Chap 3: Yêu và hận
Part 1: Bắt Cóc
Nguyên Nguyên dần tỉnh , thấy bản thân đang bị trói chặt, xung quanh ngổn ngang những mảnh gỗ, hình như đây là một xưởng gỗ bị bỏ hoang,xung quanh cậu là 7,8 tên đô con đang mài dao vào lên đạn cho mấy khẩu súng. Cậu mơ hồ nhớ lại, sau khi đột nhập thành công vào kho dữ liệu mật của tập đoàn Tề Dương, Nguyên Nguyên cảm thấy nhàm chán nên đã dắt Bạch Bạch ( cún cưng của Tiểu Khải) đi dạo thì bỗng nhiên một đám người bất hảo đứng chắn trước mắt cậu, chưa kịp phản ứng thì sau gáy cậu nhói lên một trận đau đớn rồi ngất đi. Trong lòng cậu thực sự rất hối hận, giá như ngày trước chịu để Chí Hoành dạy võ cho mình thì bây giờ đâu phải cam tâm chịu trói như vậy.
~ Flash back ~
Nguyên Nguyên và Chí Hoành năm 10 tuổi:
“Nhị Nguyên, mau tập quyền.”
“Ai ~ nha, người ta không muốn tập.”
“Vậy cậu đến đây làm gì?”
“ Xem cậu tập, cậu là vệ sĩ của tớ mà.”
“Bảo vệ cậu được gì không?”
“Tớ sẽ dẫn cậu đi ăn hoành thánh cả đời.”
“Được, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
***
Nguyên Nguyên và Tuấn Khải năm 15 tuổi
“Nhị Nguyên, sao không tập võ theo Chí Hoành?”
“Vì Chí Hoành hứa sẽ bảo vệ em.”
“Nếu cậu ấy không thể?”
“Thì Vương Tuấn Khải – anh sẽ phải bảo vệ em.”
~ Flash end ~
Thoát ra khỏi hồi ức ấy Nguyên Nguyên tự cười nhạo mình, từ trước tới giờ nếu không phải dựa dẫm vào Chí Hoành thì cũng là ỉ lại vào Tuấn Khải, hai người ấy luôn bảo hộ cậu, còn cậu luôn khiến hai người họ gặp phiền phức. Mặc dù cậu biết thương trường cũng như chiến trường, chuyện bắt cóc này như cơm bữa nhưng không ngờ bản thân cậu lại dính phải chuyện này.
Một tên đầu trọc bặm trợn, xăm trổ đầy mình bước tới chỗ Nguyên Nguyên, đưa bàn tay thô kệch nắm đầu Nguyên Nguyên lên giọng hằm hè:
- Tên nhãi ranh, ông chủ của ngươi đang trên đường tới đây cứu ngươi đó. Lúc đó, hãy chống mắt lên mà xem cái chết của ông chủ nhà ngươi.
Nguyên nhếch mép cười khinh thường:
- Bọn tép riu các ngươi mà cũng đòi giết anh ấy sao? Tốt nhất hãy thả ta ra, đừng để tự rước họa vào thân…
*Bốp*
Một cái tát rơi thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Nguyên làm cậu choáng váng, máu từ khóe miệng rỉ ra.
- Mẹ kiếp, sắp chết tới nơi rồi còn hoạt ngôn.
- Đại ca, tiểu thư có lệnh giải quyết tên này thật sạch sẽ.
- Lưu Chí Hoành, mày sắp tận số rồi!
Nguyên Nguyên hiểu ra mấy tên này đã tưởng nhầm cậu là Chí Hoành, mục đích thực sự là nhắm vào Chí Hoành chứ không phải cậu.
Ngoài xa tiếng xe dồn dập ngày càng gần, Nguyên Nguyên cố gắng dựa thẳng người, cuối cùng hai người họ cũng tới cứu cậu. Cái tát lúc nãy khiến ý thức của cậu trở nên mơ hồ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu nghe thấy tiếng của Tuấn Khải hét tên cậu , cả tiếng của Tiểu Hoành, cả hai có vẻ rất phẫn nộ. Những thân hình to lớn kia cứ di chuyển rồi ngã quỵ xuống đất, tiếng súng vang lên hỗn độn.
- Tiểu Nguyên, tỉnh lại, tớ đây, Chí Hoành đây.
- Tiểu Hoành!
Nguyên Nguyên yếu ớt đáp rồi lại ngất đi, trong lúc mơ hồ vẫn không ngừng nói hai chữ “cẩn thận”.
- Mau bế Nguyên Nguyên ra khỏi đây! Anh sẽ yểm trợ cậu.
Tuấn Khải hét lên đầy uy quyền, tay vẫn bóp còi súng liên hồi. Bọn khốn này gọi thêm người, 7,8 tên đã thành hơn 30 tên. Nếu để Nguyên Nguyên ở đó sẽ rất nguy hiểm, bom đạn không có mắt. Chí Hoành cõng Nguyên Nguyên, kéo tay Tuấn Khải chạy, ra đến ngoài Chí Hoành xoay người, rút chốt lựu đạn rồi ném vào bên trong. Tiếng nổ lớn vang lên giữa đêm kết thúc giao tranh nhưng kẻ đứng sau chuyện này sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chí Hoành lái xe đưa Nguyên Nguyên và Tuấn Khải đến bệnh viện, ở băng ghế sau Nguyên Nguyên dựa vào Tuấn Khải, dường như cậu vẫn chưa hết sợ, mồ hôi lấm tấm trên trán, miệng vẫn không ngừng gọi tên Tuấn Khải và Chí Hoành. Liếc qua gương xe, Chí Hoành phát hiện một mảng áo bên sườn của Tuấn Khải loang máu, Tuấn Khải chỉ khẽ ra hiệu cho Chí Hoành im lặng, đừng để tiểu bảo bối thức giấc.
- Khải ca, lúc nãy cõng Nguyên Nguyên em ngửi thấy có mùi hương rất
lạ.
- Anh cũng ngửi thấy. Là xạ hương gây ức chế thần kinh, ngửi nhiều có thể dẫn đến mù và ảnh hưởng tới các giác quan khác.
Chí Hoành định nói thì Tuấn Khải đã tiếp lời:
- Đừng lo, anh đã tìm thấy túi hương ấy và vứt đi rồi.
Tới bệnh viện Tuấn Khải được chuyển đi phẫu thuật gấp còn Nguyên Nguyên thì sang khoa hồi sức cấp cứu. Chí Hoành lo xong thủ tục nhập viện và viện phí cho hai người kia thì trời cũng đã sắp sáng, vội vàng lấy xe về biệt thự của Tuấn Khải thay đồ.
Về tới cổng, cậu nhận ra một bóng hình quen thuộc – Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu bước qua một cách lạnh lùng.
- Chí Hoành!
Đáp lại là sự im lặng.
- Tập đoàn Tề Dương là một tổ chức vô cùng nguy hiểm, mấy người đừng liều lĩnh đối đầu nữa.
Tiếp tục vẫn là sự im lặng. Thiên Tỉ nhìn vào vết máu trên bộ đồ của Chí Hoành, thấy bộ dạng mệt mỏi của người cậu yêu, một sự đau đớn dội ngược lại, khẽ kéo Chí Hoành vào lòng:
- Xin lỗi, anh không thể bảo vệ em.
Chí Hoành hít một hơi sâu, buông lời tàn nhẫn:
- Xin Dịch thiếu gia tự trọng, chuyện của chúng tôi không phiền tới thiếu gia quản.
Thiên Tỉ dần buông tay, luyến tiếc nhìn thân ảnh ấy rồi bước đi dứt khoắt không quay đầu lại thêm lần nào.
“ Để em hận tôi còn tốt hơn là tôi thấy em tự hận chính mình, Chí Hoành, tôi đành phụ em kiếp này.”
Part 2: Thù hận
Vết thương của Tuấn Khải nhờ kịp thời làm phẫu thuật nên đã không sao nhờ thường xuyên luyện tập nên cơ thể cũng nhanh hồi phục hơn, còn Nguyên Nguyên do thể lực vốn yếu, cộng thêm đã ngửi phải xạ hương kia trong khoảng thời gian dài nên vẫn chưa tỉnh. Hai người họ đều đã chuyển về một phòng bệnh VIP để tiện cho việc chăm sóc. Chí Hoành bước vào phòng, mùi thuốc sát trùng tràn ngập không gian khiến cậu thấy khó chịu, Tuấn Khải lúc này đã nhàn nhã đọc báo và xem tin tức trên tivi làm Chí Hoành chỉ biết thở dài:
- Đại boss à, biết anh mê công việc nhưng không cần phải bán mạng như vậy chứ! Anh vừa phẫu thuật xong đấy!
- Cậu mang usb kia đi chứ?
- Haizz, tất nhiên là có. Chuyện anh giao sao em dám không nhớ! Em kiểm tra rồi, Tiểu Nguyên đã cóp thành công toàn bộ dữ liệu mật của Tề Dương vào đây.
Tuấn Khải nhìn sang thiếu niên vẫn đang hôn mê kia, ánh nhìn dịu dàng thoáng chốc trở nên giận dữ, hai bàn tay anh siết chặt : “ Tên khốn dám động đến bảo bối , Vương Tuấn Khải này thề sẽ khiến hắn đau khổ gấp vạn lần”
- À, còn nữa… Em đã gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, anh ta cảnh báo rằng chúng ta không nên dính vào tập đoàn Tề Dương nếu không hậu quả sẽ khó lường.
- Hừ, không ngoài dự đoán của anh. Thì ra là Tề Dương ra tay, vậy thì đừng trách Vương Tuấn Khải này không nể mặt.
Chí Hoành cũng đồng tình ai bảo họ dám đụng vào Vương Nguyên – bạn thân chí cốt của cậu, bảo bối mà Vương Tuấn Khải vô cùng sủng ái. Lời hứa bảo vệ Nguyên Nguyên từ thuở bé cậu luôn giữ cho dù bây giờ bên cạnh đã có Khải ca thừa khả năng để bảo hộ Nguyên Nguyên. Rời khỏi bệnh viện, Chí Hoành mải mê suy nghĩ về mùi xạ hương kia, cậu không nói cho Tuấn Khải biết rằng cậu đã từng ngửi thấy mùi xạ hương này trước kia, tuy nhiên cậu không thể nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu. Cậu đắm chìm vào thế giới suy tưởng của mình mà không để ý tới có người đang đứng chắn trước mặt mình
. - Lưu Chí Hoành!
Nghe thấy tiếng gọi, cậu bất giác ngẩng đầu lên
. - Không ngờ lại gặp tiểu thư rồi.
- Sao vậy, chẳng nhẽ anh không muốn gặp tôi sao?
Chiêu Dương giả vờ giận dỗi nhưng thực tâm cô vô cùng vui mừng, không ngờ lại tình cờ gặp lại Chí Hoành. Thế nhưng cô không ngờ rằng sự tình cờ này sẽ gây nguy hiểm cho bản thân cô và cho Chí Hoành. Chí Hoành chỉ cười chứ không đáp, ánh mắt quét qua số đồ trên tay của Chiêu Dương. Cậu ho khan vài tiếng rồi chủ động đề nghị giúp Chiêu Dương mang đồ, tất nhiên là cô không từ chối, cả hai cùng đi về căn hộ của Chiêu Dương.Trên đường họ nói cười vô cùng hợp nhau, người trên đường đều nhìn họ với con mắt ngưỡng mộ, không thể phủ nhận đi bên cạnh nhau họ vô cùng đẹp đôi, giống như mĩ cảnh vậy. Chẳng mấy chốc đã tới căn hộ của Chiêu Dương ,căn hộ bày trí rất đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, Chiêu Dương để Chí Hoành ngồi ở phòng khách còn cô vào lấy nước
. ~Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em bị lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc
Còn truy xét đúng sai lời nói dối của anh của anh làm chi nữa
Vì dù sao anh cũng vẫn yêu em~
- Alo, Tuấn Khải.
- Nguyên Nguyên đã tỉnh lại rồi !
Giọng Tuấn Khải trầm khàn nhưng cậu vẫn nghe ra được sự vui mừng trong đó. Cậu còn nghe loáng thoáng thấy giọng của Nguyên bánh trôi “ Chí Hoành, mau đến đây, mua cho tớ bánh ngọt ở tiệm bánh Hoàng Kim nhé”.
Cậu khẽ mỉm cười, rõ ràng là bị bắt cóc, bị hôn mê, vậy mà vừa tỉnh lại đã có tâm trạng để ăn uống, thật đúng là Nhị Nguyên.
- Được, tớ sẽ mua cho cậu.
- Nguyên Nguyên đừng nháo, anh nói chuyện với Chí Hoành sẽ đưa em… được rồi… từ từ….
Hình như Nguyên Nguyên đã cướp được điện thoại từ tay Tuấn Khải, giọng nói trong trẻo ấy lại vang lên nhưng lần này vô cùng nghiêm túc:
- Chí Hoành, tớ đây.
- Ừ, tớ biết là cậu.
- Cậu phải cẩn thận, bọn khốn kia là nhằm vào cậu, chúng đã bắt nhầm tớ. Hình như là vị tiểu thư nào đó sai chúng làm vậy!
Toàn thân Chí Hoành bỗng cứng đờ… “tiểu thư”…??? Nhưng cậu vẫn giữ phong thái bình thản, trấn an Nguyên Nguyên:
- Được, tớ tự biết bảo vệ mình. Cậu nghỉ ngơi cho tốt!
Phát hiện có người đứng sau lưng nên cậu liền cúp máy, gương mặt trở về trạng thái băng lãnh như mọi khi. Vừa quay lưng lại thì cậu bắt gặp ánh mắt vô cùng lạnh lùng, thâm hiểm và nụ cười tà ác. Cô ta cất giọng mỉa mai:
- Vương Nguyên đã tỉnh rồi sao? Chậc, thể chất thật yếu!
- Cô là Tịch Dương?
- Lưu thiếu gia thật tinh tường, nhanh vậy đã nhận ra tôi rồi sao, chẳng trách Dịch Dương Thiên Tỉ coi cậu như bảo bối.
Trong đầu Chí Hoành nổ ra một tiếng vang lớn, toàn thân cứng đờ rồi nhếch miệng cười khổ:
- Nhanh như vậy đã đem chuyện của chúng tôi nói cho cô rồi sao?
- Đâu cần Dịch Dương Thiên Tỉ phải mở lời, Tịch Dương này chưa từng chiến đấu mà không hiểu rõ kẻ địch. Tự tôi đã cho người điều tra về cậu rồi.
- Vậy thì chắc tiểu thư cũng biết cho người tới đánh nhau với tôi cũng vô dụng?
- Tất nhiên, thế nhưng cậu đã ngửi phải xạ hương loại cực mạnh rồi. Dứt lời ánh mắt của Tịch Dương nhìn lên lọ hoa màu tím biếc đặt ở trên bàn, nở nụ cười ma mị
. - Đừng lo, loài hoa này tỏa ra loại xạ hương khiến con người ta hôn mê bất tỉnh thôi, tuy là loại cực mạnh nhưng cũng không mất mạng đâu. Tôi quá nhân từ với cậu rồi đấy!
Chí Hoành bắt đầu thấy hít thở khó khăn, ý thức trở nên hỗn loạn, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ rồi cậu gục xuống bất tỉnh. Cậu thật sự rất hối hận nhưng quá muộn rồi, là do tự cậu chuốc lấy, ai bảo cậu đã yêu một người không nên yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro