Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Gió thổi mạnh bên tai hắn..hắn đang chạy xe với vận tốc khá nhanh..Mỗi lúc buồn hay thấy khó chịu thì có 2 cách khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn,1 là uống rượu,2 là chạy xe như điên..hắn muốn hét lên thật to,để có thể thấy thoải mái hơn.Cảm giác của hắn lúc này như thế nào?Đau đớn,tức giận,tuyệt vọng,tất cả điều đúng. ​ 

Boram ngồi sau kéo áo Jun Hyung: ​ 

_Anh à!Chạy chậm lại đi! ​ 

Hắn dường như không nghe thấy tiếng cô bé,vẫn tiếp tục chạy nhanh…lạng lách. ​ 

_Anh!Em thấy mệt…chạy chậm lại đi anh!em mệt! ​ 

Có 1 cái gì đó thúc suy nghĩ hắn trở lại,hắn chạy chậm lại,tấp vào lề,dừng xe.Jun Hyung vội quay lại nhìn Boram,mặt cô bé trắng bệch. ​ 

_ Boram,em không sao chứ?_Hắn hốt hoảng. ​ 

Boram thở nặng nhọc,cô lấy tay xoa ngực: ​ 

_Em…thấy mệt! ​ 

_Để anh đưa em đến bệnh viện! ​ 

Cô bé lắc đầu: ​ 

_Không sao đâu!giờ em đỡ hơn rồi!không cần đến bệnh viện. ​ 

Jun Hyung nhìn cô bé như thế,hắn thấy hối hận.. ​ 

_Anh xin lỗi…tại anh chạy nhanh…anh không để ý đến em! ​ 

Boram mỉm cười,1 nụ cười dịu dàng: ​ 

_Chị ấy…là Ji Yeon phải không? ​ 

Hắn nhìn cô bé: ​ 

_ Boram à! ​ 

_Anh trả lời em đi,có phải không? ​ 

Hắn thấy nghẹn,không thốt được lời nào,hắn lặng lẽ gật đầu. ​ 

Boram nhắm mắt,thở dài: ​ 

_Em cũng đoán được!Chị ấy xinh thiệt. ​ 

_ Boram à! ​ 

_Anh còn yêu chị ấy chứ? ​ 

_Đừng bao giờ hỏi anh câu đó!_Hắn chợt đổi sắc mặt. ​ 

Boram ngước lên nhìn trời: ​ 

_Em cũng biết cả câu trả lời của anh rồi. ​ 

_Em đừng có suy nghĩ vớ vẩn..anh chẳng còn tình cảm với cô ta nữa! ​ 

_Vậy anh dành hết tình cảm đó cho em ư? ​ 

Hắn gật đầu. ​ 

_Anh làm như em ngốc lắm à??Nhìn thái độ của anh thôi là đủ hiểu rồi! ​ 

_Anh không hiểu em đang nói gì!Giờ mình về nhà thôi._hắn quay đi. ​ 

Chợt Boram níu tay hắn lại: ​ 

_Mình huỷ lễ đính hôn đi! ​ 

Hắn trợn mắt nhìn cô bé: ​ 

_Em đang nói cái quái quỉ gì vậy? ​ 

_Em bảo mình sẽ không lấy nhau! ​ 

_ Boram! ​ 

_Em không thích như thế!em không muốn người sống cả đời với mình lúc nào cũng nghĩ đến người con gái khác!_cô bé nói rõ ràng,cương quyết,nhưng hắn thấy mắt của cô đỏ hoe. ​ 

_Em coi anh là hạng người gì hả?Anh đã bảo là quên cô ta rồi.Giờ người anh quan tâm là em.Em không tin cũng không sao!Anh đã nói là anh làm.Em đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa._hắn giận dữ nói_em lên xe đi,anh chở về nhà! ​ 

Boram im lặng không nói thêm gì hết,thật ra cô biết Jun Hyung vẫn còn nhiều tình cảm với người con gái ấy lắm,nhìn thái độ của anh là biết,nhưng trong thâm tâm cô vẫn rất vui mừng vì Jun Hyung đã khẳng định rõ quyết định của anh…Em vẫn sẽ là vợ anh…rồi anh sẽ yêu em,phải không anh?? ​ 

Jun Hyung cũng suy nghĩ rất nhiều..lần này mình lại làm tổn thương Boram nữa rồi,anh xin lỗi nhé Boram,anh cứ mãi nhớ đến người ấy,1 người không hề có tình cảm với anh,mà anh lại dửng dưng với em,người dành tình yêu duy nhât cho anh.Đã vậy còn nổi nóng với em nữa.Anh thật là tệ quá.... ​ 

Lần này chiếc xe moto được lái chậm hơn rất nhiều..Hướng thẳng về biệt thự Họ Yong. ​ 

------------------------------------------------------- ​ 

Quán Sweet Dream…trở lại với Ji Yeon và Yoseob ​ 

Ji Yeon đẩy Yoseob ra: ​ 

_Anh đừng như thế!Em…không thể.. ​ 

_Tại sao?Vì hắn?? Hãy mở con tim ra 1 lần nữa đi Ji Yeon! ​ 

Ji Yeon lắc đầu: ​ 

_Không phải vì Jun Hyung…đơn giả vì…em không yêu anh.. ​ 

Từng câu,từng lời Ji Yeon nói như lưỡi dao đâm vào tim Yoseob. ​ 

_Em xin lỗi,nhưng từ trước đến giờ,em luôn coi anh là 1 người anh trai đáng kính_Ji Yeon nói_em không thề chấp nhận anh vì em biết được nhịp đập con tim mình.Nếu giờ em đồng ý,thì anh chỉ là người thay thế,rồi sau này người bị tổn thương chính là anh đó,anh biết không?Vì vậy,hiểu cho em,em không thể nào làm tổn thương 1 người anh mà em yêu mến… ​ 

Ngừng 1 lúc,nó nói tiếp: ​ 

_Em là 1 người rất nghiêm túc trong tình cảm…Chắc giờ anh ghét em lắm nhỉ,nhưng em thà bị anh ghét còn hơn chính làm làm tổn thương anh! ​ 

_Em đừng nói nữa!_Yoseob đột ngột lên tiếng_anh hiểu rồi!!!Anh cũng biết với tính em,em sẽ trả lời như thế!Nhưng anh cứ nuôi hi vọng,khi yêu người ta điên khùng như thế đấy!Anh không giấu mà nói với em rằng anh đang thấy rất đau khổ,nhưng….anh hiểu,anh hiểu.. ​ 

Ji Yeon mím môi: ​ 

_Em xin lỗi! ​ 

_Em đâu có lỗi gì đâu!tại anh mà ra thôi!_Yoseob nói_anh muốn ra ngoài đi dạo 1 lát_anh quay lưng đi. ​ 

Nó gật đầu.Nhìn theo dáng Yoseob…nó lại làm thêm 1 người buồn vì nó rồi…Chúa ơi,sao con cứ làm cho những người con yêu thương đau khổ vậy?Chúa trả lời con đi!!!Người con yêu con cũng không đến với người đó được,còn người yêu con lại là người mà con xem như anh ruột,sao lại trớ trêu đến thế? ​ 

Từ giờ có thêm 1 lý do để nó có thề quên Jun Hyung nhanh chóng,nó nhìn xuống tờ báo mà nó làm rớt,hắn sắp đính hôn.Với tính cách của hắn,cuộc hôn nhân này chắc chắn không phải do 2 gia đình sắp đặt,chẳng đời nào hắn chịu như thế…Cô gái này hắn còn dẫn cả đi ăn kem,chắc là…hắn yêu cô ấy…hắn đã quên được mình.Thế thì tốt nhỉ?Đáng lẽ mình phải vui mừng chứ?Sao lại khóc nữa thế này?Nó đưa tay dụi mắt…. ​ 

Hắn ngồi trên sofa uống cà phê,một buổi sáng yên bình...Chỉ ngày mai nữa thôi là cuộc đời hắn sẽ rẽ qua trang mới,chỉ là đính hôn thôi ,nhưng hắn biết từ giờ,hắn sẽ có trách nhiệm khác,bên cạnh hắn sẽ có 1 người mà hắn gọi là"vợ"...hắn đã từng mơ đến chuyện này,sẽ cùng với người con gái ấy đi hết suốt cuộc đời còn lại,bây giờ người mà hắn gọi là "vợ" không phải người hắn từng mơ và mong ước...Đôi khi...cuộc sống lại cay đắng như thế...nhưng hắn không hối hận,vì Boram cũng là 1 người tuyệt vời,cô bé rất dễ thương,dịu dàng,lại yêu hắn chân thành...Hắn không nên cứ mơ tưởng,cứ nhớ nhung hoài về 1 hình bóng như thế,hắn tin chắc rằng, Boram sẽ mang đến hạnh phúc cho hắn..Còn Ji Yeon...nhỏ đã tìm được hạnh phúc cho riêng nhỏ rồi. ​ 

Điều hắn lo lăng lúc này là sức khoẻ của Boram,bác sĩ bảo rằng ngay chính ông cũng bất ngờ trước tình trạng của cô,kết quả xét nghiệm ngày hôm qua đã cho biết điều đó,và bác sĩ cũng lạc quan mà thông báo rằng hắn đừng lo lắng vì ca phẫu thuật sắp tới sẽ chắc chắn thành công nếu tình hình sức khoẻ cứ tiếp tục khả quan như thế.Thật là 1 tin mừng,hắn như trút được 1 nỗi lo,tuy vậy,hắn vẫn không được xem thường,hắn phải cố gắng mang lại niềm vui nhiều hơn nữa cho cô bé,hắn sẽ cố gắng.... ​ 

_Suy nghĩ gì mà thấy vẻ mặt nghiêm trọng vậy cậu?_một giọng nói vang lên phía sau hắn. ​ 

Hắn quay lại: ​ 

_Thằng quỉ,mấy hôm nay cậu đi đâu vậy?Giờ mới vác mặt đến đây. ​ 

Doo Joon nhún vai: ​ 

_Ba tớ có dự án ở JeJu nên tớ ra đó xem xét,mà tớ nhớ tớ nói cậu rồi mà! ​ 

_Tớ tưởng cậu đi 1,2 ngày thôi chứ ai dè cậu đi cả tuần vậy. ​ 

Doo Joon mỉm cười,nhưng là 1 nụ cười méo.Thật ra...tuần qua,sau khi nghe Jun Hyung sẽ lấy Boram thì Doo Joon đã bỏ ra hòn đảo du lịch nổi tiếng ấy,để tâm hồn thanh thản.Nói cho đúng là để thấy bớt mặc cảm tội lỗi!! ​ 

_Jun Hyung à! ​ 

_Hả?_Hắn cầm ly cà phê lên,nhấp 1 miếng. ​ 

_Cậu suy nghĩ kỹ rồi ư? ​ 

_Chuyện gi?_hắn hỏi lai. ​ 

_Chuyện đính hôn... ​ 

Hắn cau cậu nhìn Doo Joon: ​ 

_Ý cậu là gì? ​ 

Doo Joon thở dài: ​ 

_Cậu lấy người mà cậu không yêu,chỉ tại thương hại. ​ 

_Cậu đừng nói như vậy ,tớ không thương hại ai hết! ​ 

_Vậy thì tại sao? ​ 

_Không phải chính cậu khuyên tớ quên Ji Yeon đi à?giơ tớ quên được rồi! Boram là 1 cô gái tuyệt vời. ​ 

Doo Joon nhìn thẳng Jun Hyung: ​ 

_Có thật là cậu quên được rồi không? ​ 

Hắn thấy khó chịu,hắn không muốn Doo Joon nhìn hắn như thế ,hắn né tránh ánh mắt ấy. ​ 

_Cậu đừng hỏi nhiều! ​ 

Doo Joon đặt tay lên vai hắn,thở mạnh 1 hơi,và nói: ​ 

_Cậu là anh em tốt của tớ mà tớ đã làm 1 chuyện không phải với cậu.Tớ không thể chịu được nữa,tớ phải nói ra,có thế thì tớ mới thấy thoải mái được. ​ 

_Cậu đang nói cái quái gì thế?_Jun Hyung ngơ ngác. ​ 

_Nghe đây!Jun Hyung!Bây giờ chắc là quá muộn nhưng tớ phải nói.. ​ 

_Có chuyện gì nói sau đi giờ 2 người phải tiếp tôi đã chứ?_một giọng nói nhừa nhựa vang lên. ​ 

Hắn và Doo Joon nhìn lại,Hyun Seung,đúng là thằng mất dạy này rồi.Hyun Seung đang đứng ngay cửa vào,nhếch mép. ​ 

_Mày đến đây có việc gì?_hắn hỏi ​ 

Hyun Seung đi tới: ​ 

_Không mời tao ngồi à?Khách đến nhà mà như thế ư? ​ 

_À,tao quên mất.Mày là khách mà nãy giờ tao tưởng là ông quản gia nhà tớ,ông ấy 60t rồi,già lắm,cũng hơi giống giống Mày nên tao tưởng nhầm,thế cậu là khách à?Vậy thì mời ngồi! [ôi ôi,sao cứ mày tao thế nhỉ =.=” hình như sau cái vụ cướp cô dâu mối thành ra như thế này đây =.=”]​ 

Hyun Seung tím mặt: ​ 

_Mày... ​ 

_Ấy ngồi đi,nếu không thì không chỉ có tao mà tất cả người làm nhà này đều nhầm như thế!!Càng nhìn càng thấy giống...này ngồi đi!khách sáo làm gì? ​ 

Doo Joon phì cười trươc những lời nói shock óc của Jun Hyung,nhìn mặt thằng Hyun Seung lúc này như ăn nhầm bánh mì bị mốc vậy.^^~Hyun Seung ngồi xuống mà mặt mày sượng ngắt. ​ 

_Thế hôm nay công tử của biệt thự Họ Jang đến lâu đài của Họ Yong,phải chăng là có chuyện muốn thưa? ​ 

Hyun Seung không biết Jun Hyung chơi xỏ mình ^^~ ​ 

_Ba mẹ tao bảo tao đến gửi quà đính hôn cho mày! ​ 

_Quý hóa quá!_hắn giả bộ đon đả_về nhắn là tao cám ơn cái lòng hảo tâm của nhà mày nha!vậy mà có nhiều người nói nhà mày keo ơi là keo,kiết ơi là kiết,giờ tao mới biết là họ nói sai hoàn toàn! ​ 

_Coi bộ mày vui quá nhỉ?Sắp có vợ có khác! ​ 

_Quá khen! ​ 

Hyun Seung liếc hắn: ​ 

_Mà số mày đào hoa gớm!mới tháng trước có 1 em,tháng này lại thêm 1 em nữa!Xù em kia rồi à?Thế mà tao cứ tưởng mày yêu con nhỏ kia lắm,ai dè cua được nó rồi bỏ à? ​ 

Hắn trừng mắt: ​ 

_Mày nói gì? ​ 

_Chẳng phải sao?Ji Yeon nó yêu mày lắm mà!Lúc đầu nghe mày lấy vợ,tao cứ tưởng mày lấy "vợ cũ" của tao_Hyun Seung cười khẩy ​ 

Hắn tiến đến,2 tay hắn nắm lấy cổ áo Hyun Seung,hắn gằn từng chữ: ​ 

_Mày đang nói cái quái gì thế? ​ 

_Buông tao ra! ​ 

_Tao hỏi mày,MÀY NÓI VỀ CÁI QUÁI GÌ THẾ?_Hắn hét lên ​ 

Hyun Seung tái mặt: ​ 

_Ơ..tao... ​ 

_ĐỪNG BAO GIỜ XÚC PHẠM JI YEON,MÀY NGHE RÕ CHƯA? ​ 

Hyun Seung gật đầu lia lịa,mồ hôi chảy ròng ròng.Hồi trước choảng nhau ở vũ trường,Hyun Seung uống say nên không ngán ai kể cả Jun Hyung.Nhưng lần này nó thấy thằng này sừng sộ đáng sợ như thế,mắt hắn long lên sòng sọc,Hyun Seung cũng cảm thấy hơi sợ... ​ 

Jun Hyung từ từ nới lỏng tay ra: ​ 

_Biến đi!Biến khỏi nhà tao! ​ 

Hyun Seung vội vã chạy đi,nó không dám nhìn lại. [nhát như thỏ đế =.=”] ​ 

Hắn thở hồng hộc,cơn tức giận chùng xuống. ​ 

_Jun Hyung à! ​ 

_Tớ tệ quá!tớ lại không kiểm soát bản thân mình rồi_hắn chậm rãi nói_cứ nghe nhắc đến tên Ji Yeon là tớ lại mất bình tĩnh.Tớ thật có lỗi với Boram quá. ​ 

_Jun Hyung,tớ...tớ phải nói với cậu chuyện này_Doo Joon ngập ngừng. ​ 

_Tớ thấy mệt ,giờ tớ chỉ muốn nằm nghỉ thôi! ​ 

_Cậu phải nghe! ​ 

_Để sau đi!_hắn quay lưng định bước lên lầu. ​ 

_Ji Yeon! ​ 

_Đừng nhắc đến nữa mà!_Hắn cau có ​ 

_Ji Yeon!...cô ây..yêu cậu.. ​ 

Hắn quay lại,nhìn Doo Joon: ​ 

_Cậu đừng có nói vớ vẩn như thế ,mọi chuyện đã kết thúc rồi.Cậu đừng suy diễn nữa. ​ 

Doo Joon nói: ​ 

_Cậu nhớ hôm nhỏ làm lễ cưới không?Cậu ngất xỉu,và nhỏ đã đưa cậu về.Chính vì cậu mà nhỏ đã hủy bỏ lễ cưới. ​ 

Như có sét đánh ngang tai Jun Hyung,tim hắn như ngừng đập. ​ 

_Nhỏ đã đứng cạnh giường cậu,lúc cậu còn bất tỉnh_Doo Joon nói tiếp,hắn có thể nghe rõ giọng thở hồi hộp của Doo Joon_Và nhỏ đã đọc những lá thư cậu ghi ,sau đó,nhỏ khóc,nhỏ thú nhận là nhỏ yêu cậu,nhưng nhỏ không thể đến được với cậu ,vì lí do gì thì tớ không biết nhưng..... ​ 

_Cậu bảo là nhỏ không yêu tớ cơ mà!Lúc đó cậu nói khác mà! ​ 

Doo Joon cúi gằm mặt xuống: ​ 

_Tớ xin lỗi,Jun Hyung!!Tớ không biết lúc đó tớ nghĩ gì nữa,lúc đó...tớ chỉ cảm thấy ghen tức với cậu,tớ nghĩ rằng tớ không có được nhỏ thì...cậu cũng không!! ​ 

_BỐPPP... ​ 

Quá bất ngờ,Doo Joon ngã ra đằng sau.Cú đấm của hắn rất mạnh,Doo Joon cảm thấy rát nơi khoé miệng.Doo Joon nhìn lên hắn,hắn mím môi,khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ. ​ 

_Thế đấy,người anh em mà tớ quý mến lại đối với tớ như vậy!Thế đây..cậu không có nên tớ cũng không được có!Cậu suy nghĩ đúng lắm,Doo Joon,cậu giỏi lắm. ​ 

_Tớ xin lỗi!!!Cậu đánh tớ nữa đi,tớ đáng bị như vậy lắm_Doo Joon vẫn ngồi trên sàn,cúi măt. ​ 

Hắn chạy tới,nắm chặt 2 vai Doo Joon: ​ 

_Cậu biết là cậu là thằng tồi như thế nào không?Cậu biết hiện giờ tớ thấy như thế nào không?Sao cậu nỡ đối với tớ như vậy hả Doo Joon?Cậu là đồ tồi!_vừa nói hắn vừa đấm mạnh vào vai Doo Joon ​ 

Doo Joon để yên cho hắn đấm: ​ 

_Tớ là đồ tồi,cậu đánh tớ nữa đi!! ​ 

_Thà cậu mang bí mật đó đến khi cậu chết luôn đi,sao cậu lại nói ra,hả Doo Joon,cậu muốn nhìn thấy tớ đau khổ hơn sao? ​ 

_Tớ xin lỗi!tớ xin lỗi! ​ 

Rồi trong 1 phút chốc bình tĩnh,hắn đứng dậy: ​ 

_Từ giờ tớ với cậu...không còn...là....anh em nữa! ​ 

Hắn bỏ chạy lên lầu. ​ 

Doo Joon nhắm mắt,thế là từ nay chúng ta không còn là anh em nữa ư???Cái giá phải trả cho lỗi lầm của mình gây ra,uh thì cũng đúng thôi...ai biểu cậu tồi như thế,đáng đời cậu lắm,Doo Joon ơi!!Cậu đã làm người anh em của cậu đau khổ như thế!!tớ xin lỗi cậu Jun Hyung à,tớ xin lỗi!!! ​ 

_Anh Doo Joon! ​ 

Doo Joon giật mình,nó nhìn ra cửa, Boram đã đứng đó tự lúc nào. ​ 

_Những gì anh nói....là thật ư? ​ 

Nó hoảng hốt,chẳng lẽ cô bé đã nghe hết những gì mà nó và Jun Hyung đã nói. ​ 

_Chuyện gì cơ?_nó cố tỏ ra bình tĩnh hết mức. ​ 

_Anh đừng giấu em!em đã nghe hết rồi!_ Boram nói,giọng buồn buồn. ​ 

_Không như em nghĩ đâu!Chỉ là.... ​ 

_Anh không cầm giải thích đâu!chỉ cần anh bảo chuyện đó có thật hay không? ​ 

_Để anh nói rõ cho em hiểu! ​ 

Cô bé lắc đầu,nói ​ 

_Mà em ngốc thiệt,dĩ nhiên là chuyện thật chứ!!em lên phòng đây!chào anh!! ​ 

_ Boram! ​ 

Cô bé quay đầu lại ,nhìn nó. ​ 

_Em..không sao chứ? ​ 

_Em ổn mà_cô mỉm cười_đừng lo cho em! ​ 

Doo Joon ra về mà tâm trạng day dứt.Nó muốn nói ra để có thể thấy thanh thản hơn ,thời gian vừa qua nó đã sống trong cảm giác dày vò khó chịu,nó chịu không nổi,nhưng đâu ngờ nói ra..lại làm cho mọi chuyện xãy ra như thế!Nó khong nghĩ đến điều đó,càng không hề nghĩ đến 1 điều là Boram đã nghe và biết hết mọi chuyện!Rồi chuyện sẽ ra sao đây?Trong khi ngày mai là lễ đính hôn rồi!Chỉ trong 1 thời gian ngắn mà Doo Joon đã đánh mất đi tình anh em thân thiết bấy lâu nay!tâm trạng cùa Doo Joon bây giờ còn đau khổ và khó chịu hơn cả lúc trươc...mình đã sai khi ngay từ đầu làm đau Jun Hyung,nhưng lần này mình càng sai hơn khi làm tổn thương cả 2 người....Jun Hyung và Boram..... ​ 

Tớ chỉ biết xin lỗi cậu thôi,Jun Hyung à..ước gì thời gian quay trở lại,tớ sẽ không đánh mất tình anh em của tụi mình 1 cách ngu xuẩn như thế...... ​ 

Hắn ngồi bệnh xuống nền nhà,thẫn thờ... ​ 

Đau.....hắn thấy rất đau.. ​ 

Tức.....hắn rất tức. ​ 

Hắn nắm chặt 2 tay,mím chặt môi!!Và rồi...hắn khóc!!! ​ 

Hắn khóc vì đau,vì tức,vì uất ức,vì hận.....Hắn nhắm chặt mắt để kềm lại điều đó,nhưng không thể,chuyện này quá sức chịu đựng của hắn.... ​ 

Có ai hiểu được nỗi đau lúc này của hắn?Hắn đang bị giằn xéo dữ dội...Tại sao?Tại sao?Tại sao?????? ​ 

Tại sao lại đối với hắn như thế?Tại sao lại để hắn vào tình cảnh này?Có phải là 1 trò đùa hay không?Một trò đùa của số phận....Hắn đã làm gì mà bắt hắn phải đối mặt với điều này ,trời ơi!!!! ​ 

Trước mắt hắn...một màu đen ảm đạm. ​ 

_Ji Yeon!!em yêu anh ư? Thật chứ?_hắn nói thầm với một giọng điệu đau đớn..._nếu vậy sao em lại từ chối tình cảm của anh?Làm sao anh có thể đến được với em bây giờ...em...độc ác lắm....Muộn rồi ,tất cả đã muộn rồi....anh không quay lại được,dù anh rất muốn nhưng...không được,lý trí anh không cho phép anh hành động như thế.Lần đầu tiên từ trước đến giờ,anh sẽ để lý trí chiến thắng con tim....Anh phải đi tiếp con đường mà mình đã chọn,có một người xứng đáng được như thế!!Anh sẽ không thể nào yêu cô ấy như đã từng yêu em,anh sẽ không quên em,nhưng bây giờ,anh phải chọn cô ấy..... ​ 

Nếu có kiếp sau,anh vẫn sẽ chỉ yêu mình em thôi,kiếp sau,kiếp sau nữa,anh vẫn sẽ như thế.Nhưng kiếp này....đành phải chịu cho sự sắp đặt của số phận!!!Anh phải chấp nhận sự thật này.... ​ 

---------------------------------------------------- ​ 

_Mình mua vé cho cậu rồi này! ​ 

Ji Yeon mỉm cười. ​ 

_Cám ơn cậu! ​ 

_Khách sáo nữa!Mà sao cậu lại quyết định về quê đột ngột thế? ​ 

_Đã lâu rồi mình không về thăm mộ mẹ mình,với lại...._nó ngập ngừng_gần đây mình thấy mệt mỏi,muốn về quê để cho tâm hồn thoải mái hơn. ​ 

So Yeon nhìn nó: ​ 

_Không phải vì muốn tránh anh Yoseob chứ? ​ 

Nó liền vẫy tay: ​ 

_Không có chuyện đó đâu,sao mình lại tránh anh ấy chứ? ​ 

_Yoseob nói với mình là dạo này cậu tránh mặt anh ấy! ​ 

Ji Yeon lắc đầu: ​ 

_Không phải đâu!Đúng là không tự nhiên và thoải mái như trước,nhưng không phải vì thế mà mình đi đâu! ​ 

_Vậy là tại anh chàng kia!!!_So Yeon nói ​ 

_Đừng nói chuyện ấy nữa,được không?Hắn ta sắp lấy vợ rồi. ​ 

_Hắn đã quên được cậu,đó không phải là điều cậu muốn sao?thế tại sao cậu cứ......?? ​ 

_Mình cứ nhớ,cứ thương,không quên được,phải không?Vì thế nên mình muốn về quê!!!biết đâu được sau khi trở về đây,mình quên được hắn ta thì sao? ​ 

_Cậu định về bao lâu? ​ 

Ji Yeon nhún vai: ​ 

_Có lẽ vài ba ngày,cũng có lẽ cả tuần,cũng có thể cả tháng... ​ 

_Ấy,cậu mà đi cả tháng là biết tay mình!_So Yeon đưa nắm đấm dứ dư trước mặt nó ,đe dọa ^^!_Cầm lấy vé đi này,cô nương. ​ 

Ji Yeon lấy tấm vé từ tay So Yeon.Có lẽ hiện giờ đây là cách tốt nhất giúp nó .... ​ 

_Ji Yeon!_chị Eun Jung kêu khiến nó giật cả mình. ​ 

Nó quay lại: ​ 

_Sao hả chị? ​ 

_Em có khách! ​ 

_Khách??Ai vậy nhỉ?_nó ngơ ngác,đưa mắt nhìn So Yeon có ý hỏi!!Nhỏ này cũng nhún vai,bó tay. ​ 

Rồi đột nhiên,tim nó đập loạn xạ..chỉ vì nó vừa chớm có ý nghĩ...chẳng lẽ là....hắn???? ​ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro