Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Chap 4

**********************************

Tôi yêu em...

Cô muốn biết tại sao vậy thì nó sẽ cho cô biết. Đôi mắt không thể nhìn thấy mọi thứ nhưng trái tim cô có thể cảm nhận tất cả. Trên dãy hành lang vắng, Giáo sư Lee Han bước từng bước nặng nề. Không biết nghĩ gì mà Hiệu trưởng Richard bắt ông dạy ở cái lớp quái quỷ đó. Vốn dĩ ban đầu ông rất hài lòng. Lớp có duy nhất một học viên. Cô bé tuy ít nói, thờ ơ nhưng khả năng tư duy rất tốt, thuộc dạng người thông minh hiếm gặp. Nhưng từ khi Jiyeon xuất hiện ở lớp học đặc biệt, áp lực bỗng dưng dồn về đến ngạt thở. Cậu ta không phải người bình thường mà là một ác ma. Sở hữu bộ óc thiên tài, Park Jiyeon chỉ việc đưa tay và thao túng mọi thứ ở Riachard.

Hai năm trước mọi người đua nhau giành giật con người chỉ mới 19 tuổi đầy tài năng. Bởi lẻ số ngày đến trường của cậu ta chỉ bằng một phần mười những thành tích mà cậu đạt được. Thế nên việc Park Jiyeon có mặt ở Richard sẽ là một hiện tượng. Người ta chỉ biết cậu như một sự tồn tại tuyệt vời và không ai dám thể hiện thái độ quá khích, vì họ hiểu rất rõ bản chất của Gió lạnh. Nhưng giờ đây, điều mà vị Giáo sư già phải chịu đựng thật sự khó có thể hình dung. Con người ấy trở về với quyền lực vô hạn, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Park. Tất nhiên Park Jiyeon không coi ai ra gì, sẵn sàng đá văng kẻ ngáng đường, mang đến sức hủy diệt đáng sợ. Không thể tin được con người như thế lại muốn vào lớp học đặc biệt, im lặng lắng nghe những bài giảng tẻ nhạt.

Dù lớn hơn cậu ta rất nhiều tuổi nhưng kinh nghiệm dày dặn không đủ để khống chế nổi sợ hãi trong lòng ông. Dáng người cao lớn dửng dưng thoát ra luồn khí lạnh lẽo, lãnh đạm khiến người khác chỉ nhìn đã run rẩy. Vì thế vị Giáo sư già không nghi ngờ khi khẳng định ánh mắt ấm áp mà cậu hướng về cô trò nhỏ bị ông vô tình bắt gặp, chỉ là ảo giác. Vài giọt mồ hôi chạy dài trên khuôn trán đầy nếp nhăn, Gíao sư Lee bước nhanh hơn về phía trước. Cảnh tượng kinh hãi trước mắt khiến ông bất động. Cô gái trẻ mặt mũi sưng đỏ, khóe môi đầy máu, mắt không ngừng phóng lửa điện về phía kẻ đối diện. Park Jiyeon mặt tối sầm, đôi mắt đen láy lốm đốm những vằn đỏ chết chóc. Hai tay nắm chặt. Dáng vẻ như ác ma trở về từ địa ngục. Cô trò nhỏ mím chặt môi, khuôn má đỏ hồng dần tái xanh. Mái tóc xoăn mượt bết chặt vào vầng trán ướt đẫm đang nhíu lại.

- "Các…. Các …em đang làm gì..vậy..?"

Câu nói lọt thỏm vào khoảng không hết sức căng thẳng, mau chóng bị thiêu rụi bởi ngọn lửa đang phun trào. Jiyeon ngang ngược vác Hyomin lên vai, bước đi trong sự sửng sốt của tất cả những nhân vật đang có mặt tại hiện trường. Eun Jung vội lao đến, tóm lấy cánh tay bá đạo. Tên khốn khiếp dám cướp Hyomin ngay trước mặt cậu, lần này cậu sẽ liều mạng với nó. Ánh mắt không xúc cảm nhìn vào bàn tay đang giữ nó, đôi môi nhếch lên tỏ vẻ khinh thường.

- "Muốn đấu ư, cậu cơ bản là không có cửa!"

Xoay người rất điệu nghệ, Jiyeon nhắm ngay bụng đối phương đạp mạnh. Eun Jung ngã khụy, đau đớn đấm mạnh tay xuống nền gạch. Bất lực nhìn theo bóng Hyomin đang không ngừng giãy giụa trên vai Jiyeon. Giáo sư Lee đã chết lặng từ lúc nào, khiếp đảm chứng kiến những hành động tàn bạo của Gió Lạnh. Mọi việc dường như đã rõ ràng, mục đích cậu ta đến đây, bộ óc già dặn có thể đoán ra được. Nụ cười an ủi hướng về phía nạn nhân đáng thương, Giáo sư nói có phần run rẩy:

- "Bỏ cuộc đi cậu trai trẻ! Cậu không bao giờ thắng nổi Park Jiyeon đâu !"

Eun Jung nghiến răng, bao năm chờ đợi để được về bên Hyomin. Cậu không ngờ người con gái mình yêu thương lại bị kẻ khác mang đi ngay trước mặt . Đôi mắt nâu lộ rõ tia phẫn nộ: “Park Jiyeon, cậu chờ xem “vợ bé nhỏ” nhất định phải thuộc về Hahm Eun Jung này!”


.........

- "Thả tôi xuống! Park Jiyeon, mau thả tôi xuống…"

Hyomin cố hết sức vùng vẫy, đôi tay bé nhỏ không thương tiếc đánh mạnh vào tấm lưng rộng lớn. Sau nhiều lần suy nghĩ đắn đo, cô định hôm nay sẽ cảm ơn nó vì chuyện lần trước đã giúp cô. Nhưng mọi ý định mau chóng bị dập tắt vì hành động bá đạo của ai kia. Nó vì cớ gì mà đánh Eun Jung? Vì cớ gì mà thô bạo vác cô đi như thế. Có lẽ cô quá lầm tưởng! Bao lần con tim ngu ngốc đã hình dung về một Jiyeon có khuôn mặt dịu dàng, một ánh nhìn ấm áp và nụ cười tỏa nắng. Cô chưa từng nghĩ về nó như một vị hoàng tử, không cần nó có bề ngoài hoàn hảo hơn người. Mà tất cả chỉ có thế, đơn giản là những cử chỉ nhẹ nhàng, một Jiyeon ấm áp. Hyomin có cảm giác nhói đau, không hiểu vì sao nhưng giọt nước mắt vừa chậm rãi rơi xuống đã nói lên tất cả. Cảm nhận được vết ướt nóng hổi trên vai, Jiyeon dừng lại. Nhẹ nhàng đặt Hyomin xuống. Đôi mắt to tròn đỏ hoe, nước mắt thi nhau lăn dài :

- "Park Jiyeon! Rốt cuộc cô xem tôi là gì? Cưỡng hôn tôi, cứu tôi rồi ngang ngược mang tôi đi. Cô nghĩ Park Hyomin này là một con ngốc mặc cho cô trêu đùa ư?"

Nhìn vẻ mặc ấm ức nhưng rất đáng yêu của cô. Cơn giận đến đỉnh điểm bỗng dịu xuống, hàng mi nheo lại che lấp ánh nhìn phức tạp. Mọi việc nó làm vì hai chữ “trêu đùa” của cô mà tan thành mây khói. Cô không phải rất thông minh, tại sao tất cả những người xung quanh đều thấy rõ mà cô thì không ? Jiyeon là đang ghen! Ghen với tên nhóc có dáng vẻ thư sinh kia. Nó luôn ra sức bảo vệ cô, che chắn cho cô. Dõi theo bóng hình bé nhỏ ngay cả trong giấc mơ.

Lần đầu tiên nếm trải cảm giác ngọt ngào của đôi môi thuần khiết,nỗi nhớ da diết trong những đêm dài lạnh lẽo bất chợt kéo về. Cô không biết ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, Park Jiyeon đã không còn là chính mình. Thứ xúc cảm kỳ lạ được dịp khống chế lý trí, huyễn hoặc con tim băng giá phải tan chảy. Thân người cao lớn cúi xuống, đôi tay lạnh toát áp vào khuôn má trắng mịn. Cánh môi hoàn hảo nhanh chóng nuốt lấy đôi môi đỏ mọng của Hyomin. Cô muốn biết tại sao vậy thì nó sẽ cho cô biết. Đôi mắt không thể nhìn thấy mọi thứ nhưng trái tim cô có thể cảm nhận tất cả. Một xúc cảm mãnh liệt dâng lên, Hyomin bị nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng cuốn lấy. Hơi thở thơm hương cỏ may phả ra mát lạnh.

- "Unnie thật sự rất ngốc Park Hyomin! Tất cả vì….. tôi yêu unnie."

Làn gió lướt qua khoảng cách rất gần còn sót lại giữa hai người. Đôi má trắng hồng đỏ bừng khiến Jiyeon vô thức mỉm cười. Bức vẽ được phác họa bằng những chi tiết thật khác biệt. Hai mảng màu nóng lạnh đan xen hài hòa, gió hẳn đang rất hài lòng đây.

Gió mang về giấc mơ...

“Jiyeon! Hãy cuốn unnie vào em. Xin đừng mang giấc mơ này rời xa unnie!”.

Vài cơn gió êm êm lướt qua. Cái nắng xượt ngang ấm áp. Khoảng không im ắng vang lên nhịp thở có phần gấp gáp. Hyomin vẫn bất động. Khuôn má trắng hồng thoáng nét bối rối. Nó đang tỏ tình với cô. Park Jiyeon cao ngạo, băng lãnh nói yêu cô-một cô gái mù lòa ,vô cảm. Hyomin im lặng, lý trí liên tục phủ nhận những gì xảy ra. Từ ngày mất đi thứ ánh sáng quý giá ấy, niềm tin trong cô sớm đã không còn. Tồn tại trong người cô là sự thờ ơ, một Hyomin luôn ngờ vực. Cô không phải chưa nghĩ nó có tình cảm với mình và đôi lần ngốc nghếch cho đó là sự thật. Nhưng giờ đây, khi nghe nó nói: ”Tôi yêu em!” Bản tính ấy lại được dịp phát tán. Cô gái mù lòa như cô có thể xứng sao? Tình yêu chỉ mãi mang màu đen trong thế giới của Park Hyomin. Hyomin cúi đầu, giọng nói nhỏ dần:

- "Xin lỗi! Tôi không phải đối tượng đùa giỡn của cô."

Khuôn mặt hoàn hảo bỗng chốc tối sầm lại. Ánh mắt đen láy xoáy sâu vào biểu cảm trên người cô gái nhỏ. Tim Hyomin đang vô cùng hỗn loạn, từng nhịp đập bất ổn cứ thế vang lên, nện thình thịch vào tâm trí. Cô lo sợ những gì nó nói, những việc nó làm chỉ là bỡn cợt. Park Jiyeon đối với cô quá mờ ảo, mọi thứ về nó  khiến Hyomin không thể điều khiển được bản thân. Nó thổi vào cuộc sống tẻ nhạt của cô những màu sắc thật đẹp, luôn ở phía sau để bảo vệ cô, mãi che chắn cho cô. Park Jiyeon bước vào bóng tối, nơi Hyomin cuộn mình cô độc. Lặng lẽ gieo rắc thứ ánh sáng diệu kỳ, mang về những giấc mơ ngọt ngào và ấm áp.

Cô có quyền phủ nhận sự thật, có quyền vứt bỏ con tim không còn khả năng kiểm sóat của mình. Nhưng nếu Gió Lạnh là một giấc mơ, cô sẽ mơ, Hyomin nguyện không tỉnh giấc, sẽ mãi chìm đắm trong màn đêm tăm tối ấy. Jiyeon nghiến răng, kéo Hyomin vào lòng:

- "Được. Unnie có thể nghĩ tôi đang đùa giỡn với unnie. Nhưng con tim tôi unnie hãy tự mình nghe lấy."

Là những thanh âm quen thuộc, tiếng thình thịch nhanh chậm đan xen rồi lẫn vào nhịp đập đang không ngừng hỗn loạn của cô gái nhỏ. Từ đỉnh đầu, chất giọng trầm trầm vọng xuống:

- "Ngay từ lần đầu gặp unnie, con tim này đã rời bỏ tôi"

Nắng hững hờ rũ xuống dáng người cao lớn, đậu vào vòng tay vững chãi ôm lấy người con gái mà nó yêu nhất trên thế gian này. Hyomin cảm giác mình đang vỡ tan, hòa mình vào dòng chảy mạnh mẽ kia. Đây chính là tình yêu mà cô mong muốn, thứ ánh sáng mà Hyomin luôn khát khao.

“Jiyeon! Hãy cuốn unnie vào em. Xin đừng mang giấc mơ này rời xa unnie!”.

Dũng khí để nói ra những lời này vốn dĩ không có, nhưng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn má trắng hồng đã nói lên tất cả. Tuôn xuống vòm ngực rắn rỏi bao tình cảm, len lõi vào tim Jiyeon một tình yêu thật thuần khiết. Không gian lắng đọng những hương vị ngọt ngào. Trên nền trời xanh biếc, gió nấp sau mây. Lén lúc phác thảo bức vẽ tuyệt đẹp này. Nhưng gió chưa phải là kẻ cuối cùng nhìn thấy mọi thứ. Ở cuối dãy hành lang tĩnh mịch, tiếng lộp bộp của thứ chất lỏng sánh đỏ rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Chiếc kính đáng thương bị đôi bàn tay nhỏ nhắn bóp đến nát vụn. Mảnh vỡ sắc nhọn ghim vào da thịt, đau nhói. Đôi mắt ngập đầy căm phẫn nhìn về nụ cười hạnh phúc của Jiyeon. Xuyên thủng thân người bé nhỏ trong vòng tay nó.

- "Park Hyomin, cô sẽ không yên với tôi !"

Cái đẹp tồn tại song song với cái xấu. Nét vẽ hoàn hảo không thể thiếu những lấm lem, nguệch ngoạc. Và tình yêu niếm trải mọi đắng cay, sóng gió sẽ là tình yêu bất diệt.


.........

Eun Jung bước thẩn thờ, đôi mắt nâu vô hồn nhìn vào dòng người qua lại tấp nập. Câu nói chân thành của Giáo sư Lee: “Bỏ cuộc đi cậu trai trẻ ! Cậu không bao giờ thắng nổi Park Jiyeon đâu !”, dáng vẻ cao ngạo đáng ghét của tên ấy: “Muốn đấu ư, cậu cơ bản là không có cửa!” cứ tua đi tua lại trong đầu cậu. “Vợ bé nhỏ” đã hứa với cậu, đã nói sẽ chờ cậu nhưng cô ấy không giữ lời. Eun Jung đau, cơn đau từ vết thương còn sưng đỏ, từ con tim đã rỉ máu. Có phải cậu đã sai lầm, sai lầm khi luôn nhớ Hyomin, khi quay về tìm cô ấy. Cậu ngu ngốc ôm những mộng tưởng, dại khờ giữ lấy cô bé hồn nhiên ngày nào. Để rồi hôm nay, Eun Jung hoàn toàn đổ sụp, cậu ngã khụy trên chính con đường mình bước đi.

Không biết vào đây bằng cách nào, điều duy nhất cậu chú ý là loại thức uống hấp dẫn này. Vị ngòn ngọt nơi đầu lưỡi kích thích cậu không ngừng nuốt lấy. Dòng chất lỏng vừa vào khoan miệng đã cay nồng, càng tiến sâu càng mặn đắng. Eun Jung nhếch môi, chua xót nhấp từng ngụm rượu. Tiếng nhạc xập xình, choang choang vỗ vào màng nhĩ. Bóng đèn lóe lên đủ sắc màu rồi mờ đi. Vài cô nàng uốn éo thân người, tiến về phía cậu đều bị đuổi đi ngay lập tức. Thanh toán xong tiền rượu, Eun Jung loạng choạng bước ra khỏi vũ trường, mặc cho người khác va vào mình. Cậu muốn cơn đau về thể xác có thể thay thế cho vết rách rát buốt trong tâm hồn mình.

- ''Nè ! Đi đường không có mắt sao?"

Một người phụ nữ bị cậu đụng trúng lớn tiếng quát nạt, nhưng chàng trai trẻ chẳng quan tâm, dáng người cao lớn liêu xiêu bước tiếp. Chiếc bóng cô độc mờ mờ in lên mặt đường, đổ dài nỗi chua xót đang trào dâng. Đang đi, Eun Jung bỗng va vào một bức tường thịt “đồ sồ”. Cú va chạm khiến thân người say xỉn ngã nhào. Cảm nhận cơn chuyển động dữ dội đang hướng về mình, Eun Jung cố nheo mắt nhìn rõ. Tên mập ú mặt mày bặm trợn đang hung hăng nhìn cậu, máu nóng bốc lên phừng phừng qua đôi mắt híp gian xảo:

- "Thằng chó! Mày dám đụng trúng tao. Mày hết đường sống rồi con ạ !"

Eun Jung hừ mũi, “hết đường sống” ba chữ này nghe thật vui tai. Tốt thôi, vốn dĩ cậu đang muốn chết đây. Sống để đau khổ dày vò, chồng chéo nỗi thất vọng thế này thì cứ giết quách cậu đi. Thấy thái độ dửng dưng của tên nhóc trước mặt “khối thịt” hất hàm ra sau, dữ tợn quát:

- "Tụi bây mau cho nó một trận, lần sau xem còn dám nhắm mắt ra đường không!"

Năm sáu tên to con lao vào Eun Jung, kẻ đá, người đạp. Lôi hết sức trút giận thay đại ca. Thấy thân người cao lớn co quắp quằn quại, “khối thịt” hả hê bước đến, ghì mũi giày dày cộm lên cánh tay đầy vết máu.

- "AAAA..."

Eun Jung đau đớn hét lên. Toàn thân cứng đờ mất hết sức lực, dù vậy nụ cười mỉa mai vẫn kịp nhếch lên. Park Hyomin! Tôi sống là vì em. Nếu em là của người khác, cuộc sống này tôi cũng chẳng thiết tha. Hahm Eun Jung về đây là sai lầm và yêu em là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Đường cong dần hạ xuống, đôi mắt nâu từ từ khép lại. Cậu mệt mỏi ! Thật quá mệt mỏi, phải ngủ thôi. Ngủ sẽ không đau khổ nữa, sẽ mãi mãi bình yên.

- "Nè! Các người làm gì vậy? Tính giết người giữa chốn công cộng sao"

Cả đám sững lại, im lặng nhìn vào người vừa hét vào mặt họ. Ánh mắt trợn lên chuyển từ vẻ ngạc nhiên sang cái nhìn vô cùng nham nhở:

- "Cô bé ! Đừng có lo chuyện bao đồng...hay em muốn gây sự chú ý với anh đây."

Mái đầu cắt ngắn rất chất nghiêng nghiêng, đôi môi đỏ xinh cười như không cười:

- "À! Đợi lát nữa tôi sẽ cho anh một bất ngờ, đảm bảo từ nay về sau anh luôn chú ý đến tôi"

Đám ria mép trên khuôn miệng đầy nốt rùi không tự chủ giật giật. Khoái trá đến gần con mồi béo bở trước mắt. Giọng nói khàn khàn, nhày nhụa vang lên:

- "Thật chứ"

Không để kẻ địch có cơ hội mơ tưởng viễn vông, đôi tay thon dài nhanh chóng chộp lấy cánh tay béo ú, quật mạnh xuống nền đất. Sáu tên hung hãn ban nãy sửng sốt, há mồm nhìn đại ca bị hạ gục quá dễ dàng. Khuôn mặt lém lỉnh quay về sáu bức tượng xấu xí, vỗ vỗ vai kẻ đứng gần mình :

- "Nè ! Bất ngờ không? Tôi bảo làm mấy người chú ý tôi mà. Sao lơ tôi luôn vậy?"

Ra vẻ giận dỗi rất đáng yêu khiến cả đám ngu đần lúng túng, thân người nhanh nhẹn lướt qua. Đá mạnh vào chân, bụng và đầu của từng tên. Thuần thục nắm chặt bả vai, cánh tay của đối phương, khom người 135 độ quật ngã hết thảy. Động tác chuẩn xác, thế võ đẹp mắt vô cùng. Khoanh tay hài lòng trước thành quả mà mình vô tình “thu nhặt”, cô gái sực nhớ đến vật thể bị đánh đến bất động dưới nền đất. Lay lay cánh tay sớm đã cứng đò, khuôn mặt tròn tinh nghịch ra chìu nhăn nhó

- "Anh gì ơi ! Đừng chết, tôi không muốn bỏ công tình la hét, đánh đấm của mình để cứu được cái xác “cồng kềnh” thế này đâu nhé !"

Thấy người kia không có phản ứng, cô cuống quýt vác cậu lên vai. Miệng không ngừng lảm nhảm, than trách :

- "Ai bảo trời sinh Ji Ah tôi tốt quá làm gì, đành đưa Phật về Tây Thiên luôn vậy!"

Cơn gió nhè nhẹ thoáng qua. Eun Jung mơ hồ nhìn thấy khuôn má lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt to tròn, trong veo.

- "Hyo...min..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro