Chương 8: Mèo hoang bắt đầu xuất hiện
Mười hai giờ trưa, hai cha con nằm ì trên giường rốt cục bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa không ngừng, Lưu Chí Hoành dụi mắt đi ra mở cửa, ngoài cửa là một người nhân viên phục vụ mặc đồng phục, nhìn cánh cửa trước mặt được mở ra, cô mỉm cười theo thói quen:
"Tiên..."
Chữ sau còn chưa nói ra, má đã ửng đỏ khả nghi, Lưu Chí Hoành gắng mở mắt nhìn cô bé đang xấu hổ trước mặt, lắc đầu bất đắc dĩ, thầm cảm thán: đây là mị lực bản thân a.
Nâng tay chải qua mái tóc, liếc mắt về phía người nhân viên: "Hê ~."
Mặt người nhân viên càng đỏ hơn, vội vàng rời mắt khỏi Lưu Chí Hoành, cúi đầu xuống, thế nhưng cái đầu vừa mới cúi đã ngẩng phắt lên:
"Tiên... tiên sinh, tôi muốn nói là, thời gian trả phòng sắp tới rồi, nếu không thì phải đóng thêm tiền thuê!"
Lưu Chí Hoành híp mắt mỉm cười:
"Tôi biết."
Người nhân viên phục vụ mặt đỏ bừng chạy đi nhanh như chớp, Lưu Chí Hoành đóng cửa vào phòng, hất hàm về phía Lưu Bắc Bắc đang ngồi trên giường, hai mắt cong lên nét cười tựa tà mị:
"Đã thấy chưa, là một người đàn ông, phải giống như ba nè! Vừa đẹp trai vừa quyến rũ."
Lưu Bắc Bắc hai tay bụm miệng cười khanh khách, sau đó moi ra một chiếc quần đùi màu xanh lá mạ ở đằng sau phất qua phất lại:
"Con sẽ không lỏa mông cho người khác xem..."
Nét cười của Lưu Chí Hoành cứng ngắc trên mặt, cúi đầu xuống, tiếp đó là tiếng gầm giận dữ vang dội cả căn phòng:
"Lưu Bắc Bắc!!! Con vì sao không nhắc nhở ba!!!"
Cấp bách mặc quần áo vào rồi trả phòng, hai cha con ngồi trên vỉa hè, bắt đầu nghĩ đối sách, Lưu Bắc Bắc sờ bụng kêu úi:
"Ba ơi, con đói..."
Lưu Chí Hoành chỉ vào Hamburger cỡ lớn trên áp phích quảng cáo ở bức tường đối diện:
"Ăn bánh vẽ."
Lưu Bắc Bắc ôm chân Lưu Chí Hoành cắn xé một trận:
"Mua cho con mua cho con! Con thấy hết rồi! Lúc vừa đi ra người ta trả cho ba mười tệ."
Lưu Chí Hoành thở dài, túm tay Lưu Bắc Bắc đi về phía Mcdonald... Đi qua sạp bánh rán bên cạnh, bác gái bán bánh cười tủm tỉm bày trứng gà:
"Bây giờ người tới ăn bánh rán cũng ít đi, buôn bán khó kiếm lắm."
Lưu Chí Hoành cầm chặt mười tệ trong tay, cười nói:
"Ăn sơn hào hải vị vây cá bào ngư chán rồi, cuối cùng cũng đều sẽ tìm về thôi."
Lưu Bắc Bắc gật đầu cực kỳ đồng ý, sau đó nói với bác gái bán bánh rán:
"Ba nói rất đúng, hơn nữa cô Phương cũng đã từng bảo, ăn phở nhiều cũng không hẳn tốt..."
Bác gái bán bánh rán giần giật khóe miệng:
"Ha ha, vậy ăn bánh rán đỡ đi... Hay là tôi thêm cho hai ba con một quả trứng gà nha?"
Lưu Chí Hoành nắm chặt tay Lưu Bắc Bắc:
"Có mất tiền không ạ?"
Hai người cầm một cái bánh rán được cho thêm quả trứng đi tìm chỗ để ăn, Lưu Bắc Bắc tội nghiệp nhìn dòng xe cộ tới lui, hát:
"Tay cầm một cái bánh ngô... Có rau nhưng không có dầu..."
Lưu Chí Hoành tạt đầu thằng bé:
"Con biết cái gì là bánh ngô không! Hát vốn chẳng phù hợp thực tế!"
Lưu Bắc Bắc bĩu môi:
"Con không muốn làm người đàn ông lang thang, từ hôm qua đến giờ chú Thiên vẫn chưa đi tìm chúng ta, ba toàn lừa đảo, chú Thiên chẳng thèm thích ba đâu."
Lưu Chí Hoành cắn bánh rán mạnh miệng:
"Con là trẻ con biết cái gì, y rụt rè thì có, con hãy chờ xem, không tới mười phút nữa y tuyệt đối xuất hiện ở cổng tòa nhà đối diện kia!"
"Chú Thiên xuất hiện ở cổng công ty nhà chú ấy thì có gì kỳ quái đâu, ông ba ngốc, ba cố ý ngồi đây chờ chú Thiên mắc câu, nếu con mà là chú Thiên thì sẽ chả thèm để ý ba đâu."
Thằng bé khinh thường 'hừ' mũi.
Lưu Chí Hoành cắn nốt miếng bánh rán cuối cùng nhìn hơn phân nửa cái bánh rán trong tay Lưu Bắc Bắc, hỏi:
"Còn ăn không?"
"Ăn!"
Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ đi từ công ty ra đã thấy hai cha con ngồi ở bên đường cái đối diện, xoay người dặn thư ký ở đằng sau hai câu, rồi đi vào một quán cà phê bên cạnh, cửa sổ thật to sát đất vừa vặn có thể nhìn rõ hai người ấy, vẫn là áo sống như ngày hôm qua, nhìn Lưu Chí Hoành dương nanh múa vuốt cướp bánh rán của Lưu Bắc Bắc, Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch mép mỉm cười:
"Cặp cha con thú vị..."
"Hê ~, Thiên Tỉ."
Nghe thấy người gọi, Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu, trước mắt là một người con trai cao gầy mặt mũi thanh tú, một đôi mắt hoa đào lóe sáng, bờ môi mỏng đỏ tựa anh đào hơi vểnh:
"Đã lâu không gặp, có nhớ em không?"
Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài, miệng nhàn nhạt đáp một câu:
"Không có."
Người con trai khẽ nhíu mày, bờ môi hơi dẩu lên khó chịu:
"Đừng máu lạnh thế chứ, thế mà em ngày đêm đều nhớ tới anh đó."
"Muốn nói cái gì?"
Người con trai cười xán lạn, ngồi bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Thân ái ơi, em muốn tái hợp, em vẫn còn yêu anh..."
Dịch Dương Thiên Tỉ không nói chuyện, cầm cốc cà phê trong tay đặt lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài, người kia mau chóng đứng lên, ôm cánh tay Dịch Dương Thiên Tỉ gắt gao, mặt cọ qua cọ lại lên tây trang chỉnh tề:
"Thân ái ơi, mang em trở về, em biết anh còn yêu em."
"Hồ Dương, cậu nên hiện thực chút đi."
Hồ Dương cười tủm tỉm theo Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Thân ái ơi, không cần mạnh miệng đâu, anh cũng không gạt tay em ra, điều này nói nên cái gì?"
Ra khỏi cửa quán cà phê, Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch mép nhìn Hồ Dương một cái:
"Tôi muốn biết, một con chim công hoa hòe hoa sói thấy quần áo của mình bị người khác mặc vào, sẽ có phản ứng ra sao."
Hồ Dương mặt ngơ ra lắc đầu:
"Không hiểu..."
"Cậu không cần phải hiểu."
Lưu Bắc Bắc nước mắt chảy ào ào nhìn chiếc bánh rán còn miếng cuối cùng trong tay:
"Ba lại lừa đảo, con không bao giờ bị ba lừa nữa... . Ba nói ba chỉ cắn một miếng sẽ ra hình con thỏ... Thỏ đâu! Vì sao chỉ còn lại có miếng cuối cùng! Ba lừa con! Ba lừa con!!"
Lưu Chí Hoành nhún vai chìa hai tay ra:
"Aizz, sau này ba sẽ cố gắng luyện tập, kỹ thuật bây giờ không ra sao, con cần phải thông cảm chớ."
Lưu Bắc Bắc nước mắt lưng tròng xoay người phớt lờ hắn, Lưu Chí Hoành cười hì hì hai tiếng:
"Con trai ngoan, chờ chúng ta có tiền, ba sẽ mua cho con một xe bánh rán, không! Chúng ta mua đồ làm bánh rán, mỗi ngày làm cho con ăn!"
Lưu Bắc Bắc lau nước mắt khóc sụt sịt, nói:
"Ba phải mau đi tìm chú Thiên... Ba ba mau nhìn! Chú Thiên đi ra rồi!"
Lưu Chí Hoành ngẩng phắt đầu nhìn qua, bên đường cái đối diện có một đôi nam nam xuất hiện dựa sát vào nhau! Bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ có một người đàn ông đứng sát sàn sạt, chiều cao xấp xỉ hắn, mặc một chiếc áo sơ mi hoa màu hồng phấn... .
Lưu Chí Hoành cúi đầu nhìn quần áo mình... Đụng hàng rồi... . Đương nhiên đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là hắn đứng với Dịch Dương Thiên Tỉ! Tên gian thương kia còn cười với hắn? Khoan, Lưu Chí Hoành để ý tới mạch suy nghĩ của mình... .
Đàn ông... Đàn ông bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ... Một người đàn ông bên cạnh một người đàn ông đồng tính luyến ái! Xong xong rồi, tiền sắp bay rồi... Vậy còn Bắc Bắc? Còn Dịch thị? Còn cái ngày mình xoay mình làm chủ đâu!
Lưu Chí Hoành híp mắt đứng lên từ mặt đất, xoay chiếc mũ phớt trong tay, thoắt cái đội lên đầu... Tuy nhiên... . Lại lệch... .
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm! Trọng điểm là con mèo bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ!
Tình thế nghiêm trọng rồi, phải ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro