Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Chap 11

**********************

Hủy diệt

Đoàn quân áo đen lần lượt tiến vào tòa lâu đài. Sự xuất hiện đột ngột của những kẻ lạ mặt khiến Rose nhất thời trở tay không kịp. Cuộc giằng co diễn ra với ưu thế hoàn toàn thuộc về Kate.

Mười thành viên tinh nhuệ nhất của Kate tạo thành một vòng tấn công vô cùng chặt chẽ, xông thẳng vào cấm địa của Rose. Trong tường thành đen ngòm của những chiếc áo đen, hàng loạt mũi súng bạc sáng lóa chỉa ra, nhằm thẳng vào những tên áo đỏ vô cùng lì lợm.

Tốc độ chớp nhoáng, nhanh và chuẩn xác là tất cả để miêu tả về hành động của Kate. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, ngay khi bắt đầu, mọi người đều nhận định hôm nay Rose sẽ ngập trong biển máu vì cơn thịnh nộ , sự giận dữ đến đỉnh điểm của Gió lạnh.

Phần lớn lực lượng của Rose đều bị tấn công ở chân, tay và vai. Với loại đạn có sức sát thương cực lớn mà Kate vừa sáng chế thì chỉ bấy nhiêu thôi, kẻ địch đã không thể gượng dậy.

Ấy thế, những tinh anh của tổ chức siêu việt này và cả Rain hiện tại đều mang một bộ mặt hết sức kinh hãi. Không phải cái giá lạnh của mùa đông mà một cơn rét buốt đang dần dần xâm nhập vào cơ thể họ. Tình thế trở nên hỗn loạn khi cả Kate và Rose chứng kiến cách ra tay tàn nhẫn của Jiyeon.

Pằng..Pằng….Những phát đạn liên tiếp ghim thẳng vào tim đối phương, dòng máu đỏ tươi sóng sánh dưới nền đất càng làm ánh nhìn kia thêm u ám, lạnh lẽo.

Không một ai có thể thoát khỏi chiếc lưỡi hái sắc nhọn của Tử Thần, mỗi khi cánh tay ngang tàn kia giơ lên sẽ có một người ngã xuống. Vài tên trước đó bị đội quân áo đen tấn công trở nên thảm hại thì giờ đây chúng rất nhanh chóng kết thúc cuộc đời mình.

Gió Lạnh như điên cuồng, anh hủy diệt hết thảy những kẻ phía trước.Trong đôi mắt đen cao ngạo kia, một ngọn lửa đang phừng phừng thiêu rụi tất cả.

Những người chứng kiến cảnh này đều đờ ra, không ai dám bước lên ngăn nó. Dù Rose là tổ chức phi pháp, dù bọn chúng từng làm rất nhiều chuyện gian ác nhưng phải nhận lấy kết cục thế này, thật sự quá bi thảm.

Một mảng yên lặng phá vỡ nỗi ám ảnh của mọi người, tất cả lập tức hướng ánh nhìn đến thân người cao lớn đang nhuốm đầy mùi máu tanh.

Jiyeon thản nhiên giẫm lên đống xác dưới chân, giọng nói âm u cất lên:

- "Mau đi tìm cô ấy!"

Lời nói vừa dứt, những chiếc áo đen nhanh như gió, len vào từng ngỏ ngách của tòa lâu đài.

Khi không gian đã trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó, đôi mắt đen ngập sự chết chóc chợt tối lại, một tia đau đớn và run rẩy chưa từng có thoáng hiện lên dưới hàng mi mệt mỏi rủ dài.

- "Park Hyomin, không được phép của tôi, unnie mãi mãi cũng không thể rời xa tôi !

Thứ gì đó chực nổ tung trong đầu óc, ý nghĩ giết người, giết sạch lũ bẩn thiểu của Rose làm máu huyết đang nóng lên của nó như trào ra ngoài."

- "Báo cáo, bên trên có phát hiện!"

Xoẹt. Hai chiếc bóng nhanh nhẹn lách qua đám người áo đen trước mặt, hành động bất ngờ khiến tất cả sửng sốt nhưng sau khi định thần họ cũng vội vã chạy theo.

Chứng kiến sự nổi giận và điên cuồng của Gió Lạnh, hơn ai hết, họ những thuộc hạ của nó, những chiếc đầu sắc bén ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Người lãnh đạo tối cao của Kate, con người lạnh lùng, tàn khốc với biệt danh Gió Lạnh chưa bao giờ mất kiềm chế như lúc này.

Nó luôn dửng dưng nắm cần điều khiển, sẵn sàng chấm dứt mọi cuộc “dạo chơi” khi không còn hứng thú.

Bản lĩnh và sức mạnh của Park Jiyeon từng làm họ khuất phục, khiến những khối óc thiên tài tình nguyện cống hiến cho Kate, bán mạng vì Gió Lạnh.

Do vậy, khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc trước mắt, hết thảy những chiếc đầu thông minh đều khẳng định rằng, cô gái kia thật sự rất đặc biệt đối với Jiyeon. Đó là người đầu tiên và cũng là duy nhất ảnh hưởng đến tâm trạng và mọi suy nghĩ của nó.

Rầm…..Thân người màu trắng giận dữ đá sập cánh cửa sắt cũ nát, chiếc bóng cao lớn lao thật nhanh vào bên trong.

Đôi mắt nâu bất chợt sẫm lại khi nhìn thấy cô gái trước mặt, trái tim đau đớn tựa ngàn vạn mũi tên đâm xuyên.

Ji Huyn ngồi đó, thất thần nhìn vào chiếc giường lớn phía trước. Hốc mắt cô đỏ hoe, gương mặt tái nhợt đầy rẫy vết trầy xướt. Mùi máu tanh tưởi bốc lên từ bộ quần áo lấm lem, từ vết rách nơi cổ tay vì ra sức giãy giụa.

Rain chết lặng, hai chân nặng nề bước đến gần Ji Huyn. Ngay từ lúc bắtgặp bộ dạng này của cô, một cảm giác bất lực chợt ập đến. Lúc cô đau đớn, khi những giọt nước mắt yếu mềm lặng lẽ tuôn rơi anh đã không đến, không thể ôm lấy cô, bảo vệ cô.

Rain nhận ra, anh rất yêu cô, yêu sâu đậm cô nhóc tinh nghịch hay cãi nhau với mình. Một Ji Huyn ranh mãnh, lém lỉnh nhưng mạnh mẽ và kiên cường. Cô nhóc ấy không biết từ bao giờ trở nên thật đặc biệt, đặc biệt đến mức Rain phải khốn đốn, khổ sở khi đánh mất cô.

Thân người bé nhỏ run lên bần bật khi bị Rain ôm vào lòng, cánh tay yếu ớt vung loạn xạ, đôi mắt hốt hoảng và bi phẫn tột độ.

Một màn tuyết trắng xóa hiện ra trước mắt Ji Huyn, từng bông tuyết rơi trên nền đất, lạnh lẽo. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trái tim đã rát buốt với những nhịp đập ngày càng yếu dần.

Mọi vật xoay quanh bỗng chốc mờ ảo, cô nghe thấy tiếng cười khoái trá của người đàn ông dâm đãng kia, giọng nói tàn độc của cô gái mang mặt nạ, ánh nhìn ghê tởm của bọn chúng đang chiếu thẳng lên người cô.

Rồi tiếng gọi của Hyomin bất giác vang lên, cô ấy van xin, gào thét đến khản giọng nhưng không một ai….không ai đến cứu.

Ji Huyn hét thật to, nước mắt giàn giụa trên đôi má đã tím tái:

- "Đừng….xin các người tha cho Hyomin, đừng động vào cậu ấy….Đừ….ừng….mà!"

Cảnh tượng ngây dại của Ji Huyn làm Rain và hết thảy những người có mặt ở đó phải xót xa. Cô đã chịu đả kích quá lớn, những gì xảy ra như một bàn tay vô hình đẩy cô vào vực sâu của sợ hãi và kinh hoàng.

Rain cúi người, dịu dàng hôn lên đôi môi đang run rẩy của Ji Huyn, khóe mắt tràn ngập sự yêu thương và căm phẫn.

Cảm nhận vị đắng chát của cánh môi khô cứng, vị mặn của những giọt nước mắt đang tuôn rơi, Rain nhắm chặt mắt, để mặc Ji Huyn cắn nghiến môimình đến thảm thương.

Vị tanh xộc vào khoang miệng như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim Ji Huyn, vòm ngực xa lạ nhưng ấm áp của anh xua đi nỗi sợ hãi đang không ngừng dâng lên trong lòng cô. Cơ thể căng cứng bắt đầu thả lỏng, trái tim tham lam giữ lấy những ngọt ngào vừa ập đến.

Một luồn khí lạnh lẽo bất chợt đổ ập đến, tất cả bất động nhìn theo dáng người lãnh khốc của Gió Lạnh.

Ánh mắt sâu thẳm tựa hồ không đáy, những tơ máu vằn lên trông đáng sợ nhưng hơn cả là hơi thở nặng nề đang tỏa ra.

- "Đủ rồi ! Nói ! Hyomin đang ở đâu?"

Giọng nói trầm tĩnh đến rợn người vang lên bên tai khiến Ji Huyn giật thót. Cơn đau từ cánh tay đang bị ai đó siết mạnh kéo cô về với thực tại, gấp gáp thu nhặt những mảnh hồn vỡ tan đang lẩn quẩn trong ảo ảnh của chính mình.

Rain bây giờ mới sực tỉnh, con tim chỉ biết nhói đau vì Ji Huyn đã thật ngốc nghếch khi quên mất Hyomin, cô em gái mà anh yêu thương nhất. Đưa tay gạt lấy cánh tay chứa đầy nộ khí của Jiyeon trên cổ tay Ji Huyn, Rain cất giọng gấp gáp:

- "Ji Huyn! Hyomin đã xảy ra chuyện gì, con bé đâu rồi ?"

Thân người nhỏ nhắn bất giác run lên bần bật, nỗi kinh sợ vừa qua đi lại tràn về như thác lũ. Ji Huyn đưa hai tay ôm lấy ngực, nức nở nấc lêntừng tiếng khóc xé lòng:

- "Tên khốn đó hắn…..hắn cưỡng bức Hyomin….hức…..hức…mặc cho Hyomin có gào thét, van xin….hắn vẫn không buông tha. Tại sao ? Tại sao lại đối xử như vậy với cậu ấy….."

Nét mặt đau khổ và tuyệt vọng của Ji Huyn không khiến Rain điếng người bằng những gì cô vừa nói. Thứ gì đó chực nổ tung trong đầu óc, ý nghĩ giết người, giết sạch lũ bẩn thiểu của Rose làm máu huyết đang nóng lên của anh như trào ra ngoài.

Ji Huyn đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, dùng ánh nhìn căm phẫn nhất đối diện với Jiyeon.

- "Cô có biết lúc đó Hyomin đau đớn thế nào không? Ha…ha.. cô không biết, hoàn toàn không biết! Hyomin đã gọi tên cô, cậu ấy gọi cô đến khan cả giọng nhưng Park Jiyeon cô lúc đó đang ở đâu? Cô có phải đang căm tức vì nghĩ Hyomin phản bội….."

Nói đến đây Ji Huyn đã đứng thẳng người, cô từng bước tiến về phía Jiyeon, rướn người nắm lấy cổ áo đã dính đầy máu của nó, giọng nói lạnh lùng xé toạt trái tim âm u của Gió Lạnh:

- "Tôi nói cho cô biết, Hyomin gặp chuyện tất cả là do cô, là cô không tin cô ấy, tình yêu đầy chiếm hữu của cô đã hại Hyomin. Không phải ai khác mà chính bản thân cô đã giết chết cậu ấy…Park Jiyeon chính là cô...."

Ji Huyn dường như trút sạch mọi sức lực cuối cùng, cô cảm giác toàn thân nhẹ bẫng .

Phịch……Ji Huyn ngã xuống, khuôn mặt nhợt nhạt nhăn nhó cuối cùng cũng giãn ra. Trên khoe mi, một giọt nước nóng hổi lặng lẽ lăn dài.

Cảm nhận vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình, giọng nói châm chọc thường ngày trở nên hốt hoảng, một xúc cảm mạnh mẽ len vào từng kẽ tim Ji Huyn, phá vỡ lớp rào chắn mà cô kì công xây dựng. Đó là hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà cô từng mơ ước, ấm áp và bình yên đến lạ kì.

.........

Đời u tối dẫn cô vào ngã rẽ sai lầm, chọn lấy con đường hôm nay cũng là bản thân cô tự quyết định. Cuộc sống không bất công, ông trời cũng rất công bằng, ít ra đã cho cô gặp anh, cho cô biết được thứ sắc màu kỳ diệu của tình yêu.

Thời gian ngưng đọng. Từng phân tử khí hiện rõ mồn một trước con ngươi đen láy. Tiếng Rain sợ hãi gọi Ji Huyni, tiếng hít thở của Ken cùng tất cả những thành viên của Kate ở phía cửa.

Mọi thứ bỗng chốc tách biệt khỏi thế giới đang sụp đổ của Jiyeon. Nó cảm nhận rất rõ từng tế bào đang chết đi trong tim mình, những hình ảnh về người con gái thuần khiết ấy lướt qua chầm chậm trước mắt nó.

- "Hyomin đã gọi tên cô…cô ấy gọi cô đến khan cả giọng."

- "Park Jiyeon cô lúc đó đang ở đâu ?"

- "Là cô không tin cô ấy….cô đã giết chết cô ấy!"

Giọng nói yếu ớt của Ji Huyn cứ văng vẳng bên tai nó, từng chút một làm tê liệt các giác quan trên người Jiyeon.

Hối hận, chua xót, thống khổ,…..không gì có thể hình dung cảm giác trong nó lúc này. Nó thấy mình trống rỗng, toàn thân như khúc gỗ mục nát, vô cùng thừa thãi.

Ji Huyn nói không sai, chính nó đã hại Hyomin, buộc cô rời xa mình. Chỉ vì thứ tình yêu bá đạo, chiếm hữu mà nó không thể tin cô, hụt hẫn, đau khổ trong cái hố mà Rose đã giăng sẵn.

Không ai ngoài cô gái nhỏ biết rằng, Park Jiyeon đã từng bước khuất phục con tim ngoan cố ấy, mỗi sự va chạm và tiếp xúc cùng Gió Lạnh đều khiến cô cảm thấy ngọt ngào.

Cái thế giới cô độc mà cô từng sống vì chiếc ôm của nó mà ấm áp, vì nụ hôn của nó mà rực rỡ sắc màu. Hyomin yêu nó, tình yêu mãnh liệt lẫn khuất trong những mơ hồ, đắm chìm trong ảo ảnh của riêng mình.

Vì đôi mắt mù lòa, vì những khiếm khuyết của cơ thể và cả tâm hồn nên cô chưa bao giờ bày tỏ những tình cảm của mình, chỉ lặng lẽ cất giấu, khảm sâu vào đáy lòng thứ hy vọng bé nhỏ về ánh sáng, về những hạnh phúc cô từng khát khao.

Thế nên chiếc đầu thông minh của Gió Lạnh không biết, không hề nhận ra tình yêu của Hyomin đối với nó hơn tất cả những gì nó dành cho cô.

Khi trầm mình trong nỗi đau vì bị lừa dối, nó đã không nhớ ánh mắt hoảng loạn, giọng nói yếu mềm của cô.

- "Jiyeon, unnie rất sợ, sợ tất cả chỉ là giấc mơ của riêng mình, em sẽ lại rời bỏ unnie như mẹ. Jiyeon  hứa với unnie, đừng rời xa unnie!"

Đến cuối cùng, trong giây phút kinh hoàng và tuyệt vọng nhất cô vẫn gọi tên nó, luôn tin tưởng và hy vọng vào nó.

Rầm…..Cú đấm khiến tất cả chấn động, mọi thứ bốc chốc yên tĩnh lạ kì. Máu từ bàn tay to lớn nhuộm đỏ khoảng tường màu trắng. Ánh mắt tối sầm cùng gương mặt lạnh lẽo của Jiyeon khiến mọi người nín lặng, những đau đớn vừa lóe lên nơi đáy mắt rất nhanh vụt qua chỉ còn lại sự phẫn nộ tột độ.

Jiyeon xoay người, hướng về Kate ra lệnh.

- "Không được để ai bước ra khỏi đây."

"Pằng…pằng..." Tiếng nổ súng vừa vang lên, Ken ngay lập tức xuất hiện ở cửa, vẻ mặt đanh lại rất khó coi.

- "Có kẻ trốn vào mật đạo bị Jonh phát hiện, tôi và cậu ta đã đọ súng với chúng, kỹ thuật bắn tỉa không tồi chút nào, nghi ngờ là một trong số những thủ lĩnh của Rose. Chúng tôi cần viện trợ….Jonh…sắp không…"

Chiếc bóng đen không đợi Ken nói hết câu đã lao ra khỏi cửa. Rain cũng rất nhanh bế Ji Huyn đến trước mặt Jonh gấp gáp nói.

- "Lo cho cô ấy giúp tôi."

Rồi cũng rời đi ngay sau đó. Sắc mặt Ken có chút giãn ra, khóe môi mấp máy nụ cười.

- "Lần này lũ chúng mày xem như xong rồi Rose ạ!"

Người đàn ông tái mặt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cô gái đeo mặt nạ và chàng trai mắt xanh liên tục xả súng vào nhau, mảnh vỡ từ những chiếc bình sứ quý giá đầy rẫy trên sàn nhà, rất nhiều đầu đạn ghim vào vách tường trông thật khiếp đảm.

Cô gái một tay bóp cò, vừa né tránh đường đạn tử thần vừa hét lớn.

- "Còn đứng đờ ra đó, mau mở cửa đường hầm."

Pằng….phát đạn sượt qua tóc khiến ông ta khiếp vía, chàng trai mắt xanh dùng khuôn mặt như quỷ đòi mạng lên tiếng uy hiếp.

- "Các người đừng hòng trốn thoát, hôm nay là ngày kết thúc của Rose…."

Người đàn ông bị lời nói của cả hai dọa cho run cầm cập, ông ta muốn trốn không được mà ở lại cũng không xong, thân thể già yếu cật lực né tránh hàng loạt đầu đạn bay về phía mình.

Bất ngờ, chàng trai bị trúng một phát đạn vào chân, anh ta nhăn nhó ngã khụy. Cô gái bấy giờ mới cười to, hài lòng chỉa súng vào đầu đối phương.

- "Xem ra, kẻ kết thúc không phải chúng tôi…ha ha."

Không dám đối mắt với cảnh tượng kinh hoàng sắp xảy ra, lão già xoay mặt, bàn tay mập béo ra sức xoay quả cầu trước mặt.

Cánh cửa mật đạo dần hiện ra, vẻ mặt sợ hãi trước đó vụt qua nhanh chóng, để lại nét mừng rỡ không tả xiết.

Lại một tiếng súng xé gió vang lên, ông ta thở phào gọi to, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa “thiên đường” sắp cứu mạng mình.

- "Mở ra rồi…nhanh lên, chúng ta sắp thoát rồi!"

Một cảm giác rợn người bất chợt vây lấy thân thể già yếu, làn da sau gáy bắt đầu co lại khi vật kim loại lạnh lẽo chạm vào. Hô hấp dường như ngừng trệ khi thanh âm băng lãnh rất khẽ vang lên sau lưng.

- "Ông vui mừng có vẻ hơi sớm rồi!"

Khi cánh cửa trước mặt hoàn toàn mở ra, người đàn ông cảm thấy sức lực như bị rút cạn, khó nhọc xoay người về phía sau.

Đập vào đôi mắt gian xảo là nụ cười ác ma của thân người màu trắng, mái tóc rối bù và gương mặt lãng tử không làm giảm đi sự nguy hiểm đang hừng hực tỏa ra.

Vội vã đảo mắt tìm kiếm, những hy vọng bé nhỏ lóe lên vừa vặn rơi vào đôi mắt nâu đầy sát khí. Rain nhếch môi, thích thú hất đầu về phía trước.

- "Tìm viện binh sao? Cô ta trông còn thảm hơn ông đấy!"

Dưới nền gạch, thân người cao ngạo quen thuộc nằm bất động, từng hơi thở khó nhọc trút xuống nhưng vẫn khó đoán được nét biểu cảm sau chiếc mặt nạ tinh xảo.

Mảng áo trước ngực ướt át, đỏ thẫm thứ chất lỏng ghê rợn. Những mảnh vỡ ghìm chặt vào phần da lộ ra, chân, cánh tay, vai và cả cổ khiến người khác không khỏi ớn lạnh.

Jonh hung hăng giật mạnh chiếc mặt nạ trên mặt cô gái, ánh mắt căm phẫn nhìn vào khuôn mặt thật sự của cô ta.

- "Đáng chết! Lần đầu tiên tôi bị phụ nữ chỉa súng vào đầu, chỉ huy anh mau bắn chết cô ta đi!"

Đưa họng súng đen ngòm còn bốc khói ngang tầm mắt, Jiyeon chăm chú nhìn vào nó như thể say sưa quan sát một vật cưng, không thèm mảy may đến kẻ bại trận. Nhưng đáy mắt lại lãnh lẽo cực độ.

- "Một phát đạn tử mạng sao? Không dễ như vậy đâu, nữ chủ nhân của Rose!"

Đôi mắt đen láy di chuyển đến gương mặt trắng bệch của So Yeon, giọng nói âm u như bóp nghẹt từng đoạn mạch của cô ta.

Khi Gió Lạnh nhìn về phía cô, một cảm giác đau đớn và tuyệt vọng ào ạt đâm xuyên vào người, khiến da thịt bị giày vò trở nên tê dại.

Dù máu trong cơ thể có chảy sạch, dù vết đạn có ghim sâu vào nội tạng, cô cũng không còn đau được nữa vì nơi sâu thẳm nhất của trái tim đang dấy lên cơn rét buốt, hủy hoại tâm hồn sớm đã cạn khô.

Jiyeon vẫn như thế, vô tình và lãnh đạm như trước đây. Là bóng dáng cô độc khiến tim cô trầm luân trong tội lỗi, người con gái mang đến cuộc đời dơ bẩn của cô thứ tình yêu thanh sạch vô ngần.

Nhưng Gió Lạnh của giờ đây chỉ tồn tại như một vũ khí hủy diệt, con ngươi xoáy sâu như hố đen vô hạn, hút hết mọi sinh khí và suy nghĩ của người đối diện.

Nó cao lớn và đáng sợ hơn rất nhiều. Ánh mắt nó chỉ còn lại sự chết chóc và hủy diệt. Chỉ vì cô ta, người con gái thuần khiết như mặt trời, mãi mãi không thể là cô, ác quỷ xấu xa của bóng tối.

Mi mắt nặng trĩu để giọt lệ khẽ rơi, làm nhòe đi thân ảnh xa xăm trước mặt.

So Yeon chấp nhận trả giá, sẽ không hối tiếc mà kết thúc cuộc đời mình tại đây, dưới tay của người cô yêu thương nhất.

Đến cuối cùng, đen vẫn là đen, trắng cũng không thể thành đen được. Cô sẽ mang theo đoạn tình cảm thống khổ này, hy vọng sưởi ấm linh hồn đãgiá lạnh ở một thế giới khác.

Một đời đuổi theo những hận thù và cái giá phải trả là đánh mất tất cả.

Khu rừng ngày càng âm u và lạnh lẽo. Tòa lâu đài sừng sững ngập mùi máu và khói súng, tất cả đang chờđợi sự “hủy diệt” gần trong gang tất.

Trong căn phòng lớn nhất của tòa lâu đài, hai mảng màu đen và đỏ đặc biệt lôi cuốn, tương phản. Một sự ngạo mạng mang sức đe dọa đáng sợ, một vẻ gian xảo nhưng cam chịu và khuất phục.

Cả hai cùng tồn tại, đối lập song song , tạo nên cục diện chưa từng có trong lịch sử “thế giới ngầm’.

Khi mọi việc trở nên căng thẳng, mọi người bày ra nhiều vẻ mặt với những sắc thái biểu cảm rất khác nhau thì Gió Lạnh lại hoàn toàn im lặng, thần thái trầm tĩnh rợn người.

Tất cả dõi mắt nhìn vào vị trí cao nhất của căn phòng, trên chiếc ghế lấp lánh ánh bạc, thân người cao lớn như cách biệt với thế giới hiện tại, ngón tay thư thả gõ nhẹ trên thành ghế.

Thanh âm phát ra vang vào không gian yên tĩnh, từng nhịp gõ mang theohơi thở, mạch đập của những trái tim run rẩy. Tiếng động ấy đều đều, không nhanh, không chậm nhưng có sức ép cực kì to lớn, đếm ngược từng giây phút cuối cùng cho sự tồn tại của những kẻ lầm đường.

Ngay từ khi bắt đầu, không ai dám nghĩ đến kết quả cuối cùng. Dù họ biết mình đang đối đầu với ai, dù những luật lệ và quy tắc tàn độc của Gió Lạnh từng khiến họ sợ hãi, nhưng màu đỏ và biểu tượng Hoa Hồng trên áođã định sẵn một con đường, họ không có quyền lựa chọn.

Việc Rose cần làm bây giờ là chờ đợi một phán quyết, những chiếc áo đỏ sẽ phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình.

Từng đợt gió tràn vào khoảng không rộng lớn của căn phòng, thân người nhỏ nhắn bắt đầu co rúm vì lạnh, cơn rét buốt tận đáy lòng cuồn cuộn xôxát con tim đang rỉ máu, cứ luồn lách mà khoét sâu, bòn rút những ấm ápcuối cùng còn sót lại. Dồn sức lực yếu ớt vào cánh tay chằn chịt vết xướt, So Yeon cố gượng thân người về phía trước, ngẩng cao đầu nhìn về vị trí vốn dĩ thuộc về mình, cất giọng căm phẫn:

- "Ông trời đã định sẽ có ngày hôm nay …..nhưng Park Jiyeon, dù cô có hủy một trăm, một ngàn Rose, những tội lỗi của Park Shi Hoo cũng không thể xóa hết. Con gái ông ta, con cháu của Park gia phải chịu kết cục mà Park Shi Hoo đã tạo ra, các người sẽ gặp bất hạnh. Kể cả cô, người con gái mà Gió Lạnh yêu nhất cũng không thể thuộc về mình..haha..đáng! Rất đáng!"

Tất cả giương mắt nhìn vào bộ dạng điên cuồng của So Yeon, lời nguyền rủa cùng tiếng cười cay độc làm Kate phẫn nộ. Jonh tức giận đến gần cô ta, bàn tay to lớn không thương tiếc giáng xuống khuôn mặt đã sớm bị vạch trần.

- "Khốn kiếp! Cô nghĩ mình là ai mà dám to tiếng! Rose đã bại dưới tay Kate, các người sớm muộn cũng sẽ gặp lại lão già Kwang Soo đáng chết kia thôi!"

Lời nói vừa dứt, Jonh đã bị So Yeon hung hăng cắn vào tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh, thân thể quằn quại khi nãy bỗng nhiên cứng rắn lạ thường.

- "Câm miệng! Anh lấy quyền gì gọi tên ông ấy….Các người nghĩ mình trong sạch, thuần khiết lắm sao? Đừng quên ba tôi chết như thế nào, ai đã bức ông ấy đến bước đường cùng, ai hại chúng tôi nhà tan cửa nát. Tôi mười tuổi phải uống máu mà sống, nằm trên xác mà ngủ….nếu ba tôi đáng chết thì Park Shi Hoo nên chết ngàn vạn lần!"

Nhịp gõ ghê rợn khi nãy đột ngột dừng lại, thanh âm duy nhất còn lại là giọng nói chứa đầy hận thù của cô gái. Từng câu từng chữ đay nghiến bậtra khiến tất cả nín lặng. Mọi người sửng sờ trước lời buộc tội xé lòng của cô gái, nữ chủ nhân của một tổ chức tàn độc khét tiếng.

Dù nhân cách của cô ta làm người khác khó tin tưởng nhưng hành động và vẻ mặt oán hận kia lại gây cảm giác chân thực đến gai người, những ánh mắt mờ mịt nhìn nhau, âm thầm liên tưởng đến một bí mật động trời mà họ không thể tin nổi.

Quyền lực và địa vị là thứ vũ khí mạnh nhất của con người. Có chúng, con người có tất cả, thâu tóm mọi thứ, đạp đổ những trở ngại để đứng trênđầu người khác. Cơ ngơi của Park Shi Hoo có lẽ cũng từ đây mà ra, ông ta dùng thủ đoạn, lợi dụng danh nghĩa trong sạch của mình để tiêu diệt Kwang Soo, ác ma có tâm ý “quay đầu”.

Lời cáo buộc chủ quan của cô gái tuy yếu ớt nhưng đã làm chấn động không ít tư tưởng, nó khiến họ mơ hồ, khó hiểu và mất lòng tin.

Nhiều ánh mắt đổ dồn về Gió Lạnh, tia hoài nghi xen lẫn sợ hãi quấn lấy những đôi mắt tinh anh của Kate.

Jonh và Rain bất giác cùng nhíu mày, cả hai nhìn về So Yeon rồi nặng nề lướt qua những gương mặt đang tỏ vẻ nghi ngại. Tâm trạng hỗn loạn khiến cả hai vô ý bỏ qua một số biểu hiện lạ thường của hai người đàn ông.

Dưới cặp kính đen bóng loáng, chàng trai đảo mắt nhìn về khuôn mặt béo ú khuất sau đám người áo đỏ, cánh môi hờ hững cong lên sự khinh bỉ khibắt gặp đôi mắt cáo già đang híp lại, nở nụ cười gian xảo chờ xem kịch hay.

Một lần nữa cả căn phòng rơi vào tình thế căng cứng, mọi người vẫn âm thầm chờ đợi câu trả lời từ “chỉ huy tối cao”, dù anh bác bỏ những gì họ vừa nghe thấy, dù đó là sự thật đi chăng nữa thì họ vẫn hoàn toàn tin tưởng. Bởi lời nói của anh là phán quyết, là mệnh lệnh tối à họ có chết, vẫn phải chấp hành.

Khi sự hỗn loạn và bất an cứ thế xuất hiện trong nhiều ánh mắt, một bóng người cao gầy đột ngột tiến lên phía trước.

Khẽ nâng cao gọng kính, Ken nhìn thẳng vào ánh mắt chứa đầy lửa hận của So Yeon, cất giọng máy móc:

- "So Yeon, con gái của Kim Kwang Soo, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Tám năm trước may mắn được cứu thoát sau vụ lật đổ chủ nhân đương nhiệm, diệt trừ tổ chức Rose. Mười một tuổi tham gia khóa huấn luyện cực kì tàn khốc của giới Sát thủ và hoàn thành xuất sắc. Mười lăm tuổi trở thành nữ chủ nhân của Rose. Trong vòng ba năm lãnh đạo Rose, đã tiêu diệt 12 tổ chức vừa và nhỏ, thành lập nhiều đơn vị kỹ thuật chuyên phá hoại thông tin và tình báo Quốc gia. Hai tháng trước xin vào học tại Học viện Richard, tiếp cận và làm bạn với duy nhất một người là Park Hyomin…."

Một loạt các thông tin về So Yeon được Ken đưa ra hết sức rõ ràng và chi tiết. Điều làm không ít người thán phục là khả năng và bản lĩnh của cô gái, thật không thể tưởng tượng một đứa trẻ mười tuổi tay nhuộm đầy máu, giẫm đạp lên xác người để sống xót trong thế giới tàn khốc ấy.

Trong môi trường đó, con người thường dễ lầm lẫn về mục đích tồn tại của bản thân. So Yeon cũng vậy, cô ta mạnh mẽ nhờ chồng chất những hận thù, ác độc và nhẫn tâm để tự vệ.

Không một ai có thể ngăn cản kế hoạch trả thù đã chuẩn bị vô cùng hoàn hảo từ rất nhiều năm. Nhưng Park Jiyeon đã thay đổi tất cả, phá hủy những hy vọng cùng con tim đầy gai độc của So Yeon.

Giọng nói đều đều một lần nữa vang lên, cắt phăng những hoài nghi, ngờ vực.

- "Đúng là cô rất có bản lĩnh nhưng….có một sự thật mà cô không hề biết."

Hai từ “sự thật” khiến tất cả càng tò mò, bí mật cuối cùng của vụ thanh trừng mười năm trước sẽ sáng tỏ. Tuy sự việc đã qua nhiều năm nhưng nó dẫn đến một hiện tại hết sức phức tạp. Món nợ ân oán cứ thế tiếp diễn, dù ai là kẻ chiến thắng thì việc đổ máu là không thể tránh khỏi.

Giờ phút này, tất cả thành viên của Kate và những tên bại trận của Rose nhất loạt chờ đợi, bọn họ hy vọng sự thật kia có thể chấm dứt những hậu quả tồi tệ mà quá khứ để lại, kết thúc những hận thù trong “thế giới ngầm” bao nhiêu năm qua.

So Yeon ngồi bệt trên sàn, vô lực nhìn theo bóng dáng cao gầy của Ken, hốc mắt đỏ ngầu hằn lên sự tuyệt vọng.

Bước thật chậm đến một góc căn phòng, nơi bờ vai béo ú đang run lên bần bật. Ken khẽ cười, cặp kính bóng loáng phản chiếu vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi của ông ta, một tia kinh bỉ lướt qua gương mặt thư sinh rồi nhanh chóng biến mất.

- "Sự thật này chắc ông phải biết rõ hơn tôi chứ, Kim Kwang Gook?"

Giọng nói vừa nghi vấn vừa khẳng định của Ken làm mọi người kinh ngạc, ánh mắt một lần nữa xuất hiện tia mờ mịt.

- "Ông và Kim Kwang Soo vốn dĩ là anh em cùng cha khác mẹ. Nhưng từ nhỏ Kim Kwang Soo luôn được cha ông ưu ái hơn, cả tổ chức Rose cũng giao cho ông ta nắm quyền. Cái tên Kim Kwang Gook dần dần bị quên lãng, mọi người chỉ biết tới ông là chú Gook, một thuộc hạ trung thành không hơn không kém."

Người đàn ông sững sờ trước lời nói của Ken, cứ nghĩ cả đời này sẽ không còn ai nhắc đến tên họ của mình.

Nhắc đến họ Kim, Kim Kwang Sook cảm thấy uất hận và chán ghét vô cùng. Bao nhiêu năm qua ông cố gắng hết sức, bán mạng vì mọi mệnh lệnh của Rose nhưng đổi lại là sự chà đạp và khinh thường của Kim Kwang Soo.

Những hận thù tích tụ từ đó không khiến ông ta oán giận, ý định trả thù cũng không xuất hiện nếu….

- "Ông đem lòng yêu một người phụ nữ tên Shin Hye. Nhưng đáng tiếc, Kim Kwang Soo lại cướp mất bà ấy. Không cam tâm người mình yêu trở thành chị dâu, ông ngấm ngầm mưu đồ lật đổ ngôi vị chủ nhân của anh trai. Đúng lúc Kim Kwang Soo muốn rút khỏi giới hắc đạo, từ bỏ địa vị hiện có, ông đã ra tay và đổ mọi tội lỗi lên đầu Park Tổng khi ông ấy cùng những người của Bạch đạo chủ động thương lượng với Kim Kwang Soo. Chiêu một mũi tên trúng hai đích này quả thật rất hay!"

Không để mọi người có cơ hội chấn động vì sự thật tưởng chừng không bao giờ lật mở, Ken tiếp tục chỉ tội Kim Kwang Gook.

- "Giết chết Kim Kwang Soo, sai người cưỡng bức vợ ông ta để rửa hận. Một tay ông sắp đặt mọi thứ, xáo trộn cả hắc bạch lưỡng đạo năm đó, khiến mọi người nghĩ Park Tổng vì chiếm đoạt thế lực mà diệt trừ Rose. Ông cứu con gái của Kim Kwang Soo rồi đào tạo cô ta thành bù nhìn, mượn tay cô ta cướp đoạt sản nghiệp của Park gia….Chú Gook à, tôi nói có đúng không ?"

So Yeon chết lặng, cả người đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt, tầm mắt vô định và trống rỗng.

Nếu hỏi người chịu tổn thương lớn nhất trong kế hoạch hoàn hảo này là ai thì câu trả lời chắc chắn là người con gái suốt mười năm mang mặt nạ kia.

Vì sự ích kỷ của Kim Kwang Gook mà đứa trẻ mười tuổi trong sáng biến thành ác ma không nhân tính. Cô ta giết sạch những ai ngáng đường, hủy hoại hết thảy kẻ cản trở. Vì mối oan thù do ông ta sắp đặt, So Yeon bán linh hồn cho địa ngục, chôn vùi tình yêu, đánh đổi tình bạn.

Một đời đuổi theo những hận thù và cái giá phải trả là đánh mất tất cả. Không quan tâm đến tâm trạng bàng hoàng của những người xung quanh, anh chàng mắt xanh bày ra vẻ mặt vô cùng háo hức trước Ken.

- "Cừ lắm Ken! Nhưng những việc này làm sao cậu biết thế ?"

Giơ tay đẩy gọng kính, Ken hếch mũi.

- "Điều tra thôi!"

Câu trả lời khiến Jonh không khỏi nghi ngờ, muốn biết được sự việc củamười năm trước không phải chuyện dễ mà đây lại là sự thật “kinh thiên động địa”, việc sắc bén vạch tội tên gian xảo Kim Kwang Soo chứng tỏ những lời Ken vừa nói hoàn toàn chính xác.

Không chịu nỗi thái độ tự tin của cậu bạn, Jonh huých vai Ken, thản nhiên khẳng định.

- "Ồ ra là vậy…nhưng với năng lực “cao siêu” của cậu, điều tra được sự thật này, e….không thể."

Bị mất mặt trước rất nhiều người, bao kiêu hãnh khi nãy bỗng nhiên bay biến, Ken hậm hực nhưng vẫn quyết tâm trả đũa tên mắt xanh đáng ghét kia.

- "Vi năng “lực yếu kém” của tôi thì đúng thật không thể biết tường tận như thế! Nhưng nếu anh có hứng thú muốn tìm hiểu quá trình thì…."

Nói nửa chừng, Ken giơ tay đẩy gọng kính theo thói quen, đôi mắt mang sự thách thức nhìn Jonh rồi hướng đến thân người cao ngạo phía trước.

- "Hỏi Chỉ Huy sẽ rõ hơn!"

Vài giọt mồ hôi chạy dài trên trán, Jonh thở hắt một tiếng.

Bầu không khí trở về vẻ yên lặng vốn có nhưng tâm trạng của tất cả đang không ngừng chấn động, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.

 P/s: ngôn từ hay nhân vật trong chap có làm rds khó hiểu. Vì t.gian này au hơi pị "bất bình thuờg" viết ra ko hay và cũg lười viết thêm.. mog các rds thôg cảm cho au nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro