Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 196: Bỏ cậu xuống. (1)


Editor: Yooyoung


Anh mở giấy gói có chút thô ở bên ngoài ra, liền nhìn thấy hai lắc tay màu đỏ kia, quả nhiên cực kỳ tinh xảo, có phong cách cổ xưa. Anh đưa tay mơn trớn, nét mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ là kéo tay Bạch Hiền qua, đeo một lắc tay nhỏ hơn lên cho cậu, sau đó đeo cái lắc còn lại vào trên cổ tay của mình. Nhìn trái nhìn phải, như là rất hài lòng gật gật đầu, lúc này mới kéo Bạch Hiền: "Đi thôi, xe tới rồi."

Giọng nói của anh nhàn nhạt, bước chân cũng chậm rì rì. Bạch Hiền có chút sững sờ, sau khi bị anh kéo đi ra ngoài một lúc lâu, cậu mới phản ứng kịp. Một đôi mắt trong suốt hiện lên một tia giãy giụa, nhưng vẫn mở miệng; "Phác Xán Liệt, anh đưa tôi vật này làm gì?"

Anh vừa nhíu mày, vẫn nhàn nhạt, "Cần gì biết rõ còn hỏi."


"Tôi không muốn." Bạch Hiền nói xong, đưa tay liền tháo lắc tay trên cổ tay ra, sắc mặt cậu có chút trắng bệch, đáy lòng lại xông lên từng trận tức giận không hiểu. Dựa vào cái gì anh muốn như thế nào liền như thế ấy, anh muốn ly hôn liền ly hôn, anh muốn hòa hảo liền hòa hảo, anh muốn không cần cậu thì sẽ không cần cậu, anh muốn dây dưa với cậu cả đời, cậu nên nhận mệnh đợi ở bên cạnh anh cả đời sao?

Cậu tuyệt đối không đeo đồng tâm kết này với anh! Cho dù muốn đeo, cũng là cậu và Thế Huân đeo một đôi chứ! Hai người bọn họ mới cần ở chung cả đời một chỗ không xa không rời, muốn cậu và Phác Xán Liệt anh quấn quýt không rõ cả đời? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Em không muốn?" Sắc mặt anh lập tức vô cùng âm u, tiến lên một bước, thoáng cái nắm lấy tay cậu.

"Đúng, không muốn, tôi không muốn!" Bạch Hiền nhìn anh, đáy mắt cậu vẫn quật cường trước sau như một, hao hết tâm tư như vậy cũng không hóa giải được quật cường và xa cách, vĩnh viễn không tiêu tan hận ý và chán ghét, như là gai sắc bén đâm anh một trận đau đớn khó nhịn.

"Biện Bạch Hiền! Con mẹ nó, em thử nói không muốn nữa đi!" Anh bỗng nhiên hung hăng nắm lấy cổ tay của cậu, gần như túm cả người cậu khỏi mặt đất, ánh sáng lạnh trong tròng mắt của anh cực kỳ dọa người. Anh nhìn gắt gao chằm chằm ánh mắt của cậu, đôi mắt nhìn cậu như muốn nứt ra, nhìn vẻ mặt cố chấp quật cường tới cực điểm của cậu!

"Tôi không muốn, Phác Xán Liệt, anh nghe rõ ràng đi. Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không..."

"Bốp!" Anh bỗng nhiên giơ tay lên, vô cùng hung dữ quăng ra một bạt tai.

Đầu Bạch Hiền lệch qua một bên, tóc cũng mất trật tự rối tung xuống. Cậu không nhúc nhích, nhưng thân thể của cậu bắt đầu chậm rãi trở nên run rẩy, dần dần run rẩy đến không thể dừng lại. Bạch Hiền không muốn khóc, cậu tuyệt không muốn khóc vì anh đánh cậu, cậu tuyệt không muốn để anh biết cậu rất đau, cậu rất khó chịu, nhưng cậu lại không khống chế được nước mắt của mình, giống như vòi nước bị hư, không thể ngừng lại.

"Biện Bạch Hiền, em có tim không?" Anh buông cổ tay của câuh ra, trên da thịt trắng nõn kia đột nhiên xuất hiện dấu tay rõ ràng. Anh chỉ liếc mắt nhìn, liền nhanh chóng quay mặt đi, anh không muốn mềm lòng với cậu nữa, không bao giờ muốn mềm lòng với cậu nữa, anh chịu đủ rồi!

"Em hoàn toàn không có tim, Bạch Hiền, tôi cho rằng con người của tôi thủ đoạn độc ác, tôi cho rằng từ trước đến nay con người của tôi ích kỷ vô tình, tôi cho rằng con người của tôi có lòng dạ sắt đá. Thế nhưng mãi cho tới hôm nay tôi mới hiểu được, em mới đúng là vô cùng tàn nhẫn, em hoàn toàn không có tim, vì thế em có thể không kiêng nể, làm bất cứ chuyện gì cũng không lo lắng đến hậu quả!"

Anh bỗng nhiên cười lạnh, hung hăng vung cánh tay một cái, ném đồng tâm kết màu đỏ buồn cười trên cổ tay xuống. Sắc mặt anh dữ tợn, môi mỏng mím chặt, nhưng khóe môi lại tà tứ nâng lên: "Vứt mẹ nó đồ chơi rách nát này đi! Biện Bạch Hiền, cút ngay cho tôi, cút -- sau này muốn như thế nào liền như thế đó. Con mẹ nó dù bây giờ có chết ở trước mặt tôi, mắt Phác Xán Liệt tôi cũng không chớp cái nào!"

Chân Bạch Hiền mềm nhũn vô lực, sau khi cậu bị anh buông ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng lại. Vốn cậu không nên để ý mọi thứ về anh, bởi vì cậu hoàn toàn không để ý người như anh, thế nhưng bây giờ nghe những lời chỉ trích này của anh, cậu lại có chua xót khổ sở nói không nên lời.

Cậu đứng bất động ở nơi đó, mà nước mắt lại chảy không ngừng như trước. Mặt cậu sưng thật lớn, tóc rối tung, cậu khóc đến vai cũng bắt đầu lay động kịch liệt, âm thanh cậu nghẹn ngào rất khó nghe, thế nhưng cậu không nín được, một tiếng đều cao hơn một tiếng...

"Cút! Biện Bạch Hiền, mau cút cho tôi -- "

Bạch Hiền nghe như không nghe, vẫn đứng ở đó cúi đầu khóc.

Tiếng khóc của cậu khiến cho anh càng ngày càng bực bội, liên tiếp đạp hai gian hàng nhỏ bên cạnh hai người, nhưng vẫn chưa hết giận, Phác Xán Liệt quay đầu lại liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền, bỗng nhiên cười lạnh: "Được, được rồi, còn không cút đúng không, tôi cút, tôi con mẹ nó sau này không muốn nhìn thấy em nữa, tôi con mẹ nó không quan tâm!"

Anh xoay người dùng một cước đá văng ghế trên mặt đất, bước mấy bước đi tới trước xe, mở cửa xe, lên xe, đóng sầm cửa xe một cái, giọng nói nặng nhọc khàn khàn: "Lái xe, đi! Thất thần cái gì!"

"Thiếu gia, Biện thiếu gia còn chưa lên..."

Tài xế có chút khúm núm nhìn sắc mặt âm trầm của Phác Xán Liệt, từ trước đến nay Biện thiếu gia là bảo bối trong lòng thiếu gia, bình thường cũng không phải không có tức giận, không có náo loạn như vậy, nhưng cũng chỉ chốc lát nữa, thiếu gia lại điên cuồng dính lên thôi?

"Mặt kệ cậu ta? Cậu ta chết rồi!" Phác Xán Liệt trực tiếp rống lên, tài xế bị dọa sửng sốt, nhưng vẫn kiên trì nói: "Thiếu gia, xin ngài bớt giận, Biện Bạch Hiền còn đang mang thai, ngài bỏ cậu ấy lại một mình sao được."

"Sao không được? Hỏi tôi làm gì? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi là gì của cậu ta chứ?"

Phác Xán Liệt giận dữ, "Anh còn nói lời vô ích, anh cũng cút cho tôi!"

"Thiếu gia... Vậy tôi lái đây!" Tài xế không dám nói thêm nữa, thấy Phác Xán Liệt lại muốn phát hỏa, anh ta hoảng hốt khởi động xe, quay đầu xe.

Xe đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, Bạch Hiền liền không nhìn thấy đuôi xe nữa. Cậu đứng một mình ở đó, đột nhiên sợ hãi vô biên dần dần vọt lên từ trong đáy lòng, trên người câuh không có gì cả, cậu được anh ôm xuống xe, đến ví da cậu cũng không đem theo. Cậu không có di động, không có tiền, cậu một thân một mình ở trên một trấn nhỏ xa lạ, mắt thấy trời sắp tối, cậu phải làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro