4
Jyu Hee lập tức trở mặt,đẩy mạnh G ra,chạy đến ôm chầm lấy chân Seunghyun,nền đá lạnh bên dưới nhanh chóng ngấm sâu cày xéo vào lớp da thịt,ả rên xiết trong nước mắt
-Oppa...em xin lỗi
Seunghyun im lặng,đôi mắt vô cảm chỉ mãi không thôi nhìn thẳng vào hắn,anh bắt đầu cảm thấy tiếc,vô cùng hối tiếc khi cái ngày đó đã dễ dàng dung túng tha cho cái mạng rẻ tiền của hắn.
Dưới ánh đèn lập lòa của dãy hành lang yếu ớt phản ra từ phía sau lưng,nụ cười của hắn,vẫn dễ gây cho người khác cảm giác muốn ăn tươi nuốt sống,giọng nói của hắn,vẫn nhuốm đầy vẻ bất cần và âm điệu thoang thoảng nồng nặc dư vị của thuốc độc.Anh siết chặt nắm lấy đấm,từng câu từng chữ từ miệng G-D phả ra vào ngày hôm đó lần lượt chạy dọc qua tâm trí anh
"Cũng giống như tao,được con đàn bà đó trả tiền,có đi thì có lại thôi,chả lẽ cái định lí đó mày cũng không hiểu được sao?"
Cái nghề nào cũng có định lí và quy luật của nó,ngay cả điếm cũng không ngoại lệ
Seunghyun nghiêng đầu,nhìn thẳng Jyu Hee,trông ả tựa như giống chó dại vừa lỡ lầm lên cơn cắn vào chân chủ,nhanh chóng nhận ra rằng bản thân sắp bị ném vào lồng và bỏ đói lâu ngày,bộ não ranh mãnh lập tức ngoan ngoãn soạn ra đôi hàng long lanh ngấn lệ,rên rỉ cầu xin cho được bố thí chút lòng thương.Quá trễ rồi,anh cười khẩy.
-Đứng dậy đi
-Oppa?
-ĐỨNG DẬY!
-Seunghyun à,em xin lỗi,em bị hắn dụ dỗ thật mà
-Haha?
Anh khẽ cúi nhẹ người xuống,ban tặng cho ả một nụ cười rót đặc khinh bỉ.Rồi giật mạnh lấy bờ vai trần trụi đang quằn mình vì lạnh ấy lên,đẩy mạnh về phía G-dragon.Chỉ trong vài giây trước thôi,anh đã muốn lao đến vồ lấy hắn,xé xác ra làm trăm mảnh,nhưng hiện tại thì điều đó đã không còn thú vị nữa rồi
-Tiếp tục đi,tao sẽ trả tiền cho nó,mày cần tiền thôi chứ gì?
-OPPA...
Jyu Hee khẽ rít lên trong đau đớn,từng giọt giàn giụa nhơ nhớp nhỏ xuống thấm dần vào lớp áo trắng,mảnh lụa mỏng manh nhanh chóng hút nước bấu chặt lấy làn da trắng ngần,để lộ lập lòa một dòng kí tự xăm mình mờ ảo ngay giữa khe cánh tay trái
-Mày tính trả bao nhiêu?
G-D cựa mình,nở nụ cười chứa đầy khiêu khích,sắc lạnh vẫn không ngừng tỏa ra tê buốt từ cơ thể hắn, xuyên sâu vào mắt anh những cơn đau màu bạc.Seunghyun rút ra một xấp dày mang màu xanh lá,ném thẳng về phía bóng tối,tưởng chừng đó nếu đó là một lưỡi dao găm,thì tính mạng của hắn chắc chắn đã đi đến hồi kết.Nhanh như cắt,hắn nhanh tay chộp lấy một cách đầy điêu luyện, trước khi để nó tung mạnh vào không khí,và vỡ vụn ra thành hàng trăm mảnh nhỏ.Chiếc lưỡi lạnh lẽo khẽ liếm láp lấy từng góc ngang của thứ vật thể đậm mùi quyến rũ ấy một cách hờ hững,hắn nhếch mép,nhét xấp bạc vào túi,cạp quần lại trễ xuống.Kẻ đeo mặt nạ nhổm dậy,vẫn là sắc thái và nụ cười bất cần thường trực ấy,tiến gần đến anh,cho đến khi khoảng ngực trắng ngần đầy huyễn hoặc đó chỉ còn cách anh đúng một cú chạm nhẹ.Phía sau lớp mặt nạ đầy bí ẩn và lớp tóc hung đỏ kiểu cách kia,đôi mắt bạc xoáy mạnh vào anh,đớp trọn lấy từng ánh nhìn một
-Vì mày không phải là đàn bà,nhưng tao cũng nên cho mày nếm trải cái cảm giác đó để hiểu rõ nguyên nhân thì hay hơn.Số tiền này,chỉ đáng giá một nụ hôn của tao,mà là một nụ hôn rẻ tiền nữa là đằng khác.
Dứt lời,hắn nghểnh đầu sát lại gần anh,đôi môi lấp lánh ánh bạc khẽ mở ra,mang theo thứ hơi thở dịu dàng có mùi tựa tuyết trắng,bấu nhẹ một cách hờ hững lên môi anh.Cảm giác lạnh lẽo từ chiếc mặt nạ truyền mạnh lên sống mũi và đôi môi,trong tích tắc nhanh chóng khiến anh trở nên tê dại
Và rồi,hắn lại biến mất,nhanh chóng trước khi anh kịp bình tĩnh trở lại
.
Bình minh lên
Vị bảo vệ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh lướt nhanh qua tầm mắt,hôm nay con trai của ngài hiệu trưởng không đến lớp muộn? Có lẽ đến lúc này,ông vẫn còn lầm tin trò đùa của Seunghyun ở tận mấy tháng về trước là sự thật cũng không chừng.Phía sau lớp cửa kính đen,gương mặt lạnh giá của anh thỉnh thoảng nhếch lên một nụ cười nhẹ dịu,hoàn toàn không rõ lí do
Chuông reng
Vẫn như mọi ngày,anh đẩy mạnh cửa và ngạo nghễ bước vào lớp,tiếp tục mặc cho ánh mắt ngỡ ngàng của toàn giảng đường vì chuyện đi sớm,anh đặt chiếc balô màu ghi phịch xuống bàn,nhìn lơ đãng vào một góc vô định
Màn hình điện thoại bỗng chốc chớp tắt liên hồi
"Jyu Hee đang gọi..."
Seunghyun bắt máy
"Huh?"
"Oppa..."
"Cô lại muốn gì?"
"Oppa,em xin lỗi,đừng đối xử với em như vậy mà!"
"Con nhãi ranh,xóa số tôi đi"
Anh buông giọng dứt khoát,tức giận ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà,tiếng vỡ lách cách lập tức tan nhanh khô khốc chen lẫn vào bầu không khí ngột ngạt,vẻ mặt hoảng hốt của những con người hiếu kì ngồi bên dưới lập tức hướng về phía anh
-Vỡ rồi kìa...
Một giọng nói nhỏ nhẹ thân thuộc cất lên,anh giật mình ngước sang,là Jiyong với đôi mắt trong veo đầy vẻ vô hại thường trực,mái tóc kia đôi khi làm anh liên tưởng đến G-dragon,thật thú vị là tính cách và bộ dạng hai người này lại trái hẳn nhau một trời một vực.Từ nãy đến giờ,anh đã hoàn toàn quên mất sự thiếu vắng của cậu ấy ở chỗ ngồi cạnh bên
-Bỏ đi,mua cái khác là được.
-Anh thật là phí phạm.
Mái tóc hung đỏ khẽ cúi xuống,giọng nói pha đậm nét phụng phịu tiếc rẻ,đôi bàn tay nhỏ nhắn từ tốn nhặt nhạnh lấy từng mảnh vỡ
-Mới tắt nguồn có một chút mà nó nguội lạnh nhanh quá
Jiyong ngẩng dậy,chìa những mảnh vỡ về phía anh,không hiểu là vô tình hay cố ý,chữ lạnh được cậu nhấn nhá bởi một sắc thái hoàn toàn khác.Anh lơ đãng tóm lấy nó,thả nhẹ vào ngăn cặp
"Lạnh lẽo và ngọt ngào" Anh lầm bầm trong cuống họng,suốt mười chín năm trời trôi qua tưởng chừng thú vị với hàng trăm nụ hôn nồng nhiệt của biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp hơn hoa,anh cũng chưa từng được nếm trải cái cảm giác lạ lùng dù chỉ là phớt nhẹ đó,chẳng lẽ chỉ có mình G-dragon mới có thể làm được điều ấy hay sao? Anh không thể tin hắn lại thuộc loại hạng người đặc biệt đến như vậy được.
Ánh nắng đậu dần lên cao,xuyên qua khung cửa,bừng sáng lên sát cạnh anh chút sắc màu ấm lạnh huyền ảo,anh chói mắt nhíu mày nhìn sang,Jiyong đã ngồi yên tại chỗ và tiếp tục chiến đấu với đống bài tập chất núi tự lúc nào,đôi môi ửng hồng ấy lại khẽ nhướn lên mỗi khi gặp một chi tiết khó nào đó.Cậu ấy quả thật rất kì lạ,con trai nhưng da trắng như tuyết.Đúng là từ rất lâu rồi anh không hề để ý đến chi tiết đó.Một dòng suy nghĩ lạ lẫm nhanh chóng chạy dọc người anh
-Jiyong
-Sao ạ?
Jiyong nghiêng đầu ngoái nhìn
-Nghe này,thoáng qua thì có vẻ rất ghê tởm,nhưng mà...
-Anh cứ nói đi
Seunghyun ấp úng,giọng nói cuốn nghẹn trong cổ họng
-Tôi có thể...hôn cậu được hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro