Chương 4
"Tĩnh Đào, bồ gặp lại lão Khổng, có cùng hắn ngồi tâm sự một chút về khoảng thời gian hai người còn tình cảm nồng cháy không?" - Uống chút rượu, Thấu Kì Sa Hạ liền bắt đầu không làm chủ được cái miệng, còn lại 6 người bạn thân cùng hùa nhau trêu nghẹo.
"Các bồ còn nhắc đến tên Khổng đó nữa thì đừng trách mình!" - Bình Tĩnh Đào dung ánh mắt tàn bạo liếc 6 đứa bạn thân. Các cô liền cười một trận cười long trời lở đất.
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói nhỏ, vừa hay chính là của cô bé nữ sinh tiếp viên, hiển nhiên nàng vẫn còn dám đến đây làm.
"A, lại gặp em nữa rồi?" - Bình Tĩnh Đào ngửa đầu cười, tựa đầu vào thân thể nàng.
Tỉnh Nam không thể ngờ nhanh như vậy lại gặp chị ta nhìn nữa, nhưng chắc chị ta là khách quen tại đây, ở chỗ này gặp lại cũng không tính là có duyên đâu.
"Em tên gì? Chúng ta thật có duyên nha." - Bình Tĩnh Đào cầm tay nàng kéo đến bên người.
"Tĩnh Đào, bồ thế nào hiện tại đổi tính hướng? Chuyển sang yêu thích các em gái xinh đẹp?" - Trịnh Nghiên cười nói với cô.
"Đúng nha~ Mình cùng em gái này đùa giỡn rất hài lòng ~" - Bình Tĩnh Đào cười xoa tay Tỉnh Nam, ngay lúc cô bé muốn né tránh chạy mất, Bình Tĩnh Đào đã kéo nàng ngồi xuống ghế, cười dựa vào vai nàng.
"Ngày hôm nay chị của em không mấy vui vẻ, nếu em làm chị vui lên, chị sẽ mua toàn bộ rượu của cái quán bar này cho em."
"Lần trước tiền thưởng của nhóm bạn chị em xài còn chưa hết." - Nếu đã quyết định tiếp tục tới đây làm, Tỉnh Nam cũng phải nén bi thương, chỉ cần việc ấy không để bị lộ ra, mất mát cái gì cũng đều không còn quan trọng.
Bình Tĩnh Đào quan sát cô bé, cảm thấy nàng đang khẩn trương, rõ ràng là cố gắng muốn tỏ ra bản thân không yếu đuối, nhưng hai tay đặt dưới bàn lại nắm chặt thành hình nắm đấm.
Châm một điếu thuốc, thật sâu hút một hơi, nhìn Tỉnh Nam.
"Tiền chị đặt ở trên bàn cạnh đầu giường, em đã thấy chưa?" - Nghe vậy, đám bạn thân bắt đầu ồn ào, không nghĩ tới cô dĩ nhiên thực sự đi tìm nữ nhân mua vui.
Tỉnh Nam cả kinh, tiền kia là chị ta cho? Như vậy một đêm kia... sẽ không phải là bị đàn ông cưỡng dâm, mà là bị chị ta... tuy rằng tư tưởng vẫn như trước khó chịu, nhưng không biết vì sao, biết được một đêm kia là bị một cô gái xâm phạm, Tỉnh Nam trong thâm tâm thở phào một hơi.
Thế nhưng bây giờ biết chuyện, Tỉnh Nam lại không có cách nào có thể cùng người con gái này kia tiếp thoải mái dù rằng chị ta lớn lên rất xinh đẹp.
Không có trả lời câu hỏi của Bình Tĩnh Đào, cô bé ngồi một mình ở đây trầm tư suy nghĩ, Bình Tĩnh Đào còn tưởng nàng nghe xong lại phẫn nộ hoặc ít nhất là bắt đền cô, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên lại thả lòng.
"Em gái thiếu tiền? Vì sao vẫn ở đây làm, vạn nhất lại bị người đàn ông nào đó dắt đi thì phải làm sao bây giờ?" - Bình Tĩnh Đào gần kề bên Tỉnh Nam lỗ tai nói nhỏ.
"Em ở đây làm đủ 7 ngày mới có lương." - Tỉnh Nam nghe xong càng hoảng sợ, vội vội vàng vàng né tránh, tính ngồi sang ghế sofa bên cạnh vuốt cái lỗ tai.
Cả người như tê dại, vừa rồi nghe chị ta thì thầm vào tai, làm chân tay nàng đều bủn rủn.
Quán bar ánh sáng mập mờ, nhưng Bình Tĩnh Đào vẫn nhìn rõ cô bé đang đỏ mặt, cười lấy ví tiền, móc ra bên trong một tấm thẻ ATM, tay run run do dự, không dám tiếp nhận.
"A di, không cần... các người mua nhiều như vậy uống làm sao hết." - Tỉnh Nam là đang vì các cô mà suy nghĩ, kết quả mấy người đang người tất cả đều cười té khói té lửa.
"Ha ha ha, Tĩnh Đào a di, bồ đã thành a di của người ta rồi a! Hahaha!" - Nhã Nghiên cùng Chí Hiệu trêu chọc Tĩnh Đào.
"Tĩnh Đào a di ~ " - Đa Hân và Sa Hạ cũng ùa theo 2 người kia mà trêu.
"Em đang gọi chị?" - Bình Tĩnh Đào mặt cũng co lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tỉnh Nam, giọng trầm trầm.
Tỉnh Nam vội đơ người ra một lúc, sau đó vội sửa sai.
"Chị... Chị Tĩnh Đào."
Xem cô bé kia nhu thuận dịu ngoan, mấy cô bạn thân cũng trở nên hứng thú, Tử Du sờ mặt nàng nói.
"Em gái năm nay là mười tám tuổi sao?"
Tôn Thái Anh lại sờ tay nàng bảo.
"Hát tặng chị một bài, chị sẽ mua cho em một bình ~"
Một đám bạn của Tĩnh Đào quấn lấy cô bé hết sờ rồi nhéo, mấy tên đàn ông bàn kế bên đều quay đầu sang nhìn, Bình Tĩnh Đào híp mắt chen vào che chắn cho nàng, tiện thể một tay vuốt ve cái cằm nhỏ của nàng.
"Đi đi đi đi, mầy bồ lui ra một bên, xem các bồ đem tiểu hài tử này dọa đến rã hết mồ hôi rồi." - Bình Tĩnh Đào kéo nàng thoát ly khỏi tụi bạn nữ nhân không biết tiết chế ấy.
"Em đến ngồi với chị."
Tỉnh Nam tuy rằng không muốn nhất chính là cùng Bình Tĩnh Đào ngồi chung một chỗ, dù sao đêm đó chuyện vẫn đặt ở trong lòng, thế nhưng hiện tại xem ra an toàn nhất đại khái chính là đi theo chị ta, mấy người phụ nữ còn lại quả thật quá đáng sợ.
Thời điểm Tỉnh Nam còn xoắn xuýt xấu hổ, một ly nước trái cây đã được đưa tới trước mặt nàng, lúc nàng tiếp nhận ly nước Bình Tĩnh Đào cũng không cùng nàng nói chuyện, mà là châm thuốc, cùng mấy nàng bạn thân của cô tâm sự chuyện bí mật phòng the, Tỉnh Nam ngồi đó bất đắc dĩ phải nghe liền cảm thấy thật khó xử, mấy nữ nhân ở đây thật sự không biết bốn chữ công dung ngôn hạnh viết như thế nào, cái gì cũng đều nói huỵch toẹt, mấy chị ơi em nghe không nổi nữa.
Ngồi ở một bên Tỉnh Nam len lén nhìn Bình Tĩnh Đào, tóc nâu ngắn ngang vai, được uốn xoăn lên, cằm nhọn cùng đôi môi nhỏ mọng, làm cho cô thêm phần quyến rũ với khuôn mặt lạnh lùng, từ góc nghiêng nhìn qua, đường sóng mũi cao thẳng, đôi mắt thật tinh xảo mang theo chút khí chất, rất thu hút ánh mắt mọi người.
"Em gái, đừng nhìn Tĩnh Đào nhà các chị mãi thế, hát còn chưa có hát, làm sao mà bán được rượu, các chị đều là nữ, không thể lợi dụng sơ múi em được cái gì, vẫn là hát một bài đi."
"Tĩnh Đào, bồ thật sự muốn bao nuôi cô bé này hả, bất quá mắt nhìn người của bồ cũng rất ổn."
"Mình thế nhưng lại nghĩ cùng một tiểu nữ sinh vui vẻ so với cùng một tiểu nam sinh vui vẻ thật đáng yêu hơn rất nhiều." - Mấy nàng bạn thân như cũ dùng ánh mắt dò xét đặt trên người Tỉnh Nam.
Bình Tĩnh Đào cười lắc đầu, đối với mấy cô bạn háo sắc này, cô thật không có biện pháp, thế nhưng nhìn cô bé có điểm quẩn bách kiên quyết không chịu hát, còn thận trọng chống cự lại từng hành động sàm sỡ của các cô, Bình Tĩnh Đào có chút cảm giác hưng phấn của một tên tội phạm.
"Hát một bài đi, các chị ấy đã nói thì sẽ giữ lời với em." - Bình Tĩnh Đào nghiêng đầu nói với cô bé.
Tỉnh Nam cắn môi, suy nghĩ một chút, sau đó liền đứng lên hát, âm thanh rất nhỏ, lại bởi vì khẩn trương mà lạc cả giọng, đến lúc mấy người bạn kia thi nhau cười ra tiếng thì cô bé không hát nổi nữa.
"Em gái, không phải chị làm khó dễ em, nhưng em đang hát cái gì a, chị thật nghe không ra. Như vậy thì chỉ mua cho em một chén thôi." - Trịnh Nghiên là người thích đùa nhất trong nhóm cười khoác tay lên vai nàng.
Tỉnh Nam bị cô ta nói, xấu hổ cũng không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng lại nhìn về phía Bình Tĩnh Đào cầu xin sự giúp đỡ, người duy nhất có thể giúp nàng chính là chị ấy.
Bình Tĩnh Đào thấy cô bé cầu xin mình, thầm nghĩ đứa trẻ này da mặt thật là mỏng, chỉ trêu nàng vài câu đều đã khiến nàng khổ sở, mấy bà bạn kia mà hợp nhau lại trêu cô bé, chắc nàng ta sẽ thẹn đến độ tự sát mất.
"Hát rất hay." - Bình Tĩnh Đào trái lương tâm nói, sau đó lấy tiền ra thưởng.
Cô bạn kia đè lại tay của cô.
"Này, mình là người kêu nàng hát, bồ mở ví ra lấy tiền làm gì vậy." - Nói xong cô bạn đó lấy ra một tờ tiền, kéo cổ áo Tỉnh Nam ra định nhét tiền vào, cô bé đưa tay muốn ngăn cản, cô bạn kia thấy vậy vừa cười vừa nói.
"Ôi chao, đừng nhúc nhích! Cầm được tiền này đi hay không đều nằm ở bản lĩnh của em nha, nếu nửa đường làm rơi, chị sẽ lấy lại đó ~"
Tỉnh Nam không ngờ cách phụ nữ boa tiền so với đàn ông cũng không khác biệt, tiền này là tiền mới, chen vào bên trong ngực của nàng, có điểm đau, thế nhưng một ý nghĩ làm nàng ngay lập tức quên đi cái đâu, nàng nghĩ lúc này bản thân thật giống một kỹ nữ, chỉ cần đối phương cho tiền, tùy ý làm gì với mình đều được, quá điên rồ.
"Cho nên ngay từ đầu em nên nghe lời chị." - Bình Tĩnh Đào thấy nàng ủy khuất dưng dưng, có điểm mất hứng, đưa nàng cái thẻ ATM.
"Đi tính tiền."
"Thế nhưng..." - Cô bé cả kinh, ngẩng đầu nhìn cô.
Thấy những người khác cũng đã có ý định đi về, Bình Tĩnh Đào ôm Danh Tỉnh Nam đứng dậy.
"Giúp chị cùng đem rượu đặt lên xe nhé."
"Cảm ơn chị, thế nhưng ở đây toàn bán rượu đắt tiền, chị không cần mua nhiều như vậy, rất phung phí." - Vừa đi Tỉnh Nam vừa nhỏ giọng nói với Bình Tĩnh Đào.
Bình Tĩnh Đào càng nhìn nàng càng thấy vui vẻ.
"Em thật sự nghĩ những bình rượu bán ở nơi này là loại quý sao. Chị tin tưởng rằng mọi người đến đây chơi đều biết rượu ở nơi này là cái hạng rượu gì."
Nghe xong Tỉnh Nam không nói nữa, thế nhưng cũng hiểu được nói cách khác, những người tới đây cũng không phải vì đam mê rượu chè, càng không quan tâm đến giá tiền, bọn họ chỉ muốn mượn rượu đổi lấy các nàng - những món đồ chơi thỏa mãn dục vọng cho họ mà thôi.
Bình Tĩnh Đào thích những người thông minh, cô bé trước mặt hoàn toàn không phải người ngốc, chỉ là chưa biết rõ thế giới đen tối này. Thật ra mấy thứ rượu đó tối với cô cũng chỉ là cỏ rác, không thèm quan tâm đến.
"Đợi chúng mình bê xong thì cùng chị đi shopping được không, chị đã lâu không đi ra ngoài mua quần áo rồi."
-----------------------------------------------
Nếu Đen edit sai thì nhớ góp ý nha, sẽ rút kinh nghiệm =)))))
Vote for me ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro