Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4.

Chapter 4.

Mọi chuyện, cho đến bây giờ, cứ như một giấc mơ vậy. Một giấc mơ bất ngờ thật đẹp, một giấc mơ với Jessica tóc vàng đẹp hoàn hảo, kẹo ngọt, bánh quy chấm sữa cùng với Pinky và Cowby, dần dần, đã ảnh hưởng rất nhiều đến Tiffany bé nhỏ. Cho đến khi Tiffany lớn hơn được một chút, cô bé đã đến tiệm kẹo nhiều hơn, đã chịu nói chuyện với Jessica nhiều hơn và đã mỉm cười nhiều hơn. Đối với Tiffany, quá trình biến đổi từ một con bé ngỗ nghịch giống hệt con trai thành một cô bé dễ thương quả là một sự thật khó nhận ra ở độ tuổi nhỏ như thế này. Nhưng Tiffany đã thay đổi, từng chút, từng chút một, cô bé đã thay đổi.

Tiffany sáu tuổi, đã không cắt tóc ngắn nữa và chịu mặc váy. Tiffany đã chịu mặc váy từ cái ngày Jessica đưa cô bé về tiệm với những vết trầy rướm máu nơi đầu gối khi cô bé trượt ngã vì đánh nhau với tụi con trai. Lúc ấy, Jessica đã tắm cho cô bé, lau chùi vết trầy một cách cẩn thận, băng bó nó lại rồi thay thế bộ quần áo con trai của cô bé bằng một cái váy xòe màu kem mà cô tự may. Ban đầu, Tiffany đã kiên quyết từ chối, nhưng vì Jessica nói là đã vứt hết quần áo của cô bé, cô bé mới xụ mặt và thay chiếc váy. Rồi cứ để cho sự thay đổi đó tiếp diễn, Jessica đã may nhiều váy hơn để tặng cho Tiffany. Jessica cũng bắt đầu cột tóc cho Tiffany, cài nơ cho Tiffany rồi thậm chí cô ấy còn dạy Tiffany hát, múa và đọc thơ nữa. 

Tiffany bảy tuổi, tóc đã buộc được thành hai chùm be bé và đôi khi còn cài nơ nữa. Ở tuổi thứ bảy, Tiffany đã tập viết nhật ký, và đôi khi cô bé còn vẽ tranh minh họa nữa. Cô bé đã viết rất nhiều chuyện, bao gồm những điều nhỏ nhặt mà cô bé chợt nhận ra trong thế giới này, nhưng hầu hết, những câu chuyện đó luôn bắt đầu bằng hai từ: Jessi Candy. Sở dĩ Tiffany gọi Jessica như vậy là vì cô bé thấy Jessica rất giống với nhân vật truyện tranh Candy Candy: Jessica cũng có váy xòe kiểu Tây, mỗi ngày một bộ khác nhau, tóc lại vàng hoe còn nụ cười thì vô cùng tỏa nắng; mặc khác, Jessica còn có nhiều kẹo nữa chứ. Phải rồi, nhiều kẹo lắm, rất rất nhiều…! Đối với cô bé bảy tuổi Tiffany, dường như đã tự bao giờ, một chân trời mới đã được mở ra khi cô bé ngày càng chấp nhận sự hiện diện của Jessica trong cuộc sống của mình. Tiffany ngày càng thích những ngày được Jessica đưa về tiệm kẹo chơi, cô bé say mê kẹo ngọt đủ các loại, bánh quy chấm sữa và những món đồ chơi dễ thương trong tiệm. Tiffany ngày càng thích được Jessica âu yếm, đôi khi thì vuốt ve lên tóc, đôi khi thì ôm gọn vào lòng, đôi khi lại bế lên rồi cõng trên lưng; những lúc như vậy, Tiffany đã luôn ngửi được mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ mái tóc vàng óng của Jessica, nó ngọt lắm, ngọt như vị của sữa và kẹo vậy. Tiffany cũng ngày càng thích những khúc hát ru và những câu chuyện cổ tích của Jessica, cô bé luôn ngủ thật say trong lòng của cô gái, để rồi lại luyến tiếc mỗi khi chợt tỉnh giấc lại nhận ra rằng mình đã về nhà và không có Jessica ở cạnh bên nữa. 

Tiffany tám tuổi, tóc đã dài hơn và có thể thắt được bím. Tiffany tám tuổi, mỗi ngày đi học với một bộ váy xòe kiểu Tây khác nhau khiến cho bạn bè phải ganh tị. Tất nhiên, cô bé đã luôn giữ bí mật về ‘Jessi của mình’ và nói là chị Michelle đã mua khi được bất cứ ai hỏi. Ba năm trôi qua, với quãng thời gian dài đối với một đứa trẻ như vậy, Tiffany đã học được cách giữ người bạn bí mật đó cho riêng mình. Để rồi, cũng như điều kỳ diệu của một bí mật vậy, cô bé đã thân thiết hơn với Jessica ngay cả khi cô bé biết Jessica là một nàng tiên. Nàng tiên Jessica, Tiffany xem đó như một đặc ân mà Chúa trời đã ban tặng cho cô bé vậy. Đối với Tiffany, Jessi của cô bé không chỉ giống như một người mẹ, người chị và mà còn là một người bạn nữa. Jessi của cô bé luôn đẹp như thế, hoàn hảo như thế và điều quan trọng nhất là Jessi luôn biết mọi thứ cô bé muốn, luôn ở bên cạnh cô bé mọi lúc cô bé cần và luôn bảo vệ cô bé, luôn luôn là như thế. Bởi vì Jessi đã hứa vậy rồi. 

/“Hãy giữ nó. Và bất cứ khi nào Fany gặp nguy hiểm, hãy nắm chặt lấy nó và gọi tên chị. Chị sẽ đến và bảo vệ em.”/

Tiffany còn nhớ rất rõ từng lời nói của Jessica khi cô ấy trao cho Tiffany một sợi dây chuyền với một chiếc nhẫn được gắn vào đó. Trên chiếc nhẫn đó có khắc hai chữ “JeTi” và Jessica cũng có một cái. Cô ấy đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình khi đeo sợi dây chuyền vào cổ Tiffany.

/“Nhìn này, chị cũng có một cái đây. Khi nào lớn, Fany hãy đeo nó vào ngón tay giống như chị, được không?”/

Và khi Tiffany chín tuổi: “Jessi là điều hoàn hảo tuyệt vời nhất trên thế giới này.”

Nhưng Tiffany ở độ tuổi thứ chín đã không biết được rằng, ‘Jessi hoàn hảo’ trong những bộ váy xòe luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý mỗi khi cô ấy xuất hiện ở cổng trường tiểu học của cô bé vào giờ tan trường, đôi khi trao cho cô bé một cái kẹo, một que kem hay một chiếc chong chóng, đôi khi lại che ô vào trời mưa để dắt cô bé về, đôi khi lại chở cô bé đi đâu đó trên một chiếc xe đạp. Tiffany cũng đã không biết được rằng, những đứa bạn cùng lớp của cô bé đã luôn ganh tị về việc cô bé có một người chị dễ thương như thế, và rồi chúng lại càng ganh tị hơn khi cô bé chẳng chịu nói một lời nào về cô gái đặc biệt ấy. Đôi khi, sự ganh tị sẽ nhanh chóng trở thành sự ghen ghét ở độ tuổi non nớt để có thể phán xét mọi việc một cách nghiêm túc như thế này. 

Tiffany ở tuổi thứ chín tại trường tiểu học đã luôn bị cô lập như thế. Tiffany dễ thương có một cái tên đặc biệt, Tiffany may mắn có những bộ váy đặc biệt được may bởi một người đặc biệt, Tiffany kiêu kỳ và ít nói như một cô công chúa nhỏ, chỉ cần như thế thôi, đã có thể bị cô lập rồi.

---

Màn đêm đang dồn Tiffany vào tận chân tường, để rồi hơi lạnh nhanh chóng làm cô bé ngã quỵ. Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ làm cho đôi tai của cô bé phải tự cảm nhận được từng nhịp đập hối hả nơi trái tim hoảng loạn của mình. Trái tim cô bé như muốn vỡ vụn ra, và càng lúc, càng lúc, những nhịp đập hối hả đó như muốn làm cho cô bé nghẹt thở. Tiếng nấc phát ra khi hai dòng nước mắt nóng hổi của Tiffany rơi xuống làm cho màn đêm choàng tỉnh, kéo theo vô số âm thanh vọng lại từ đâu đó, hòa với khí lạnh của đêm tạo thành một chuỗi tạp âm đáng sợ. 

Điều gì đang diễn ra vậy? Các bạn ở đâu rồi? Đừng đùa nữa…? Ra đi. Mau ra đây đi!

Lớp học vào ban đêm, không có đèn và cửa đã khóa.

Đừng bỏ mình mà…! Đừng bỏ mình ở lại, làm ơn…!

Tiffany bị nhốt, bị bỏ rơi, và bị chơi xỏ. 

Làm ơn đi…! Đừng bỏ mình…!

Tiffany bị bắt nạt. Rõ ràng quá rồi!

Trực nhật vào ban đêm? Phải chăng cái lý do đó đã quá vô lý ngay từ ban đầu nếu anh Leo chịu lắng nghe tụi nhóc một cách nghiêm túc. Tiffany đã ngạc nhiên khi tụi nhóc đến tận nhà và rủ cô bé vào trường, khi mà có hết ba trong số năm đứa đó chưa từng nói chuyện với cô bé lấy một lần. Nhưng Tiffany chín tuổi không còn là Tiffany năm tuổi nữa, hơn ai hết, cô bé mong muốn có một người bạn thật sự - một người bạn thật sự ngoài Jessica…

Khí lạnh vẫn cứ tràn vào kể cả khi cửa phòng học đã bị khóa từ bên ngoài. Tiếng nấc cùng tiếng đập cửa vẫn cứ thế mà xé tan màn đêm, hòa với cả không gian lạnh lẽo và đáng sợ này thành một loại tạp âm ghê rợn. Tiffany bắt đầu rên rỉ khi cô bé dần đuối sức vì đã gào khản cả cổ. Đôi mắt cô bé đã mờ, đôi tay bị phồng rộp đã đau nhức đến tận xương. Hơn mười lăm phút trôi qua, nỗi sợ hãi cực độ đã hoàn toàn xâm chiếm lấy tinh thần của Tiffany bé nhỏ. Tiếng gió luồn qua khe cửa sổ cứ vi vu mãi, mặc cho cô bé đã bịt chặt tai lại, tiếng động đó vẫn vang lên, đều đều như một chuỗi âm thanh đã được thu sẵn từ bao giờ. Đêm đen mịt không một chút ánh sáng len lỏi. Tiffany sợ bóng tối và trong cơn sợ hãi cực độ đó, cô bé đã nghĩ rằng mình đang rơi thẳng xuống vực thẳm, nơi luôn có một cái hang đen ngòm chờ sẵn ở đấy và nuốt chửng lấy cô bé. Rồi khi chìm xuống tận đáy của cái hang đó, sẽ có vô số thứ ghê rợn ẩn mình trong bóng đen vô tận quấn lấy thân hình cô bé, chúng sẽ bóp nghẹn cô bé và rồi giấu cô bé đi trong màn đen dày đặc đó, mãi mãi sẽ không ai tìm ra. Tiffany sẽ không bao giờ thoát ra được. Không bao giờ! Không bao giờ…

Ở nơi đây, chỉ có một mình Tiffany bé nhỏ bị bỏ lại. Ở nơi đây, khi mà màn đêm vô tận nuốt chửng lấy mọi ánh sáng hy vọng. Ở nơi đây, sẽ có ai đến cứu cô bé?

“Jessi… Jessi…”

Tiffany bé nhỏ rên rỉ trong cơn tuyệt vọng màu đen đó khi hơi sức cuối cùng của cô bé đã không đủ mạnh để cô bé kêu cứu nữa rồi. Cổ họng bé nhỏ rát buốt, đôi mắt sưng húp rát buốt và đôi bàn tay phồng rộp cũng rát buốt… Rát buốt đến tận tim…

Tiffany cần Jessi. Jessi đâu rồi? Nàng tiên của cô bé đâu rồi?

Đâu rồi…?

“Cứu em với…”

.

“Jessi…”

.

“Cứu Fany…”

Phép màu có thể xuất hiện bây giờ không? Jessi đã hứa là sẽ luôn bảo vệ cô bé rồi mà. Jessi đã hứa rồi mà…? 

Tiffany nắm chặt lấy chiếc nhẫn nơi nơi vòng cổ của cô bé. Để rồi, trước khi Tiffany ngất lịm đi, đôi mắt nhỏ của cô bé đã tràn ngập một tia sáng xanh kỳ diệu – một tia sáng xanh xé tan cơn giá buốt của màn đêm, một tia sáng xanh ấm áp…

“Fany! Fany!”

Đây rồi… Jessi đây rồi… Jessi sẽ không bao giờ bỏ Fany mà, phải không? Jessi sẽ không bao giờ như thế…

Không bao giờ như thế…

Giọng nói ấm áp đó như từ đâu xa lắm vọng lại trong tiềm thức của Tiffany bé nhỏ, giọng nói ấm áp như được phát ra từ cõi thiên đường. Niềm tin trong Tiffany lại một lần nữa được thắp sáng, niềm tin mà chỉ vài phút trước thôi, đã bị đem ra làm trò đùa một cách độc địa. Tiffany bé nhỏ đã an toàn rồi… Tiffany bé nhỏ đã an toàn trong vòng tay của Jessi rồi… Bây giờ, sẽ không ai làm hại được Tiffany nữa… Vì Jessi đã ở đây rồi… Jessi đã ở ngay đây rồi…

Hơn bao giờ hết, Tiffany đã cảm nhận được trọn vẹn hơi ấm nơi vòng tay của Jessica, hơi ấm đã từng bao bọc cô bé trong suốt những năm tháng qua. Vô thức mỉm một nụ cười, Tiffany để mình từ từ chìm vào cơn mê đang cố nhấn chìm cô bé – cơn mê mà từ nãy đến giờ, một mình cô bé đã chống chọi được. Hai hàng nước mắt vẫn còn lăn dài trên khóe mi đã nhắm nghiền, Tiffany gục xuống để rồi một cánh tay ấm áp đã giữ cô bé lại, ấn cô bé sâu vào lòng mình.

“Chị xin lỗi, Fany… Chị xin lỗi…”

“J-Jessi…”

Jessica đang ôm chặt Tiffany và cố dùng hơi ấm của mình để làm tan đi cái lạnh nơi làn da mỏng manh của cô bé. Tiffany đã chìm vào cơn mê và điều đó càng làm cho Jessica đau đớn hơn bao giờ hết. 

“Phải chi chị đến sớm hơn, Fany à… Phải chi chị có mặt ở đây sớm hơn… Chị xin lỗi, chị xin lỗi Fany…” 

Jessica đang vuốt ve dỗ dành Tiffany một cách vô thức, vô thức đến nỗi chính bản thân cô còn không biết mình đang làm gì nữa khi mà mọi ngóc ngách trong tâm trí cô đều gợi cho cô nhớ về hình ảnh Tiffany bé nhỏ đang co ro sợ hãi. Rồi cô lại hình dung về nỗi sợ hãi của Tiffany, khi mà cô biết rõ rằng chính mình cũng đã từng sợ hãi Bóng Đêm như thế. Điều đó làm trái tim cô quặn thắt lại, đau đớn lắm! Rồi bỗng nhiên, một giọt nước mắt nóng hổi chợt rơi ra từ khóe mi của Jessica, để rồi nước mắt cứ thế mà tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Jessica đang khóc, Jessica đang khóc vì Tiffany bé nhỏ. Điều này chưa bao giờ xảy ra với một nàng tiên như cô, chưa bao giờ.

Jessica đã luôn quan sát và chăm sóc Tiffany rất kỹ. Nhưng hôm nay, cô đã dành một chút thời gian quay về thế giới của mình để báo cáo công việc với Mẹ Đỡ Đầu. Phải chi cô không đi. Phải chi cô quay trở lại sớm hơn. Phải chi cô đừng rời mắt khỏi Tiffany bé nhỏ, dù chỉ là một chút thôi. Tiffany cần cô. Tiffany đã luôn cần cô. Vậy mà…

Nước mắt vẫn không hoài tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Jessica. Vẫn còn ôm chặt Tiffany vào lòng, vuốt ve và dỗ dành cô bé, cô tạo ra một luồn không khí ấm áp bao bọc cả hai. Khẽ nghiêng đầu nhìn ngắm cô công chúa nhỏ đang ngủ say của mình, Jessica dùng tay lau đi nước mắt còn đọng lại nơi khuôn mặt bé nhỏ đó, để rồi một giọt nước mắt từ đâu đó lại rơi xuống. Đó là nước mắt của chính cô.

“Về nhà thôi, Fany bé nhỏ của chị. Về nhà thôi…”

Jessica nói trong hơi thở thổn thức của cô – hơi thở thổn thức mà cho đến tận bây giờ, cô mới có thể cảm nhận được.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: