Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Au: luvS9

Rating: PG (Cho là như thế đi)

Couples: Yulsic

Note: Au ham hố lãnh thêm nợ vì cái longfic này  . Người ta nói rảnh rỗi sinh nông nổi quả không sai mà  . Ke ke nếu không hay cứ góp ý để au cố gắng cho nhưng chap sau ^^

Đỏ

Chap 1

Đêm, lặng lẽ, tĩnh mịch và hiu quạnh. Cô một mình, chỉ mình cô thôi, tựa vào thành cửa sổ hướng mắt về phía vầng trăng tròn. Cô cười. Cô cười với trăng vì cô biết chỉ có người bạn tròn ấy sẽ không ruồng bỏ, xa lánh cô. Cô _ một người bình thường như bao người khác nhưng có điều đồng loại không xem cô như một con người, họ nói cô là QUỶ. Họ sợ cô, gia đình ruồng bỏ cô khỏi gia phả. Tất cả là vì màu tóc và màu mắt cô, chúng có màu đỏ _ màu của máu. Cô nào muốn cái màu này tồn tại trên tóc, trong mắt cô chứ đâm ra cô ghét màu đỏ, ghét đôi mắt, mái tóc mình.

“Gâu gâu gâu”

Một chú cún đen chạy đến chỗ cô, dụi dụi đầu vào chân cô. Cô mỉm cười ngồi xuống xoa xoa đầu nó.

_ Bé con lại đến nữa à. Không sợ chị sao?

*Vẫy vẫy đuôi, sủa vài tiếng*

_ Hi, bé con dễ thương thật. Có muốn uống chút sữa không?

*Gâu gâu*

Cô lấy sữa đổ vào cái khay nhỏ, đẩy về cún đen. Chú vẫy đuôi, liếm tay cô.

_ Bé con cảm ơn chị à? Không có gì đâu.

Cô lại cười. Quan sát chú cún cô chú ý cái vật vàng vàng lấp lánh ở cổ chú. Cô tò mò ghé sát mắt lại xem. “Đen” cô không nhịn được cười trước cái tên đó.

_ Thì ra bé con có tên. Chủ bé con chắc sống gần đây nhỉ.

Chú cún ngước nhìn cô, mắt nó long lanh khi cô nhắc đến chủ nó. Nó sủa như nói cho cô biết chủ nó là một người tuyệt vời giống cô, hay cho nó uống sữa, xoa đầu nó, yêu thương nó,… Và đặc biệt hay cười với nó như cô vậy. Nó biết cô thông qua chủ nó thôi, chủ nó biết cô, cô cũng biết chủ nó nhưng chủ nó không biết nó hay qua nhà cô mỗi tối, còn cô không biết nó là cún của ai. Nó liếm mõm khi uống sữa xong. Nó nhìn xung quanh, cô đã ngủ tự lúc nào trên nền sàn lạnh. Nó di chuyển đến sofa cắn cái chăn mỏng lôi đến đắp cho cô, sau đó nó về nhà.

Nó lén la lén lút lách mình nhẹ qua cánh cửa nhỏ của nó. Chạy một mạch theo lối hành lang tối nó phanh gấp trước cửa phòng chủ mình. Dùng một chân đẩy nhẹ cửa, may cho nó cô chủ đã say giấc. Nó tiến tới chỗ chủ nhảy phóc lên giường, ngáp rồi cuộn người ngủ.

* * *

Một ngày như mọi ngày khác, cô đi làm. Dù sao cô cũng phải có tiền để sống chứ. Cô làm nhân viên phục vụ cho tiệm coffee. Khi nộp hồ sơ vào đây cô không dán ảnh mình vào đơn nhưng thật bất ngờ cô được nhận vào làm. Cô che đôi mắt bằng cặp kính đen, mái tóc giấu vào cái nón len. Nếu ai hỏi cô điều kì lạ này thì cô sẽ nói “tóc tôi không còn, mắt tôi không thể tiếp xúc với ánh sáng”.

_ Này Jessica. Hôm nay chủ quán sẽ đến đột xuất để kiểm tra. Cô nhớ phải làm việc tốt đó._ Chị quản lý nhắc nhở cô.

_ Vâng.

Cô đẩy kính. “Gâu gâu”

_ A, bé con làm gì ở đây vậy? Chủ em đến đây à?

Cô xoa xoa đầu nó. Từ xa, một người đang nhoẻn miệng cười. Chợt nó chạy khỏi quán. Cô cũng không lạ gì cái hành động của nó. Cô gặp nó trong tiệm mấy lần. Lần nào cô cũng xoa đầu và hỏi nó câu đó. Nhưng nó chạy, có lẽ nó muốn giữ chủ nhân cho riêng mình.

_ Cậu gì ơi._ Giọng nói trầm trầm vang lên ở bàn số 5.

_ Cho tôi li coffee, cậu biết rõ tôi uống bao nhiêu viên đường mà._ Người ấy cười.

Cô gật đầu nhanh chóng đi. Cô thường gặp cậu ta vào ngày thứ năm mỗi tuần. Cậu ta da ngăm, tóc và đôi mắt đen cô luôn muốn cái màu ấy thuộc về mình. Cô chăm chú vào công việc không để ý mọi hoạt động quanh mình.

_ Chào cô Kwon, cô thấy tiệm coffee hoạt động như thế nào ạ?_ Chị quản lí cười

_ Hoạt động tốt ngoài sự mong đợi của tôi.

_ Vâng, cô đến đây mỗi tuần để giám sát mà.

_ Không, không, công lớn là thuộc về chị và các nhân viên ở đây. Còn tôi không làm gì cả.

_ Cô khiêm tốn quá. Cô dùng gì nhé, tôi pha.

_ Không cần đâu, tôi đã gọi rồi.

_ Jessica?

_ Phải.

_ Cô ấy là nhân viên giỏi và kì lạ nhất ở đây. Kì lạ hơn là cô không bao giờ nói cho cô ấy biết mình là sếp.

_ Hì. _ Người ấy cười.

Vài phút sau, cô quay ra với một li coffee nóng.

_ Của quý khách đây ạ. Mời thưởng thức.

Cô đặt li coffee xuống, cúi chào và trở lại quầy. “Gâu gâu” nó từ đâu chạy đến dụi dụi vào chân cô. Cô cười bế nó lên.

_ Bé con đói à? Ăn bánh chứ?

“Vẫy vẫy đuôi, sủa”

_ Nè.

Cô cho nó vài cái bánh quy. Nó nhận bánh từ tay cô, nhai ngon lành. Cô cười với nó. Bàn số 5 cũng có người đang cười đấy. Cười với cô mà cô đâu hay. Nó nhìn người bàn số 5, người ấy nhìn nó đưa tay làm dấu hiệu. Nó hiểu.

_ Bé con nhìn gì thế?

Cô biết nó nhìn ai rồi. Nó sủa “gâu gâu”.

_ Ấy, bé con hư, đó là khách, em tính dọa người ta chạy sao. Chị sẽ bị mắng đấy.

Cô trách nó, nói nhẹ nhàng. Nó biết cô không ác ý gì. Nó đánh lạc hướng cô mà. Nó quẩy đuôi. Cô cười chỉ nhẹ mũi nó.

_ Bé con ngoan lắm.

_ Cậu gì ơi, tính tiến cho tôi.

Người bàn số 5 trực tiếp đến quầy. Cô đưa hóa đơn cho người ấy. Người ấy cười, chìa tay ra.

_ Làm quen nhé. Tôi là Yul. Còn cậu?

Cô ậm ừ nửa muốn nói nửa không. Cô sợ con người này thấy được cái màu đỏ chết tiệt sau cặp kính và nón len. Đôi mắt đó cứ nhìn cô mãi.

_ Cậu gì ơi…

“Gâu gâu” nó khều khều tay cô, kéo kéo tay cô chạm tay người ấy. Cô hiểu ý nó. Và cô không muốn nó buồn.

_ Tôi là Jessica. Hân hạnh được làm quen.

“Gâu gâu” nó quẩy đuôi. Kế hoạch của nó bắt đầu. 

TBC...

P/S: Cái này hơi ngộ nhỉ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kasumi