Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 7

"Em có biết Kiki bị thương không ?" Ngũ Triết hỏi khi nhìn Dư Chấn qua chiếc gương trên xe

Dư Chấn nhổm khỏi chỗ ngồi, tháo tai nghe ra, "Chị ấy bị thương ? Khi nào ? Chị ấy tới bác sĩ chưa ? Có nghiêm trọng không ?"

"Ra là em vẫn còn quan tâm đến Kiki...."

''Chờ đã....chị đang lừa em sao ?'' Dư Chấn hơi nheo mắt lại, ''Chị ấy không bị thương, chị chỉ đang thử em thôi đúng không ?''

''Yeah đúng là chị đang thử em nhưng chị không có lừa em. Em không để ý bàn tay phải Kiki sao ? Nó được quấn băng trắng mà''

''Em vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với chị ấy, nói gì đến chuyện nhìn chị ấy từ đầu tới chân. Sao chị ấy lại bị thương ?''

Ngũ Triết thuật lại mọi chuyện cho Dư Chấn, người đang mang một vẻ mặt lo lắng và nghe rất chăm chú

Từ nãy tới giờ Dư Chấn vẫn luôn cắn móng tay, rõ ràng là cô rất để ý tới chuyện chị mình bị thương

''Nhưng bây giờ cậu ấy không sao rồi nên em không cần phải lo nhiều đâu''

''Hmm...''

''Thực ra tối hôm qua cậu ấy đã kể cho chị nghe chuyện của hai chị em. Rõ ràng là cậu ấy rất muốn được gặp và nghe thấy tiếng của em. Tình cảnh của cậu ấy bây giờ cũng chẳng khá hơn em mấy đâu''

Ngũ Triết dừng xe lại bên ngoài trường cao đẳng Tinh Mộng, quay lại đối mặt với Dư Chấn.

''Em cũng nhớ chị ấy. Hai tháng qua, em ở trong ký túc xá của trường nhưng cảm thấy rất cô đơn. Em cảm thấy mình thật xấu xa. Em thích được ngủ cùng chị ấy, ít ra như thế thì cũng không còn cảm thấy lạnh lẽo, hay cảm thấy sợ hãi mỗi khi có sét đánh''

Dư Chấn buồn bã nói, cô quay sang cửa sổ, nhìn về phía bầu trời trong xanh ngoài kia. Tuy không có nước mắt, nhưng bầu không khí vẫn đượm buồn

"Có thể em vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với Kiki. Nhưng nếu em nghĩ kỹ một chút thì cậu ấy cũng là nạn nhân. Vì cậu ấy đã biết rõ nỗi đau này, nên mới giữ bí mật với em trong khoảng thời gian lâu như thế." Ngũ Triết buông tiếng thở dài, "À mà thôi, tới giờ em vào học rồi kìa. Em có muốn chị đưa em vào trong không ?"

"Không cần đâu, em sẽ tự đi Ngũ Triết tỷ. Cám ơn chị đã đưa em tới đây. Chị cũng đi mau đi, không thì muộn học bây giờ" cô mỉm cười trước khi rời khỏi xe

"Dư Chấn !" Ngũ Triết hạ kính xe xuống, gọi to, "Chị của em thật sự rất thương em !"

Cô kết thúc câu nói bằng một nụ cười chết người đặc trưng của mình, sau đó tăng ga xe đi tới trường

"Em cũng thương chị ấy rất nhiều, chị Ngũ Triết....."

Có lẽ đã tới lúc cô quay trở về nhà, trở về bên Kiki

*******

"Mau mau thay trang phục khác đi" nhiếp ảnh gia nói mà không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ lo chỉnh ống kính

''Chị Lạc Lạc, đây là trang phục tiếp theo của chị. Chị có cần em giúp không ?'' một cô gái trẻ mỉm cười bước tới gần cô người mẫu dáng người cao, gầy, ''Em là Mạo Mạo. Là thực tập sinh khóa dưới của chị Tako''

Lạc Lạc quay lại nhìn cô gái đang kiểm tra hình trên máy tính sau đó quay sang Mạo Mạo

''Cái cô nhiếp ảnh đó là người hướng dẫn của em sao ?'' Mạo Mạo gật đầu làm hai mắt Lạc Lạc mở to, ''Nhưng cô ta còn quá trẻ !''

Cả hai đi tới phòng thay trang phục rồi đóng cửa lại. Mạo Mạo mở khóa kéo chiếc áo váy của Lạc Lạc rồi tiếp tục nói,

''Chị Tako mặc dù còn trẻ nhưng chị ấy là một trong những nhiếp ảnh gia giỏi nhất ở Thượng Hải. Rất nhiều thực tập sinh khác muốn được làm việc cùng chị ấy nhưng ơn trời là em lại được chọn'' Mạo Mạo cười rạng rỡ, làm lộ hàng răng trắng muốt khi cô tháo cái áo khỏi móc và đưa nó cho Lạc Lạc

Lạc Lạc nhướng mày, nhún vai, cô không nghĩ rằng cái cô Tako bản tính đáng ghét đó lại nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh như thế

''Nhưng cô ta chẳng hòa đồng chút nào ! Từ sáng tới giờ có thèm nói chuyện với ai đâu, chỉ giỏi bắt chị chụp kiểu này, kiểu kia rồi còn bắt thay đồ liên tục !'' cô mặc nhanh chiếc quần rồi đứng trước gương kiểm tra lại trước khi bước ra ngoài tiếp tục chụp ảnh

''Chị ấy nổi tiếng là nghiêm khắc, chưa từng có ai thấy chị ấy cười cả'' Mạo Mạo một tay cầm cái váy mà Lạc Lạc vừa thay ra, một tay giúp chỉnh sửa tóc cô ấy

''Mạo Mạo ! Gọi người của bộ phận kỹ thuật xuống đây sửa máy in, nó lại kẹt nữa rồi. Gọi ngay cho tôi !'' Tako nâng máy ảnh lên, ''Mọi người quay trở lại vị trí, chỉnh ánh đèn mờ đi một chút, thay phong nền đi. Mạo Mạo, còn đang chờ gì đó, mau đi đi !''

Lạc Lạc lắc đầu đi tới vị trí của mình, cô không thể tin là mình vẫn phải làm việc với cái người hay cáu gắt này ít nhất là một tháng nữa

Tako chụp vài bức ảnh mẫu trước khi chụp thật. Chân mày cô châu lại, liên tục đưa mắt kiểm tra những bức ảnh và màn hình DSLR của mình

Lạc Lạc đã làm việc với nhiều sinh viên khoa nhiếp ảnh khác nhưng không có ai nghiêm khắc như người này. Họ thường cười đùa và cô rất thích những lúc ấy

''Chị Tako, chị có điện thoại !''

Cô gái quay sang liếc Mạo Mạo

''Cô không hiểu lời tôi nói sao ? Tôi đã nói là không tiếp điện thoại khi làm việc ?'' Tako chống hai tay lên eo, ánh mắt như muốn thiêu cháy Mạo Mạo

''Xin lỗi chị...'' cô gái tội nghiệp cúi đầu nhìn xuống chân, sợ phải nhìn vào gương mặt đang giận dữ kia

''Nếu những điều đơn giản như thế mà cô còn không nhớ được thì tôi khuyên cô nên bỏ công việc thực tập này ngay lập tức đi'' Tako quay lại chỉnh đèn flash của máy ảnh, giọng nói đầy đe dọa

Lạc Lạc thấy Mạo Mạo đang run lên, không dám nói gì ngoài xin lỗi

''Đây là ngày thực tập đầu tiên của cô ấy. Sao cô lại khó khăn như thế làm gì ?'' Lạc Lạc vòng tay qua người Mạo Mạo, ra hiệu cho cô ấy hãy đi chỗ khác, ''Đừng nghĩ cô là hướng dẫn thực tập thì có quyền khiển trách cô ấy như thế !''

Cô nàng kia vẫn tiếp tục chỉnh camera của mình không thèm quay lại nhìn Lạc Lạc

''Ba mẹ cô không dạy là khi nói chuyện với ai thì phải nhìn vào người đó sao ?'' Lạc Lạc đập tay mạnh xuống bàn, làm cho tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ nhìn chằm chằm

Tako dừng ngay việc đang làm khi nghe ba mẹ mình bị kéo vào cuộc cãi vả này. Cô chậm rãi chuyển ánh mắt từ chiếc camera sang Lạc Lạc

''Đừng có nhắc tới ba mẹ của tôi. Cô không có tư cách để hỏi về họ đâu ?'' cô nắm lấy túi đựng máy ảnh của mình rồi giận dữ rời khỏi studio

Lạc Lạc đi tới chỗ Mạo Mạo, có vẻ như đã bình tĩnh lại, ''Hey, đừng nản lòng bởi những lời nói của cô ta ? Chị cá là ba mẹ cô ta không dạy cô ta biết tôn trọng người khác''

''Cám ơn chị đã nói giúp em. Nhưng thật ra, ba mẹ của chị Tako đều đã qua đời trong một tai nạn máy bay khi chị ấy 14 tuổi....''

Lạc Lạc sững sờ, tim cô hững đi một nhịp khi vừa nghe tin đó. Cô vừa xát muối vào vết thương trong lòng của người khác

''Cô ta.....mồ côi sao ?''

''Em nghĩ thế...'' Mạo Mạo dừng lại rồi nói tiếp, ''Em nghe nói chị gái của chị ấy, người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn máy bay hiện giờ vẫn còn đang hôn mê''

''Mạo Mạo ah, em có thể cho chị số điện thoại của Tako không ?''

*******

''Momo ah, Kiki tới thăm cậu này'' Đới Manh lay nhẹ vai bạn gái mình

''Kiki tới sao ?''

Đới Manh gật đầu rồi đỡ bạn gái của mình ngồi dậy. Trước khi họ vào tới phòng khách, Momo đã hôn vội lên má Đới Manh

''Cám ơn Manh''

''Hey Momo, cậu thấy đỡ hơn chưa ?'' Kiki ôm lấy bạn mình rồi họ cùng nhau ngồi xuống sofa

''Cũng may là mình có một người yêu hoàn hảo chăm sóc cho mình đấy'' Momo nhìn Đới Manh đang bận rộn chuẩn bị nước cho khách. Ánh mắt họ gặp nhau và cả hai cùng mỉm cười, ''Mình thấy cậu cũng dẫn bạn theo này ?''

Ngũ Triết đứng dậy, cúi chào, ''Rất vui được gặp cậu. Mình là Ngô Triết Hàm''

''Vậy ra cậu là Triết Hàm ! Cuối cùng mình cũng được gặp cậu. Mình đã từng nghe Manh và Kiki nói về cậu. Rất vui được gặp cậu. Mình là Mạc Hàn'' cô để lộ đôi mắt cười đặc trưng chào đáp lại

''Thật vui khi hai cậu cùng đến thăm Momo. Ở lại ăn tối cùng tụi mình luôn nhé. Mình nghĩ là Momo có rất nhiều chuyện muốn tâm sự cùng Kiki'' Đới Manh chân thành mời

''Yeah các cậu ở lại ăn tối nha ! Ngốc Manh nhà mình nấu ăn không tệ đâu nhé. Các cậu nhất định sẽ thích những món cậu ấy làm'' Momo đan tay mình vào bàn tay của cô gái bên cạnh

Ngũ Triết cảm thấy thật thoải mái khi gặp hai cô gái này, cảm giác ở đây như ở nhà vậy vì không khí rất ấm cúng

''Bây giờ mình sẽ vào trong chuẩn bị bữa tối. Lát nữa tới giờ mình sẽ mang thuốc cho cậu uống'' Đới Manh vuốt nhẹ gương mặt Momo trước khi đứng dậy

''Mình giúp cậu một tay !'' Ngũ Triết theo chân người bạn mới quen đi vào nhà bếp, để lại hai cô gái cô kia trong phòng khách

''Cô ấy chính là khách hàng mới mà cậu sẽ 'ngủ' cùng trong 3 tháng đấy à ?''

''Không, cậu đang nghĩ gì thế hả ? Đồ đen tối !'' Kiki đánh nhẹ lên cánh tay Momo, ''Mình đã ngủ ở nhà cậu ấy, nhưng tụi mình không có ngủ chung ! Thậm chí còn không ngủ trong cùng một phòng !''

Momo vỗ tay bật cười lớn, ''Chọc cậu vui thật, Kiki !''

Một cặp mắt phóng băng thẳng vào Momo làm cho cô thấy lạnh xương sống

''Mình đang bệnh đấy nên cậu đừng có nhìn chằm chằm như thế nữa. Nhưng mình thật sự ngạc nhiên vì cậu đã kể với cậu ấy chuyện về Dư Chấn và gia đình cậu. Hai người chỉ mới biết nhau thôi mà''

''Chính mình cũng không biết tại sao, nhưng mình cảm thấy có thể tin tưởng vào cậu ấy. Đêm hôm đó mình còn khóc và ngủ thiếp đi trong vòng tay cậu ấy''

''Wow....ý cậu là một vòng tay an ủi, dỗ dành à ?''

Kiki đỏ mặt gật đầu khi nhớ tới một điều khác nữa, ''Không chỉ như vậy, cậu ấy còn làm thế này nữa''

Cô nghiêng người tới trước và hôn lên trán bạn thân của mình, giống y như cách Ngũ Triết đã hôn cô hôm đó

''Hey hey hey ! Cậu đang làm gì với bạn gái mình thế hả ?'' Đới Manh chạy về phía Kimo, ném luôn túi thuốc lên bàn để nhanh chóng tách hai người đó ra

''Làm gì ghê thế Đới Manh, đây đâu phải lần đầu tiên mình hôn Momo đâu''

Đới Manh bĩu môi thật dễ thương trước khi dậm chân bỏ đi, quay vào với Ngũ Triết

''Ngũ Triết quay lại đây !''

''Yeah Đới Manh ?''

Cô giữ chặt hai má Ngũ Triết định bụng là sẽ hôn lên gương mặt này cho bỏ tức, làm cho Ngũ Triết không kịp phản ứng

''Mình xin lỗi Ngũ Triết. Có người vừa mới hôn bạn gái của mình, rồi còn tự hào nói rằng đó không phải là lần đầu tiên. Cho nên mình làm thế này chỉ để lấy lại công bằng thôi. Cứ ghét mình nếu cậu muốn''

Đới Manh nghiêng mình tới gần hơn gương mặt người kia

*******

Cô từ từ bước gần tới cánh cửa, đẩy nhẹ nó ra. Khi nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, hai mắt lại đỏ cả lên, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh giường, cô đưa tay vuốt nhẹ tóc của người kia

''Hôm nay chị có khỏe không ? Trông chị gầy đi đấy.....''

Tako vuốt ve gương mặt Mao Mao, để cho những giọt nước mắt chảy dài xuống má mình

''Chị, em tới thăm chị rồi đây. Sao chị không nói chuyện với em ? Xin chị hãy nói gì đó với em đi....''

Bây giờ Mao Mao là người thân duy nhất của Tako, nhưng việc chị gái bị hôn mê quá lâu khiến cho cô cảm thấy rằng mình chẳng khác biệt gì với những người đã mất hết tất cả người thân. Ba mẹ ra đi đã để lại cho hai chị em cô một tài sản kết xù và cả cái bệnh viện này. Đáng lẽ gia đình cô còn sở hữu một chiếc máy bay riêng nếu như không xảy ra vụ tại nạn

Mao Mao học về chuyên ngành y khoa, nối nghiệp ba mẹ của họ. Lần đó, họ dùng phi cơ riêng bay từ đảo Guam, Mỹ về lại TQ sau một cuộc hội thảo với giới chức y tế ở đó nhưng không biết vì lý do gì, đuôi máy bay phát nổ giữa không trung dẫn đến vụ va chạm

Không một ai sống sót trong vụ va chạm đó ngoại trừ Mao Mao, và cô ấy đã xuất hiện trên trang đầu của các tờ báo trong suốt một tuần. Các bác sĩ nói rằng việc Mao Mao sống sót là một điều kì diệu nhưng tình trạng hôn mê kéo dài trong bao lâu thì họ không biết chắc được. Tako gần như ngã quỵ khi nhận được hung tin đó từ người quản gia của gia đình, bà Từ

Cô luôn nằm mơ thấy linh hồn ba mẹ quay về muốn đưa Mao Mao đi, đó là một cơn ác mộng khủng khiếp làm cho cô thức giấc hàng đêm với cơ thể mướt mồ hôi. Những năm qua cô đã sống trong sự tra tấn tinh thần nặng nề và chỉ khao khát chị gái mình tỉnh lại

"Chị, sao chị lại ích kỷ như vậy ? Sao chị lại để em một mình đối mặt với việc ba mẹ qua đời ? Sao chị luôn im lặng khi em nói chuyện với chị ? Sao chị không chết đi để em không cần phải thắp lên hy vọng trong lòng mình hết lần này tới lần khác trong khi các bác sĩ đều nói không nên kỳ vọng quá nhiều ?"

Bíp

Máy điện tâm đồ reo lên, để lại một đường thẳng dài trên màn hình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro