Chương 195 : Hoàn toàn náo loạn
Editor : Mirin
Xe vòng đường xa qua đây, bọn họ cũng không vội, cuối cùng nhìn bầu trời càng ngày càng tối, dứt khoát đi ra khỏi màn che, đi dạo dọc theo con phố nhỏ này.
Dần dần có chút náo nhiệt, du khách đi đường giống như đột nhiên xông ra từ dưới đất, quấy đảo chợ phiên đến khí thế ngất trời!
Những trang phục giản dị của người dân trong trấn và những người du khách trẻ tuổi, cứ như người của hai thế giới, nhưng lại hòa hợp cùng một chỗ, xuất hiện ở trên cùng một bức tranh sơn dầu, lại không lộ ra một chút đột ngột.
Có một cửa tiệm nhỏ buôn bán đặc biệt thịnh vượng, Phác Xán Liệt và Bạch Hiền đều bị hấp dẫn. Trong tiệm không lớn, nhưng lại chen lấn ồn ào, bọn họ không vào được, nhưng cũng không vội, dứt khoát đứng ở ngoài tiệm nhìn một vài đồ chơi nhỏ bán ở quầy bên ngoài.
Trên kệ dựng một giấy các - tông cứng rắn, mặt trên dùng thuốc màu đơn sơ viết mấy chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, bán phá giá lắc tay tình nhân.
Phác Xán Liệt kéo Bạch Hiền qua, bọn họ nhìn thấy trên khung lưới sắt dưới giấy các-tông cứng rắn treo rất nhiều lắc tay đủ mọi màu sắc, đều là dùng sợi tơ đan thành, đủ loại kiểu dáng, ngược lại thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ tinh xảo!
"Chúng ta mua đi, bán phá giá lớn mà!" Phác Xán Liệt cũng không ngẩng đầu lên, trong tay nắm cặp lắc tay tình nhân gọi là đồng tâm kết, chậm rãi nói.
Cảm xúc của anh cũng không có dao động quá lớn, như là rất tùy ý hỏi một câu.
"Mua cái này làm gì." Bạch Hiền từ chối cho ý kiến, lắc tay tình nhân, tên như ý nghĩa, đương nhiên là để tình nhân đeo, cậu và anh tính là quan hệ gì? Quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng sao?
Ngón tay Phác Xán Liệt nắm cặp lắc tay kia thoáng chần chừ một chút, lại để xuống: "Vậy thì đi thôi."
Anh xoay người kéo cậu chuẩn bị đi, ông chủ vừa hết bận, thấy mối làm ăn chạy đi, luống cuống chạy qua, vẻ mặt đầy nhiệt tình cười: "Tiên sinh thật có ánh mắt, ngài có biết cặp đồng tâm kết ngài vừa cầm có lai lịch như thế nào không?"
Bạch Hiền nghe ông hỏi như vậy, không khỏi cười nói: "Lại là truyền thuyết si tình đi."
Ông chủ cười sang sảng rộ lên: "Vị thiếu gia này có kiến thức, đồng tâm kết này cũng không phải truyền thuyết si tình, mà là sự thật xảy ra vào hơn một trăm năm trước ở trong trấn nhỏ này của tôi!"
"A? Nói nghe một chút." Bạch Hiền hứng thú, ngừng bước chân, xoay người lại.
Ông chủ hắng hắng giọng, mặt mày hớn hở nói: "Thời gian đó nơi này của chúng tôi có một cậu thiếu niên trẻ tuổi, sống bằng việc....."
"Đúng là có ý đồ bất chính sao?" Bạch Hiền nhíu mi, có chút gấp gáp hỏi.
"Chưa chắc đâu." Phác Xán Liệt tiếp nhận lời của cậu: "Nếu người này muốn gây rối, đại khái có thể trực tiếp cướp cậu thiếu niên này lên sơn trại trên núi trước, anh ta tốn công quanh co một phen, tự nhiên là thật lòng với cậu thiếu niên."
Ông chủ giơ ngón tay cái lên: "Vị tiên sinh này nói rất đúng!"
"Về sau thế nào?" Trong lòng Bạch Hiền đã mơ hồ có dự cảm chẳng lành. Cậu thích xem sách, nhiều khi xem tiểu thuyết, nhìn mở đầu có thể đoán được phần cuối, hoặc là nghe một câu nói của nhân vật chính liền có thể suy đoán ra sắp phát sinh chuyện gì. Thời đại kia, thân phận hai người như vậy, muốn bình an vui vẻ cùng một chỗ, hoàn toàn là nằm mơ.
Ông chủ lắc đầu thở dài nói: "Đáng thương một đôi có tình ...!"
"Thực sự bị chia cắt sao? Tại sao cậu thiếu niên kia có thể chịu được loại đả kích này? Hai người bọn họ cũng quá đáng thương rồi..." Viền mắt Bạch Hiền đã có chút đỏ rồi, so với đôi này, cực khổ của cậu và Thế Huân, hình như thực sự không coi vào đâu.
Phác Xán Liệt lại nhướng mày cười, siết chặt tay Bạch Hiền: "Các người thấy hai người đó khổ sở, tôi lại thấy hai người đó rất hạnh phúc, chí ít ở trong mười ngày này, ngày nào mà cậu nam nhân cũng vui sướng và thoải mái. Chí ít một phút ở trên pháp trường kia, người đàn ông đó có thể nhìn thấy người trong lòng liếc mắt một cái, biết cậu cũng yêu thương sâu sắc anh ta như anh ta yêu cậu vậy. Trong tim của anh ta, nhất định cũng rất vui sướng."
Nói xong lời cuối cùng, ý cười nơi đáy mắt của anh tựa hồ phai nhạt một chút, trong một chỗ màu đen sâu thẳm dần dần hiện lên một chút thê lương. Bạch Hiền có chút kinh ngạc nhìn anh, nhưng trong lòng thì rất đồng ý với những lời này của anh. Cậu chưa từng ngờ tới, anh luôn luôn bạc tình tàn nhẫn, lại thấy rõ chân lý tình yêu như vậy?
"Về sau, cậu thiếu niêm thu thập thi thể người yêu, sau khi an táng người yêu ở nơi núi sâu, tự tay thêu sợi tơ màu đỏ trên khăn voan đỏ, bện ngọc đồng tâm đeo lên cần cổ, rồi treo cổ ở trên cây ngay bên mộ."
"A, sao cậu ta này lại si tình như vậy?" Bạch Hiền có chút giật mình, hai người bọn họ quen nhau cũng không tính là lâu, huống chi người đàn ông kia còn giấu giếm thân phận với cậu, cậu thiếu niên kia lại đồng ý chết vì anh ta, thật khiến cho Bạch Hiền có chút giật mình.
"Trong tim đã có đối tượng, ý chí sống của cậu ấy đã hóa thành hư ảo, cậu ấy đương nhiên là sinh không thể yêu, như vậy cũng coi như bình thường." Sắc mặt Phác Xán Liệt lại không thay đổi, cúi đầu nói.
Ông chủ kia lại tiếp tục nói: "Hồi lâu sau, thi thể của cậu ấy mới được thợ săn đi ngang qua phát hiện, nghe nói mặt cậu thiếu niên vẫn còn hồng hào, vẫn xinh đẹp động lòng người giống như khi còn sống. Dân chúng trong thành cảm động và nhớ thương thâm tình của hai người, tự động hợp táng hai người cùng một chỗ, mà đồng tâm kết đeo trên cổ cậu thiếu niên bởi vì kiểu dáng tuyệt đẹp, mà lại ngụ ý tốt, liền được các cặp tình nhân học theo, đời đời lưu truyền đến nay. Nghe nói cả trai lẫn gái trên trấn nhỏ này, một khi tặng đối phương đồng tâm kết định chung thân, liền không phân ra nữa. Hồn cậu thiếu niên kia ngàn năm không tiêu tan, liền phù hộ cả trai lẫn gái mang theo đồng tâm kết này..."
"Thật như vậy sao?" Bạch Hiền chìm đắm trong chuyện xưa này hồi lâu, thẳng đến khi nghe được câu nói sau cùng, cậu mới ngơ ngẩn mở miệng hỏi.
"Nếu như cậu vẫn không tin, liền đi chung quanh hỏi thăm một chút đi. Đồng tâm kết chúng tôi bán ở đây mới là chính tông nhất, đó là do bà cụ chín mươi tám tuổi ở trong trấn nhỏ này tự tay bện từng cái một. Vì tôi và bà ấy có chút quan hệ thân thích, bà ấy mới để tôi bán, không thể mua được ở nơi khác! Cụ bà kia và chồng bà ấy cũng tặng đồng tâm kết cho nhau, cả đời hai người chưa từng cãi nhau, hiện giờ cụ ông một trăm lẻ một tuổi, thân thể còn rất rắn chắc!"
"Chúng ta mua một cặp đi." Phác Xán Liệt ôn hòa mở miệng, ngón tay cầm đồng tâm kết màu đỏ kia: "Cái màu đỏ này đi."
"Được rồi, tôi gói lại cho hai người..."
"Không cần." Phác Xán Liệt cầm ví tiền trả tiền, sau đó nhận lấy cặp đồng tâm kết kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro