Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21

Jun Hyung ngồi bệch xuống đất,thở nặng nhọc.Hắn vừa mới mua mấy bụi hoa lyly và đem đến trồng ở khu vườn nhỏ sau trường.Thật khó khăn với 1 công tử như hắn,1 người chưa bao giờ động tay động chân làm bất kì việc gì,bây giờ lại cuốc đất,trồng cây,áo quần lem luốc hết cả. Trông hắn lúc này không giống công tử nhà Họ Yong nữa rồi. ​

Hắn cũng không hiểu mình đang làm gì,hắn đang hi vọng vào điều gì nữa?Tình cảm của hắn,hắn không thể nào điều khiển được rồi.Chỉ có lúc uống say thật say,hắn mới không suy nghĩ,không nhớ gì đến nhỏ,còn không,lúc nào hắn cũng cảm thấy nhớ nhung,đau khổ.Ngày nào đến trường hắn cũng lẩn vào trong này ngồi,để nỗi nhớ nhỏ thêm da diết,tha thiết.Hắn vẫn biết..cố quên sẽ càng nhớ,nên…bây giờ,hắn cố nhớ để mà quên..Nhưng càng nhớ thì hắn lại thấy rằng..quên là 1 điều không thể. ​

Hắn ngắm nhìn những bông hoa lyly xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời,đẹp thật,chẳng trách nhỏ thích hoa này như thế. ​

"Anh nhớ em đến phát điên lên được!!!Đến bao giờ anh mới được gặp lại em đây?Ji Yeon?" ​

Hắn nằm dài trên bãi cỏ,ngước lên nhìn trời,rồi nhắm mắt lại…ước chi có 1 cơn mưa đổ xuống..để hắn thấy sảng khoái và thoải mái… ​

_Anh ngủ à? ​

Hắn giật mình mở mắt ra,ngồi dậy. Boram đang nhìn hắn,cười: ​

_Sao…sao em biết anh ở đây? ​

_Anh Doo Joon chỉ cho em! ​

Cái thằng quỉ Doo Joon,lát gặp nó chết với mình.Hắn nghĩ thầm. ​

_Hoá ra nãy giờ anh ở đây,làm em tìm muốn chết.Em năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn anh Doo Joon mới chỉ cho em đó! ​

_Em năn nỉ sao?_Hắn hỏi ​

_Em nói là ảnh chỉ cho em đi rồi mai mốt em đãi ảnh 1 chầu thịnh soạn.Thế là ảnh chỉ! ​

"Cái thằng phản bội,nó vì ham ăn mà nỡ vứt bỏ tình anh em" ^^~ ​

Như đoán ra được suy nghĩ của hắn, Boram cười: ​

_Em nói giỡn thôi!Em bảo với ảnh là mẹ anh nhờ em đưa đồ cho anh. ​

_Mẹ anh đưa gì? ​

Cô bé cười hihi: ​

_Đâu có đâu,em nói vậy để anh Doo Joon chỉ cho em mà! ​

Hắn ngao ngán..muốn yên tĩnh cũng không được. ​

_Em có cái này cho anh nà!_ Boram vừa nói vừa lôi trong túi xách ra 1 cái hộp nhỏ. ​

_Cái gì vậy?_hắn hỏi. ​

_Bánh em tự làm đó!Lần đầu tiên em làm,anh ăn thử đi. ​

Cái bánh nhỏ thôi nhưng nhìn bề ngoài rất xinh xắn,có điều…mới làm lân đầu...phiêu quá ​

>__<" ​

_Anh không thích ăn bánh,em ăn đi! ​

Khuôn mặt Boram bỗng xịu xuống,lộ rõ vẻ buồn.Hắn lại không chịu nổi cái nét mặt ấy. ​

_Thôi!đưa đây anh ăn!_hắn cầm cái bánh,cắn 1 miếng!Lạy chúa….sao cứng và khô thế này,đây là bánh ngọt mà sao lưỡi hắn nếm thấy….mặn! >___< ​

Ánh mắt Boram nhìn hắn hi vọng: ​

_Ngon không anh? ​

Hắn nuốt cái ực..1 cách "hơi bị"khó khăn, gật đầu: ​

_Uhm!..ngon.Làm lần đầu như thế là…khá rồi ​

Cô bé lại cười…dễ thương! ^__^~ ​

Bỗng cô đưa mắt nhìn những bông hoa: ​

_Woa,đẹp quá!! ​

Hắn im lặng không nói,đang cố gắng ăn hết cái bánh cho xong chuyện.Chúa phù hộ cho hắn.. ​

Boram lại tiếp tục nói: ​

_Chỗ này thật là hay,mỗi lúc mệt chỉ cần ra đây ngồi,nghe nhạc,hay là nghỉ 1 giấc chắc sẽ thấy thoải mái hơn nhiều lắm anh ha. ​

Cảm tạ trời đất,hắn đã nuốt xong miếng đá..à,miếng bánh chứ.cũng may là cái bánh nhỏ thôi chứ nếu to chắc hắn ăn vừa bị nghẹn vừa muốn ói quá!! ​

_Cám ơn em nghen,bánh làm ngon lắm! ​

_Vậy mai mốt em làm nữa nghen anh!_ Boram hí hửng ​

_Ấy..ấy.._hắn hết hồn_ à ý anh là làm gì cho mệt,mai mốt ra tiệm mua ăn ngon hơn,à không ..khoẻ hơn! ​

Rồi sợ cô bé bắt bẻ,hắn liền đứng dậy: ​

_Anh vào lớp đây! ​

_Nhưng chưa vào tiết mà! ​

_À,anh vào trước….ôn bài!Lát có bài kiểm tra!bye em nghen! ​

Mấy bạn tin hắn không?ôn bài?chuyện khó tin như gà trống mà đẻ trứng vậy!Tôi,tác giả không hề tin,tôi chắc mấy bạn cũng vậy,nhưng Boram..thì tin ​

_Dạ,vậy chúc anh kiểm tra được A+ nghen! ​

_À ừ.. ​

Hắn liền đi nhanh. ​

Ôi trời đất giúp hắn với…hắn không muốn làm ai đau khổ hết..vì chính hắn cũng đã nếm được mùi đau khổ vì tình yêu rồi.,hắn không muốn Boram dành nhiều tình cảm hơn cho hắn vì hắn biết cái cảm giác lúc bị từ chối như thế nào,yêu càng nhiều,lúc bị từ chối thì đau càng nhiều.Hắn thật tình không muốn Boram sẽ như thế,đối với hắn, Boram như 1 cô em gái nhỏ.Gần 1 tháng cô bé ở nhà hắn,hắn đã cố gắng đối xử bình thường,đôi khi còn tỏ ra lạnh lùng chỉ để cô bé thay đổi tình cảm,nhưng hắn đã lầm,hắn thấy tình yêu cô bé dành cho hắn ngày càng sâu đậm hơn ​

Hắn chỉ muốn Boram mãi vui vẻ,lúc nào cũng luôn tươi cười,hồn nhiên nhưng hắn không tài nào đáp lại tình càm của Boram,hình bóng Ji Yeon luôn ngập đầy trong đầu hắn.Hơn 1 tháng mất tin tức của Ji Yeon nhưng hắn vẫn không quên được nhỏ,yêu là như thế sao?. ..Có đôi lúc hắn tự hỏi nếu không gặp Ji Yeon thì bây giờ hắn sẽ như thế nào?Ji Yeon xuất hiện trong cuộc đời hắn và đã làm cho hắn thay đổi hoàn toàn..bây giở công tử ăn chơi,thay bồ như thay áo đã biến mất,thay vào đó là 1 Jun Hyung mới hoàn toàn,trầm tính hơn,lạnh lùng hơn.. ​

Hắn tình cờ đưa tay sờ túi quần…điện thoại của hắn..đâu rồi ta? ​

Hắn sực nhớ ra,hồi nãy lúc đào đất trồng cây,hắn đã lôi điện thoại ra để trên cỏ cho đỡ vướng.Jun Hyung liền quay lại,mong là Boram đã đi rồi. ​

_Tôi khuyên cô,vô ích thôi! ​

Giọng ai nghe quen quen vậy nhỉ? ​

Hắn thò đầu ra, Boram vẫn còn đứng đó,đang nói chuyện với..Sun Young.>___< ​

_Chị nói gì?tôi không hiểu?_ Boram hỏi ​

_Tôi nói là những gì cô làm vô ích thôi!Anh Jun Hyung sẽ không bao giờ yêu cô đâu! ​

_Sao chị lại nói thế? ​

_Vì anh ấy đã yêu người khác rồi! ​

Jun Hyung đứng núp sau bức tường,nghe rõ từng câu 2 người đang nói với nhau. ​

Boram chợt tái mặt: ​

_Người đó…là chị ư? ​

Sun Young bật cười: ​

_Tôi ấy à?tôi đâu có diễm phước như thế!Người anh ấy yêu là 1 đứa con gái không ra gì! ​

_Chị nói láo,anh ấy bảo anh ấy không yêu ai! ​

_Hơ!anh ấy nói vậy là cô tin sao?Cô ngây thơ quá cô bé ơi! ​

_Sao tôi phải tin những gì chị nói? ​

_Bởi vì đó là sự thật!Chứ làm sao mà tôi biết anh ấy đang ngồi ở đây mà chỉ cho cô tới?Cô có biết chỗ này là chỗ nào không? ​

Hoá ra là Sun Young chỉ cho Boram biết chứ không phải Doo Joon. ​

Boram lắc đầu: ​

_Tôi không biết! ​

_Đây là chỗ mà người anh ấy yêu hay đến.Trưa nào cô ta cũng ngồi đây. ​

Boram nghe như có sét đánh ngang tai: ​

_Cô ấy học trường này à? ​

_Đã từng thôi! ​

_Thế…thế… ​

_Cô muốn hỏi chuyện của 2 người chứ gì?Tôi cũng nghĩ là 1 người như anh Jun Hyung thì chẳng bao giờ yêu nổi hạng con gái như cô ta,chắc cô ta bỏ bùa gì ảnh,đến lúc ảnh chết mê chết mệt thì bỏ ảnh,đi lấy 1 người khác. ​

_Cô ấy…lấy chồng rồi ư? ​

_Được thế thì còn gì bằng,tôi đã nói là cô ta là 1 người không ra gì mà.Chỉ tội anh Jun Hyung,trong ngày cưới của cô ta thì anh ấy đã đến ngăn cản,cô ta thì huỷ hôn lễ,coi mọi thứ như 1 trò chơi,rôì sau đó không nghe tin tức gì nữa.Anh Jun Hyung thì thay đổi hoàn toàn sau đó,không còn là công tử hào hoa phong nhã 1 thời nữa mà lạnh lùng và khó gần hơn! ​

_Tôi..không tin!không thể…anh ấy…tôi không tin..! ​

_Tuỳ cô thôi!tôi chỉ muốn tốt cho cô nên mới nói cho cô biết.Cô tin hay không thì tuỳ,đến lúc đau khổ thì đừng trách tôi không báo trước.thôi tôi đi đây!! ​

Sun Young bỏ đi.Còn lại Boram,cô bé vẫn đứng đó,sững sờ....không tin được!!! ​

Jun Hyung nhìn Boram…hắn hi vọng cô bé hiểu được..Đột nhiên Boram ngồi xuống,úp mặt khóc nức nở..Jun Hyung nhìn thấy cảnh đó mà lòng thấy xốn xang,hắn làm được gì cho cô bé bây giờ?em đừng yêu anh nữa, Boram à,em xứng đáng gặp 1 người khác tốt hơn anh,anh chỉ làm em đau khổ thôi,em làm ơn hãy quên anh đi..đừng khóc vì anh…đừng khóc… ​

Hắn chỉ biết đứng nhìn cô bé từ xa…anh xin lỗi… ​

----------------------------------------------------- ​

Hắn mệt mỏi nằm phịch xuống giường..đi đâu thì đi,về nhà là thấy thoải mái nhất.Nằm trên chiếc giường êm ái thế này,bao nhiêu âu lo phiền não dường như tan biến,dù chỉ trong chốc lát thôi! ​

"Reng..reng…"chuông điện thoại hắn reo lên ​

Hắn thấy tên người gọi,liền vội bắt máy: ​

_Alo! Anh Quản lí Kim hả? ​

_Jun Hyung,anh tìm được rồi! ​

_Tìm được rồi hả anh?_tim hắn đập nhanh.. ​

_Gia đình họ Park sau khi tuyên bố phá sản thì đã chuyển đến nhà một người bạn.Bà ta tên là Ahn Hae Yong,bác sĩ viện trưởng của bệnh viện liên bang. ​

_Thế à?anh cho em địa chỉ đi! ​

_Số 100 đường…..thành phố…… ​

Hắn nhanh tay ghi: ​

_Cám ơn ánh nhiều! ​

Cúp máy,tim hắn vẫn còn đập nhanh..thế là có tin tức của Ji Yeon rồi..dù nhỏ đã từ chối tình cảm của hắn,hắn vẫn đến gặp nhỏ,hắn phải nói chuyện với nhỏ,xin nhỏ cho hắn 1 cơ hội,nếu không hắn…chết mất..thời gian qua hắn sống cứ như địa ngục,tâm hồn hắn cứ như rời khỏi thể xác của hắn,cầu xin trời,cho nhỏ hiểu được tấm lòng của con…và đáp lại nó. ​

Hắn với lấy áo khoác.Chạy nhanh ra khỏi phòng. ​

---------------------------------------------------- ​

_Con nhỏ So Yeon này thiệt tình_Ji Yeon cằn nhằn_tự nhiên để anh em mình lại ở siêu thị rồi lấy xe chạy đi đâu mất.Cũng may là siêu thị gần nhà chứ nếu không mình đi bộ về rã chân luôn! ​

_Thì con bé để quên đồ ở tiệm nên mới quay lại lấy.Cũng sắp về đến nhà rồi,còn xíu nữa chứ mấy!Mà lâu lâu phải đi bộ tập thể dục chứ,anh thấy em càng ngày càng mập ra đấy! ​

Ji Yeon trừng mắt nhìn Yoseob: ​

_Anh dám nói em mập à?em như thế này mà mập ư? ​

Yoseob lém lỉnh; ​

_Nhưng mà anh thích mập! ​

_Mập mà thích! ​

_Em như thế nào…anh cũng thích cả! ​

Ji Yeon nhìn Yoseob,chỉ còn vài bước nữa là đến cổng nhà: ​

_Anh nói thế người khác nghe được lại hiểu lầm đấy! ​

_Hiểu lầm gì cơ? ​

_Hiểu lầm là anh thích em chứ gì nữa! ​

_Thích áh?anh đâu có thích em đâu! ​

_Thì đó,nên anh nói vậy người khác sẽ hiểu lầm_Ji Yeon giải thích ​

_Anh không thích..nhưng.._Yoseob hít 1 hơi thật sâu_nhưng anh…yêu em. ​

2 người đã đền trước cửa nhà.Ji Yeon đứng lại: ​

_Anh đừng giỡn nhu thế! ​

_Anh đâu có giỡn!_Yoseob nói_anh..yêu em thiệt mà! ​

Ji Yeon cười: ​

_Em không mắc lừa đâu! ​

Cô bé này thiệt tình >”< ​

_Em không tin à? ​

_Dĩ nhiên là không rồi! ​

_Đồ ngốc!_Yoseob nói và bất chợt,anh kéo Ji Yeon lại gần và…hôn nó,một nụ hôn thật ấm,thật mềm nhưng Ji Yeon chẵng cảm nhận gì hết,.Ji Yeon sững sờ,người nó như hoá đá..Nó không động đậy,cũng không nhúc nhích gì hết,bởi vì nó quá bất ngờ đến mức nó không biết phải như thế nào. ​

Yoseob cũng cảm thấy như vậy,anh từ từ buông Ji Yeon ra.. ​

Ji Yeon lắp bắp,mặt nó đỏ gay: ​

_Em…em.. ​

Yoseob đưa 1 ngón tay lên miệng nó,anh nói: ​

_Anh biết là...em bất ngờ..nhưng hãy tin anh,anh yêu em từ lâu lắm rồi! ​

_Không được…anh à!em không…_Ji Yeon vẫn còn run. ​

Yoseob cắt lời nó: ​

_Em đừng nói gì hết,anh sẽ đợi,bây giờ em chưa yêu anh,nhưng anh sẽ đợi,cho đến lúc nào em nói em yêu anh.Anh sẽ đợi…vì thế..đừng ghét anh..mà hãy cho anh 1 cơ hội! ​

_Yoseob à!không được đâu! ​

_Anh đã nói là anh sẽ đợi chưa nhỉ?Hình như anh nói rồi mà! ​

_Nhưng… ​

_Thôi anh đói bụng rồi,vào nhà nào em.Mẹ đang đợi đó! ​

Rồi không kịp để Ji Yeon nói thêm 1 lời nào,Yoseob nắm tay Ji Yeon,kéo nó vào nhà!Ji Yeon chợt giật mình.lòng nó rối bời…chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây? ​

------------------------------------------------- ​

Chẳng ai để ý,chẳng ai biết,chẳng ai thấy..trong góc khuất đằng kia,hắn đã chứng kiến mọi chuyện..Hắn không tin vào mắt mình,trái tim hắn như vỡ ra thành từng mảnh,máu hắn như đang sôi lên..đau đớn,tức giận,thất vọng… ​

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA_hắn hét to lên ​

Hắn leo lên xe,phóng với tốc độ cực nhanh,như 1 con hổ đang đói mồi chạy đi săn trong đêm vắng…. ​

--------------------------------------------------- ​

Ji Yeon hết hồn khi nghe tiếng hét,và nghe tiếng xe rú…sao nó thấy khó chịu thế này?Một cảm giác bất an đang xâm chiếm tâm hồn nó..Lạy chúa.. ​

Những tháng ngày vừa mới bình yên..bỗng nhiên lại dậy sóng… ​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro