Chap 12
Nói sao nhỉ, có thể nhiều bạn đọc xong chap này sẽ bỏ truyện của tôi lắm đây. Nhưng JungKookie ấy, có thể những đoạn này sẽ rất khổ, nhưng nhân vật chính mà, cậu ấy vẫn sẽ tìm ra được cách để thay đổi!!! Đừng vì thấy thế mà bỏ truyện của tôi nhé :333
___________________________
Trong đêm mưa xe cứu thương vang lên thê lương.
Bên trong xe tiếp tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết đáng thương của một chàng trai, xuyên qua cửa sổ trong xe, thấy hai người bác sĩ và y tá căng thẳng đè chặt cậu trai nổi điên, cậu đang nằm ở trên giường di động, khổ sở giãy giụa, kêu khóc: "Mặt của tôi . . . . . Mặt của tôi . . . . . Cứu tôi, ai tới cứu tôi. . . . . ."
Bác sĩ chỉ đành phải lấy ra thuốc an thần, nhắm trên cánh tay của cậu tiêm một phát, cậu tiếp tục khổ sở khóc kêu trong đau đớn, trên mặt giống như bị lửa đốt nóng rực, làm cho cậu điên cuồng đau đớn khóc thét, nắm khăn trải giường trắng tinh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên!
Hai người y tá đè cậu chặt ở trên giường, cầm lên sợi dây đàn hồi, trói cậu trên giường di động, JungKook tiếp tục ngửa đầu, khàn giọng khổ sở gào lên, thời gian giống như qua thật lâu thật lâu, thuốc có tác dụng, cậu chậm rãi đáng thương ngủ ở trên giường di động, giống như đã chết, tay buông thỏng một bên.
Đêm tối, chuông điện thoại vang lên thật đáng sợ.
Một cậu con trai chừng 23 tuổi, đầu tóc quăn ngắn, nét mặt thanh tú, mắt buồn ngủ lim dim từ trong chăn ấm áp bò dậy, vươn tay dùng bàn tay mò ra ánh đèn trước giường, mơ hồ cầm lên điện thoại, khàn khàn đáp lời :"Alo...."
Cậu sững sờ, khiếp sợ khi nghe được một tin tức đáng khiếp sợ, Seok Jin hoảng sợ đến hai mắt mở trừng, đau lòng hét to một tiếng, ngay lập tức vén chăn bò dậy, run run mặc quần áo đi ra ngoài.
Đêm nay vô cùng kinh khủng.
Taxi thắng gấp tại phòng cấp cứu. từ trong xe lao ra, cố nén cảm xúc kích động, nổi điên chạy về phía hành lang phòng cấp cứu, theo bác sĩ chỉ dẫn, bác sĩ và y tá đi qua đi lại, vẻ mặt mọi người nghiêm túc, căng thẳng. sắc mặt của cậu chợt trắng bệch, đáy lòng thấy lạnh lẽo thấm vào trong cơ thể, lập tức chạy đến trước phòng cấp cứu, túm lấy một y tá nới đi ra, run rẩy nghẹn nào hỏi: "Bác sĩ! Tôi là người thân của Jeon JungKook. Bây giờ tình huống của cậu ấy ra sao?"
Y tá nhìn cậu một cái muốn nói nhưng vẫn lắc đầu một cái, không lên tiếng, vội vàng đi về phía hành lang quỷ dị.
Seok Jin quay đầu, nhìn theo bóng lưng y tá, càng có một loại dự cảm chẳng lành, trái tim cậu nhảy lên thình thịch ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn trước phòng cấp cứu, thở dốc lo lắng nói: "Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì? Một người tốt đẹp như vậy!"
Thời gian căng thẳng từng giờ, từng phút trôi qua.
Ánh đèn phòng cấp cứu bệnh viện tối xuống.
Seok Jin căng thẳng nhào tới trước cửa phòng cấp cứu, run run nhìn sắc mặt nặng nề của bác sĩ, cậu hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Bác sĩ! Bệnh nhân ra sao? Bị thương nghiêm trọng không?"
Bác sĩ khẽ thở dài, mất mát nói: "Má trái của cậu ấy bị axit sunfurit bỏng nặng, may mắn lúc đó trời mưa phùn đã có nước mưa pha loãng, nhưng tổn thương bên ngoài, đã hủy hoại gương mặt, chúng tôi đã cố gắng."
Seok Jin hít một hơi lạnh, trợn to hai mắt, khiếp sợ nghe tin tức này, sau đó nắm chặt tay áo của anh ta, lo lắng bật khóc: "Bác sĩ! Xin anh nhất định phải cứu cậu ấy! Cậu ấy còn rất trẻ làm sao có thể không có gương mặt! Hủy đi khuôn mặt thì làm thế nào? Cuộc sống của cậu ấy vốn đã rất khổ, anh cứu cậu ấy đi! Chúng ta có thể cấy da không? Còn có biện pháp khác không? Ngàn vạn lần không được hủy khuôn mặt!"
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Bác sĩ....." nước mắt của Seok Jin lăn xuống, còn muốn cầu khẩn ...
"Chờ cậu ấy tỉnh lại, an ủi cậu ấy đi, trong khoảng thời gian này, có thể cảm xúc của cậu ấy sẽ không ổn định ..." Bác sĩ nói xong, liền khẽ than thở, đi ra ngoài.
Seok Jin rơi lệ nhìn bác sĩ đi xa, đột nhiên khổ sở nói không ra lời, lúc này cửa chính phòng cấp cứu nhẹ nhàng mở ra, hai người y tá nhẹ nhàng đẩy giường bệnh đi ra.
JungKook nằm ở trên giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân trắng như tuyết, bởi vì thuốc mê chưa tan hết, giống như thật bình thản ngủ say, chỉ vì má trái bị tổn thương được bao bộc như người đã chết, vai trái và vai phải cũng đều bị băng bó lại, cả người đầy vết thương, giống như đêm qua bị ma quỷ xé rách, trong lòng cậu chợt đau nhói, cúi người xuống cứng rắn nuốt tiếng khóc, gọi: "Kookie ..."
JungKook yên tĩnh ngủ trên giường di động, bình thản ngủ say...
_____________________
Sáng sớm hôm sau .
Con chim ở đầu cành nhẹ nhàng cất tiếng hót vang.
Bệnh viện từng tòa nhà màu trắng giống như ánh sáng thiên đường chiếu rọi màu sắc khủng khiếp.
Bên trong một phòng bệnh, truyền đến tiềng thầm thì của bác sĩ và y tá, còn có nói cảm ơn đầy mệt mỏi của Seok Jin: "Bác sĩ, cậu ấy đã ngủ mê mấy giờ rồi, lúc nào thì mới có thể tỉnh lại?"
"Chắc hẳn sắp tỉnh rồi, chúng tôi cũng sẽ không tiêm thuốc mê đau nữa, nhưng lúc cậu ấy tỉnh lại, nhất định phải cho chúng tôi biết, bởi vì cảm xúc của cậu ấy có thể sẽ cực độ không yên, sẽ có khả năng làm ra cử động thương tổn tới mình ..." bác sĩ lại nói.
"Cám ơn anh, bác sĩ ..." Seok Jin lại thật lòng nói cám ơn.
Trên giường bệnh truyền đến một tiếng rên khổ sở.
Seok Jin lo lắng xoay người, nhìn người bạn thân ở trên giường mắt đầu khẽ lay động, cậu lập tức nhào tới trước giường bệnh, kêu nhỏ: "Kookie ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro