Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Mắt chạm mắt, sâu thẳm trong mắt Eunjung hiện tại người trước mặt như một ảo ảnh, mờ ảo đến khó có thể tin được là thật.

Bất giác đưa tay lên chạm vào má Jiyeon, cảm giác chân thật đến từng giác quan. Chất giọng đặc khàn do thiếu nước thời gian dài, khi cất tiếng nói cũng cảm thấy khó khăn.

- Ji.. yeon...

Jiyeon như hiểu được Eunjung cần gì, liền nhướn ngươi lên phía trước từ từ đỡ Eunjung ngồi dậy, tiện tay lấy ly nước bên cạnh bàn đưa tới trước miệng Eunjung mà nhẹ nhàng cho cô uống.

Cổ họng như sa mạc gặp được mưa, cuối cùng cũng đã lấy lại vẻ tươi tắn. Eunjung lại dịu dàng và ân cần như lúc trước, đưa tay lên vén mấy cọng tóc còn vương trên mặt Jiyeon, thấp giọng hỏi.

- Em đến đây khi nào?

Jiyeon nhận được cử chỉ thân mật trong lòng liền tươi rối, uốn éo hẳn lên. Nhưng cũng không quên trách cứ Eunjung.

- Được một lúc rồi. Chị bệnh nặng như vậy sao không nói em biết?

Eunjung nhẹ mỉm cười, vẫn là tông giọng cũ.

- Chị sợ làm phiền em.

Nghe Eunjung nói như kiểu mình là người xa lạ, trong người không khỏi khó chịu, bực bội. Liền đổi thái độ giận hờn mà trách Eunjung.

- Phiền gì chứ, chị là người quan trọng đối với em. Cho nên có chuyện gì cũng phải nói em biết, có biết không?

Eunjung từ lúc tỉnh dậy thấy con nhóc này hiện diện ở nhà mình thì trong lòng đã vui như mở hội, hiện tại lại được người ta mắng yêu cho lại càng vui vẻ, sung sướng. Rốt cuộc chỉ biết mỉm cười yếu ớt đáp.

- Chị biết rồi!

- Được rồi, chị ăn chút cháo đi rồi uống thuốc.

Jiyeon cẩn thận bưng lấy tô cháo nóng hổi lên tay, cầm cái muỗng trên tay nhẹ quậy chúng rồi thổi bay hơi nóng. Rồi tiếp tục múc cháo vào muỗng đưa đến miệng Eunjung.

Eunjung nhìn một loạt động tác của Jiyeon thì tự nhiên thấy ấm lòng cả lên, bao nhiêu đau đớn, buồn bã đều tan biến đi tự nào. Cô lại có một chút tham lam muốn mình sẽ bệnh như thế này lâu hơn chút để được Jiyeon chăm sóc, chiều chuộng.

Eunjung ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo từ người thương đưa đến, mắt không chớp nhìn người trước mặt đắm đuối. Jiyeon do bận đút người kia ăn nên cũng không hay biết mình bị nhìn đến không sót một nơi.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, Eunjung nhanh chóng lấy lại tinh thần, lặp tức hỏi Jiyeon.

- Vừa rồi em nói, chị là quan trọng với em sao?

- Phải.

Jiyeon chuyên tâm làm chuyện đang làm, nên cũng không suy nghĩ gì mà trả lời nhanh Eunjung như điều tất nhiên.

Tim Eunjung lại được dịp đánh trống thùng thùng, mặt cũng trở nên đỏ hơn. Cô lại tiếp tục nôn nóng hỏi Jiyeon, và cho mình một tia hy vọng.

- Quan trọng như thế nào?

Jiyeon nghe đến đây mới chợt dừng tay đang múc cháo lại. Mặt cực kì nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Eunjung, im lặng hồi lâu rồi trả lời.

- Là một người không thể thiếu trong cuộc sống của em.

Tâm Eunjung thoáng chút chấn động mạnh, toàn thân run rẩy, tim đập mãnh liệt, đây có phải gọi là cảm giác ấm áp, hạnh phúc hay không? Eunjung mặt trở nên nóng bừng, im lặng nửa ngày cũng không nói được một câu, chỉ biết chăm chú nhìn thẳng vào mặt Jiyeon.

Eunjung sức đề kháng vốn yếu, gặp phải tình huống này vài lần liền nhiễm virus, cho dù có muốn cưỡng lại sự ngọt ngào này thì cũng không cách nào chống lại.

Nhưng cũng không vì quá phấn khích mà Eunjung hành động quá trớn, cô chỉ đơn giản mỉm cười trên môi đáp lại sự chân thành của Jiyeon. Bởi cô biết, với lời nói này của Jiyeon không chứng minh được điều gì, nếu cô vì mấy lời nói đó mà tự ảo tưởng rằng Jiyeon cũng có tình cảm với cô thì liệu đến giờ Jiyeon có còn ở bên cạnh cô?

Jiyeon lúc này suy nghĩ, phải chăng cô vừa lỡ lời? Cảm giác không gian có chút gượng gạo làm cô cũng thấy ái ngại, cuối cùng lượt bỏ cái không gian khó thở này bằng một câu hỏi khác.

- Chị tại sao lại nhận chuyện em nói chị và Hyomin quen nhau? Chị bây giờ còn biết nói dối em sao?

Eunjung có chút giật mình với câu hỏi của Jiyeon. "Là Hyomin nói em ấy biết rồi sao?" Suy nghĩ vậy, Eunjung tạm thời không biết phải trả lời thế nào, liền ấp a ấp úng trả lời cho qua chuyện. Và tất nhiên không thể nói vì muốn dò hỏi lòng dạ Jiyeon thế nào nên mới phải nói dối.

- Chị.. chị, chỉ là bất đắc dĩ thôi!

Jiyeon nhăn tráng khi nghe Eunjung trả lời, lòng thầm nghĩ có gì đó không đúng, lại hỏi.

- Thế nào là bất đắc dĩ?

Eunjung thoáng chốc cứng họng, vừa rồi trả lời cứ nghĩ rằng Jiyeon sẽ tha cho cô mà không hỏi nữa, nào ngờ vừa nói ra lại tíếp tục tra khảo cô như phạm nhân.

Eunjung trong đầu lại một mớ bồng bông vây lấy, cố gắng tìm một lý do để cho Jiyeon thôi hỏi nữa.

Sau một hồi suy tư thì bóng đèn trên đầu cô chợt lóe sáng, trong suy nghĩ "Àh" một cái rồi cười mỉm cười thật tươi, mắt híp lại hết chín phần mà vui vẻ nói.

- Là, là Hyomin...

Tìm được đối sách nhưng Eunjung vẫn không quên diễn một màn kịch nhỏ để Jiyeon không hoài nghi, mà thật lòng thật dạ tin lời cô nói. Gương mặt lúc này tỏ ra một chút bối rối, kèm theo là lời thoại ấp úng, khó nói để đánh lừa Jiyeon.

Jiyeon trong lòng tò mò, mà Eunjung cứ úp úp mở mở như vậy thật làm cô rối hết ruột gan. Không đợi Eunjung nói hết câu, cô đã nôn nóng hối thúc Eunjung tiếp tục câu chuyện.

- Hyomin unnie làm sao? Chị nói tiếp đi.

- Hyomin nhờ chị làm người yêu giả cho em ấy vài ngày...

- Sao phải nhờ chị giả người yêu?

- Gần đây có một tên theo đuổi em ấy, nhưng Hyomin không thích hắn. Nên đã nhờ chị làm người yêu vài ngày để gạt hắn, không để hắn hy vọng nữa. Chuyện là vậy đó, chứ chị có nói dối em đâu!!

- Àh, là vậy sao?

Jiyeon cũng gật gù suy nghĩ, thấy sự việc không có gì sai nên cũng tạm chấp nhận với lý do Eunjung đưa ra.

Eunjung trong lòng đắc ý thầm cười, rốt cuộc cũng thoát được tra khảo của Jiyeon.

- Sao đột nhiên em lại đến đây?

Tâm hồn Jiyeon đang lơ lững nơi đâu, suy nghĩ về cái gì đó sâu xa. "Nếu hai người họ không có quan hệ gì thì tốt, đấu với một người không quen biết còn đỡ hơn mang tiếng ác giành giật người yêu với chị em."

Đang suy nghĩ thì đột nhiên Eunjung lên tiếng, phá tan cái suy nghĩ trong đầu cô. Vậy là tạm gác suy nghĩ đó qua một bên để tiếp chuyện với Eunjung.

- Chị nói sao?

- Chị hỏi em sao đột nhiên lại đến nhà chị, em sao vậy?

- Àh, không có gì. Hôm nay em thấy chị không đi tập nên có hơi lo lắng, mới đi hỏi Hyomin unnie. Chị ấy nói chị đang bệnh nên em lập tức tới đây.

- Ừm, chị không sao. Em đến lâu chưa?

- Được một buổi rồi!

- Ừm, phiền em quá. Phải để em lo lắng cho chị rồi!

- Chị khách sáo gì chứ, làm như là người xa lạ.

Eunjung mỉm cười hạnh phúc, mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng được Jiyeon chăm sóc chu đáo như vậy thì cũng thật ấm áp.

Như chợt nhớ ra chuyện gì, Jiyeon vội vàng ngước nhìn Eunjung, rồi tiếp tục tra hỏi vấn đề khác.

- Àh, phải rồi! Đang khỏe mạnh sao tự dưng lại đổ bệnh nặng như vậy?

Về vấn đề này Eunjung không cần gì phải che giấu, cứ vậy mà thản nhiên đáp.

- Hôm qua chị có uống chút rượu, cho nên hôm nay người không được khỏe.

- Sao tự nhiên lại uống nhiều rượu như vậy? Có phải là do người chị thương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro