ! Yugyeom và hai người thư ký thật sự kinh ngạc nhìn Jungkook, ngay cả vệ sĩ làm thành bức tường người cũng có chút phân tâm quay đầu liếc mắt nhìn Jungkook ngã tại mặt đất, khóc đến đau thấu tim phổi.
Bên cạnh, cảnh sát đi tới đi lui, cũng đứng ở đó không biết phải làm thế nào. Nơi xa, mấy đàn ông áo đen càng thêm nghi ngờ nhìn bộ dáng Jungkook, âm thầm nói: Cậu bé này không phải là người của Kim Taehyung chứ?
Kim Taehyung ôm vai, lồng ngực tức giận đến muốn nổ tung ngồi ở trong xe Rolls-Royce, hai mắt rối rắm rũ xuống, mới rốt cuộc mở miệng nói: "Lên xe!". Vẻ mặt của Jungkook thu lại ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Kim Taehyung bên trong xe, đột nhiên cảm động cười một tiếng, nước mắt từ hai bên má chảy xuống, cậu vừa cười vừa khóc, vừa ôm chai rượu đỏ, giống y như con mèo leo lên xe, nhào tới trong ngực của anh nói: "Em biết ngay anh sẽ không đối với em như vậy! !"
Cậu lại kích động lên tiếng khóc rống, tay còn muốn ôm cổ của anh, ở trong lòng anh cọ cọ! Diễn trò cho đủ! Kim Taehyung khẽ cắn răng! Rốt cuộc xe chậm rãi khởi động, đang từ từ lái rời khỏi cục cảnh sát. Lúc này Jungkook, rốt cuộc thật dài thở phào nhẹ nhõm, cậu tránh ra khỏi Kim Taehyung một chút, phát điên quay kính xe xuống, thò đầu ra nhìn mấy đàn ông áo đen phía xa như có điều cố kỵ đứng bên ngoài bức tường vệ sĩ, đang nghi ngờ nhìn mình, lại không dám vượt qua hàng rào nửa bước! Máy bay trực thăng vẫn còn đang lẩn quẩn trên bầu trời cục cảnh sát, đi theo đường xe của Kim Taehyung, bảo đảm an toàn của anh, không để cho bất luận kẻ nào đến gần chiếc xe! Jungkook cười một tiếng, cười vui vẻ, đột nhiên rất vui vẻ vươn tay, hướng về phía mấy người đàn ông kia vẫy vẫy, thậm chí còn đưa tay, ném cho người ta một nụ hôn gió, kêu to: "Bái bai! ! Bái bai! Có thời gian tới chơi! !"
Cậu thật sự hả hê lùi đầu vào, ngồi trở lại vị trí, đôi tay che miệng vừa định lên tiếng cười to, lại nhìn thấy gương mặt của Kim Taehyung chôn một đống thuốc nổ, đã cắn răng nghiến lợi, sắc mặt của cậu thu lại, có chút ngượng ngùng nhìn anh. Kim Taehyung ôm vai, mặt lạnh nhìn xe hơi chạy dọc theo con đường tối tăm chạy tới phía trước, bầu trời vẫn u ám kì lạ, mặc dù cực độ tức giận, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, nhìn cậu, cặp mắt anh sáng lên giống dã thú, trầm giọng hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Jungkook nhìn ánh mắt kia, trái tim của mình không khỏi run rẩy, mới ha ha cười nói: "Ách. . . . . . Thì ở phố xá sầm uất phía trước, dừng lại là được rồi. . . . . ." Sắc mặt Kim
Taehyung lại cứng ngắc, giống như điềm báo trước bão táp, khẽ động môi nói: "Tiễn cậu về nhà chứ? Appa đứa bé. . . . . . Nếu không, một chút nữa cậu lại mất trí nhớ, làm bộ nhức đầu, thần kinh mơ hồ, bò trở lại cục cảnh sát!"
Jungkook liếm môi của mình nhìn anh, ha ha ha nói: "Không cần á. Ách. . . . . . Mọi người không phải rất quen, mới vừa rồi tôi thật sự rất bất đắc dĩ! Thì ném tôi xuống ở phía trước là được rồi. . . . . . Không cần khách khí, hiện tại tinh thần của tôi rất tốt, tuyệt đối! ! Sẽ không đi cục cảnh sát! Tôi bảo đảm!"
Chiếc Rolls-Royce thắng gấp ở một khu vườn chuối bên lề đường, Jungkook ah một tiếng, quả thật bị người ném xuống xe, lăn trên mặt đất ướt nhẹp, cảm xúc của Kim Taehyung quả thật bạo phát, không thể nhịn được nữa, lúc đẩy Jungkook xuống xe, còn muốn đưa tay kéo tây trang cậu đang ôm trong ngực! "Anh cho tôi cái này đi!" Jungkook liều mạng không buông tay, níu chặt tây trang này, kéo trở về, vừa kéo vừa kêu to: "Anh có tiền như vậy còn muốn để ý đến một tây trang à?" Kim Taehyung không lên tiếng, tay chợt buông lỏng! ! "A . . . . . ." Cả người Jungkook ngã ngồi trên đất, chai rượu đỏ kia đột nhiên từ trong tây trang rơi xuống lăn lông lốc, lăn đến cây ngô đồng trên đường, ánh sáng đèn xe chiếu rọi chai rượu đỏ trăm năm lịch sử vô cùng quỷ dị!
___________________________Hết_________òiii_______
Vote+cmt cho Jie đỡ buồn đii😭😭❤️ Chúng c mà k vote là 1 năm nữa tui mới ra chap á=))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro