Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3.

Chapter 3.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp và Jessica có thể cảm nhận rõ điều đó khi cô ngồi trên chiếc xích đu bằng gỗ màu trắng trước tiệm kẹo, ngay bên cạnh một chậu hoa Diên Vĩ. Khi đôi chân khẽ đung đưa chiếc xích đu, miệng thì thầm đôi câu hát vu vơ, Jessica đang hoàn thành những đường chỉ cuối cùng cho chú bò bằng bông mà cô dự định sẽ dành nó làm món quà bất ngờ cho Tiffany bé nhỏ. Jessica vẫn còn nhớ rõ cái hôm mà cô mang mèo bông Pinky đã được may lại và giặt sạch đến nhà cho Tiffany bé nhỏ, cô bé đã mừng như thế nào. Đó là một ngày chủ nhật có gió nhẹ khi Tiffany đang chơi trong vườn nhà với vài món đồ chơi mới toanh nhưng cô bé dường như chẳng cảm thấy thú vị gì cả; Jessica đã đến và nhận ra rằng, cô cần phải làm gì đó cho Tiffany bé nhỏ. Chính vì vậy mà Jessica đã quyết định may một chú bò bằng bông cho Tiffany với một niềm tin là, cô bé nhất định sẽ rất thích. 

Tiffany có cách thể hiện niềm vui rất kỳ lạ. Thay vì hò reo, nhảy cẫng lên hay thậm chí làm những điệu bộ dễ thương để đáp lại, cô bé chỉ thể hiện cảm xúc của mình qua ánh mắt. Trong ánh nắng dịu mát của buổi chiều hôm đó, Jessica đã cảm nhận được hết sự vui mừng của Tiffany khi ánh mắt của cô bé dường như nằm trọn trong ánh mắt của cô. Ẩn sâu sau vẻ bề ngoài chẳng mấy dễ thương mà sự dễ thương đó đáng lẽ phải có ở một đứa trẻ năm tuổi, hơn ai hết, Jessica nhận ra rằng, Tiffany bé nhỏ chính là một thiên thần – một thiên thần thật sự. Jessica yêu cái nhìn trìu mến của Tiffany khi cô bé ôm chặt lấy mèo bông trong tay, cái nhìn e dè của Tiffany khi cô bé nhìn cô và cả cái nhìn đầy luyến tiếc của Tiffany khi cô chào tạm biệt để ra về. Để rồi, chỉ một thoáng trôi qua khi Jessica bước ra khỏi con đường dẫn vào nhà của Tiffany thôi, cô đã hiểu rằng, cô sẽ luôn mang lại hạnh phúc cho cô bé như thế.

Những đường chỉ cuối cùng cũng đã nhanh chóng yên vị ở vị trí cần thiết của nó. Khẽ mỉm một nụ cười, Jessica nâng chú bò bằng bông lên và ngắm nhìn nó thật kỹ. Mọi thứ điều hoàn hảo và sẽ hoàn hảo hơn nữa nếu Tiffany bé nhỏ sẵn sàng đón nhận nó. Jessica chợt nhớ ánh mắt lại ánh mắt trìu mến của Tiffany khi cô bé nhận lại mèo bông, và cô ước gì mình có thể thấy được nó ngay bây giờ. Jessica sẽ làm mọi thứ vì cô bé, chỉ cần cô bé hạnh phúc thôi.

Chỉ cần Tiffany bé nhỏ hạnh phúc là được rồi. Chỉ cần như thế thôi.

Nếu Tiffany bé nhỏ luôn hạnh phúc, Jessica cũng sẽ rất hạnh phúc. Bởi vì việc mang lại hạnh phúc cho Tiffany chẳng phải là lý do mà Jessica có mặt trên thế giới này sao? Bởi vì đó là Tiffany, bởi vì cô bé đã không hạnh phúc, bởi vì cô bé đã luôn sống trong thế giới cô độc của mình, nên việc Jessica có mặt ở đây, như những ngày hôm trước, hôm nay và cả sau này, đều là để làm cho cô bé hạnh phúc.

Jessica không phải là một con người, cô cũng không phải là một thiên thần tuyệt đẹp có vô vàn phép màu. Jessica, đơn giản chỉ là nàng tiên mang lại hạnh phúc cho những đứa trẻ bất hạnh như một người chị, người mẹ đỡ đầu. Jessica sống cùng những người bạn cũng là những nàng tiên như mình trong một thế giới màu hồng – thế giới mà Sự Bất Hạnh chẳng bao giờ có thể chạm đến được. Hơn ai hết, cô hiểu rõ rằng, việc sống trong sự bảo bọc của thế giới đó sẽ làm cho cô càng đồng cảm hơn với những đứa trẻ mà tuổi thơ của chúng luôn tràn ngập sự ám ảnh, dày vò hay thậm chí là sự cô độc. Jessica ghét Sự Cô Độc và cô cũng không thể nào để yên cho Sự Cô Độc nếu nó dày vò tâm hồn của một đứa trẻ. Và cô đã chọn Tiffany, nhưng không hẳn chỉ vì cô muốn bảo vệ cô bé khỏi Sự Cô Độc. Theo một cách mơ hồ nào đó ở cái nhìn đầu tiên, với linh cảm của Jessica, cô cảm nhận được là, Tiffany thật sự rất đặc biệt và Tiffany cần cô, Tiffany cần Jessica chứ không phải bất cứ một người nào khác.

Hôm nay là ngày thứ mười chín kể từ khi Jessica đến bên cuộc đời của Tiffany, và hôm nay cũng sẽ là lần gặp mặt thứ tư của cả hai khi Tiffany đã đồng ý cho cô đến đón cô bé ở vườn trẻ. Đến đón Tiffany vào bất cứ lúc nào không phải là điều quá khó khăn với Jessica, cô có đủ quyền năng để tạo ra một vài lý do nào đó để làm cho Michelle bị cuốn vào công việc. Rồi chỉ cần thêm một chút quyền năng nữa thôi để làm cho Michelle nhớ rằng mình đã đón Tiffany đúng giờ. Jessica sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình của Tiffany trừ khi nào cô muốn. Đối với những người khác, cô hoàn toàn không tồn tại. Cô chỉ tồn tại trong mắt Tiffany và chỉ xuất hiện trước những tình huống mà cô cho là cần thiết mà thôi.

Mở cửa và đi vào trong, Jessica tìm đến quyển sổ tay trong ngăn bàn phía sau quầy tính tiền của mình. Tất nhiên, quầy tính tiền này cũng chỉ để trang trí, cũng chỉ để làm cho tiệm kẹo màu hồng của cô trong có vẻ giống như bao tiệm kẹo bình thường mà thôi khi mà chẳng đứa trẻ nào có thể nhìn thấy được nó ngoài Tiffany bé nhỏ. Lật quyển sổ tay ra, cô cầm lấy bút và ghi chú vào đó một vài chi tiết về Tiffany mà cô cho là quan trọng. Việc ghi chép này giống như một hoạt động thường nhật của Jessica và quyển sổ này cũng giống như một quyển nhật ký về Tiffany bé nhỏ vậy. Mười tám ngày qua là mười tám trang với những ghi chú ngộ nghĩnh. Cho dù chỉ mới xuất hiện trước mặt Tiffany có ba lần, nhưng trong suốt mười tám ngày đó, chưa một ngày nào Jessica chịu rời mắt khỏi cô bé. 

Jessica dừng bút khi tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường gợi nhớ cho cô về việc phải đi đón Tiffany. Mặc dù đã định là sẽ đón Tiffany vào lúc hai giờ chiều, nhưng cô vẫn không đợi được cho đến lúc đó. Cô mở cửa tiệm và nhận ra cơn mưa rào từ đâu đến đã nhanh chóng phủ lấy bầu trời làm cho nó mang một màu sắc ảm đạm. Khẽ bĩu môi, cô biến hóa trong không trung ra một chiếc ô màu hồng hình mèo Kitty vô cùng dễ thương. Mặc dù không thích thời tiết này nhưng hôm nay, cô quyết định là sẽ đi bộ đến đón Tiffany.

---

Cửa tiệm của Jessica luôn đầy ắp kẹo đủ các loại, bánh quy cùng những món đồ chơi dễ thương và nếu bạn là một đứa trẻ, bạn sẽ bị cuốn vào thế giới ngọt ngào đó ngay lập tức. Tiffany bé nhỏ cũng vậy, cô bé dường như chẳng thể nào ngồi yên được nữa trên chiếc ghế gỗ của mình dù cho cô bé có giả vờ như không quan tâm, giả vờ làm mặt lạ với những thứ quá đỗi dễ thương kia chỉ vì cô bé còn ngại Jessica. Để rồi, chỉ chờ ngay khi cô gái tóc vàng trong chiếc váy xòe màu xanh ngọc ấy vừa khuất sau cánh cửa để đi lấy một chút cacao nóng, Tiffany đã nhanh chóng nhảy xuống ghế, chạy ào đến bên góc kệ nơi đầy ắp những chiếc kẹo mút đủ màu sắc và nhảy bật trên đôi chân bé xíu của mình, cố chồm lên để lấy một cái. Nhưng những chiếc kẹo mút thì lại nằm ở vị trí quá cao trên chiếc kệ, cho nên dù đã cố gắng bật người thật cao, vươn tay thật dài, nhưng Tiffany bé nhỏ vẫn chưa lấy được cái nào cả.

“Của em đây, bé con.”

Kẹo mút đang rơi xuống, rơi xuống từ trên cao, rơi vào tầm mắt của cô bé, gần hơn, và gần hơn nữa. Vì đã có ai đó đặt kẹo mút vào tay của cô bé rồi…

“Lần sau nếu em muốn lấy cái gì thì nhớ gọi chị nhé. Chị sẽ giúp em.”

Kẹo mút đã ở đây, ở trong tay cô bé rồi. Nhiều màu lắm, lại to ơi là to, và còn thơm nữa chứ.

Jessica chợt mỉm cười khúc khích khi nhìn thấy hình ảnh Tiffany bé nhỏ đang nắm chặt chiếc kẹo mút trong tay như sợ bị đòi lại. Thật đáng yêu, cô bé cứ như một thiên thần vậy. Phải rồi, Tiffany là một thiên thần, dù cho cô bé không mặc váy trắng, không có cánh và vầng hào quang nho nhỏ trên đỉnh đầu, cô bé vẫn là một thiên thần. Thiên thần của Jessica.

“Hmm, mũ lưỡi trai không hợp với một cô bé đâu, Fany à.” 

Jessica chợt nói khi cô nhận thấy một điều không ổn.

“Và em cũng không nên đội ngược nó như thế.” – Cô gái tóc vàng nhẹ nhàng lấy chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi mái tóc của Tiffany khi cô nói tiếp – “Đợi chị một chút, chị có cái này cho Fany.”

Khoảng vài phút sau, Jessica trở ra từ phía sau cánh cửa với vài món đồ nào đó được cô cẩn thận giấu đằng sau lưng. Cô đến bên Tiffany, ngồi xuống và lấy từ sau lưng mình ra một chiếc nơ thật to màu hồng rồi khẽ cài nó lên mái tóc đen ngắn của cô bé.

“Wow, trông Fany dễ thương chưa nè. Đáng yêu quá, thiên thần à…!”

Jessica khẽ reo lên vì Tiffany bé nhỏ thật sự đã thay đổi, cô bé không còn trông giống con trai nữa với chiếc nơ màu hồng thật to trên mái tóc. Tiffany rất đáng yêu, đáng yêu như một cô búp bê nhỏ vậy.

“Nè, chị còn có cái này cho Fany nữa. Fany nhắm mắt lại đi.”

“…”

“Nhắm mắt lại đi mà... Nếu không chị sẽ không đưa đâu, không đưa đâu ~” – Jessica lại nói với ngữ điệu aegyo.

Và ngữ điệu aegyo đó lại như đang thôi miên cô bé. Tiffany đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

“Ta da. Cho Fany nè!”

Rồi khi Tiffany bé nhỏ mở mắt ra, đôi mắt cô bé đã tràn ngập hình ảnh của một chú bò bằng bông vô cùng đáng yêu. Chú bò đó có đôi mắt to tròn, màu trắng với những đốm đen cùng một chiếc chuông nhỏ ở cổ. Tiffany bé nhỏ thật sự rất bất ngờ và cô bé đã nhanh chóng bị cuốn hút vào món quà của Jessica.

“Chào bạn, Fany Fany Tiffany ~ Mình tên là Cowby, mình là một chú bò xinh đẹp ~ Từ bây giờ hãy làm bạn với mình nhé?”

Jessica nói một cách dễ thương khi cố giả giọng cho giống một chú bò. Và ngữ điệu lần này, tuy không được dùng nhiều aegyo cho lắm, nhưng vẫn thu hút Tiffany bé nhỏ một cách kỳ lạ.

“Nè, Fany có muốn kết bạn với Cowby không?” 

Tiffany bé nhỏ e dè gật đầu.

“Yeah ~ Fany đã đồng ý rồi. Từ giờ chúng mình đã là bạn rồi. Cowby, Tiffany và cả Pinky nữa, chúng ta sẽ là một gia đình.” – Jessica lại dùng giọng của Cowby để trò chuyện.

“Và cả chị Jessica nữa chứ, Cowby?’’ – Và thật tự nhiên, cô đã trở lại là Jessica.

“Đúng rồi, và cả chị Jessica nữa ~ Cả bốn chúng ta sẽ là một gia đình, một gia đình ~”

“Fany à, em có thích Cowby không? Fany Fany, có thích Cowby không, có thích Cowby không? ~

Tiffany bé nhỏ lại gật đầu, và lần này, cô bé đã không còn e dè nữa. Mỉm cười thật tươi, Jessica trao chú bò bằng bông cho Tiffany để rồi, cô bé đã ôm lấy chú bò ấy một cách thật tự nhiên. Thật đáng yêu, Tiffany cứ như một thiên thần vậy.

“Nè, Fany không cảm ơn chị sao?” – Jessica trìu mến nhìn Tiffany.

“… Cảm ơn…” – Khẽ nghiêng đầu, cô bé đã đáp lại.

“Hãy nói là: ‘Cảm ơn chị Jessica’ đi nào.”

“… Cảm ơn…”

Jessica đã luôn biết rằng, chờ đợi Tiffany sẽ không bao giờ làm cho cô cảm thấy hối tiếc.

“… Cảm ơn… Jessi…”

Lúc nào cũng vậy. Và… lần này cũng vậy.

Jessi. Tiffany đã gọi cô là Jessi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: