Chương 7: Lúc tiến hành lạt mềm buộc chặt
Khi đi từ quán bar ra, Tiểu Vương vẫn còn đang ngất ngây, Quất Tử kinh ngạc sững người chưa tỉnh khỏi khiếp sợ, vốn dĩ hai cha con đang nhảy rất là hay, sao lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, đã tới thì chớ, sao còn hôn Lưu Chí Hoành trước công chúng?? Tiểu Vương mờ mắt:
"Tôi biết rồi... Đó là lễ nghi của người nước ngoài! Không có gì đáng ngại cả!"
Quất Tử dữ tợn đạp cho Tiểu Vương một cái:
"Đó là một người Trung Quốc!!"
Lúc Lưu Chí Hoành được Dịch Dương Thiên Tỉ ôm xuống bục, mắt trợn trừng, chả hiểu sao đang nhảy ngon lành thì người này chạy tới, nhảy thì cứ nhảy đi, bạn nhảy này tự nhiên là tốt hơn so với Lưu Bắc Bắc, thế nhưng... ai cho anh vừa hôn vừa ôm chứ!! Đây không phải trong nhà... Oái! Trong nhà cũng không được.
"Dịch, Dịch tổng... Có chuyện chúng ta từ từ nói, anh để tôi xuống trước đã..."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhướng mày:
"Tôi cần tham khảo với cậu về vấn đề giáo dục Bắc Bắc, tôi muốn biết vào khoảng thời gian này, ở nơi như thế này, sao lại gặp phải nó."
Lưu Bắc Bắc đi theo sau cầm chiếc mũ phớt của Lưu Chí Hoành, vừa nghe thấy tên mình, vội vàng tung tăng đi đến trước cửa xe, kéo cánh cửa ra:
"Mời chú Thiên lên xe."
Dịch Dương Thiên Tỉ ném Lưu Chí Hoành vào trong xe, lại nhìn Lưu Bắc Bắc, Lưu Bắc Bắc dẩu môi tủi thân:
"Chú Thiên, là ba bắt cháu tới, chỗ ấy cháu muốn vào cũng không vào được!"
Lưu Chí Hoành giần giật khóe miệng duỗi tay ra cốc lên đầu Lưu Bắc Bắc.
"Là ai ở nhà khóc lóc nỉ non, đòi theo ba ra ngoài!"
Lưu Bắc Bắc ôm đầu bò lên xe:
"Ý con là muốn bảo ba dẫn con đi công viên trò chơi."
"Mày! Nhóc con!"
Lưu Bắc Bắc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ giúp mình thắt đai an toàn, đôi mắt to cứ sáng nhấp nháy:
"Chú Thiên, chú thật là đẹp trai!"
Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu: "Muốn nói cái gì?"
Lưu Bắc Bắc dẩu môi 'chụt' một cái lên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ: "Cháu thích chú Thiên."
Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ đầu Lưu Bắc Bắc: "Thích cũng vô dụng."
Một câu nói hoàn toàn phá tan mọi mong mỏi của Lưu Bắc Bắc, mắt thằng bé đỏ bừng như sắp chảy nước: "Cháu không muốn đi Mỹ..."
Lưu Chí Hoành ngồi đằng sau vẫn đang nghĩ tới chuyện lần sau gặp đồng nghiệp thì nên giải thích thế nào về việc này, nghe Lưu Bắc Bắc sụt sịt nói thì ngồi thẳng tưng người lên:
"Dịch tổng... . Vì sao phải đưa Bắc Bắc đi Mỹ?"
Dịch Dương Thiên Tỉ khởi động xe:
"Việc này cậu không nên hỏi tôi."
"Vậy... vậy tôi phải hỏi ai?"
"Cậu nói coi? Tôi cần chính là đầu óc ưu tú của Bắc Bắc, không phải là nuôi một đứa trẻ bình thường không có bất cứ tác dụng gì, tôi đưa Bắc Bắc sang Mỹ để nó tiếp nhận chương trình học tập tiên tiến, chỉ số thông minh của Bắc Bắc cao hơn các bạn bè cùng lứa rất nhiều, nhưng tư tưởng lại không chín chắn, tôi cần chính là mặt độc đáo của Lưu Bắc Bắc trong tương lai, chứ không phải..."
"Được rồi Dịch tổng!"
Lưu Chí Hoành nắm tay thành đấm hít sâu một hơi:
"Dù anh cần cái gì, Bắc Bắc cũng chỉ mới có năm tuổi! Anh không thể bởi vì cái anh cần mà tước đoạt quyền lợi nên có của một đứa bé, có lẽ cách giáo dục Bắc Bắc của tôi có vấn đề thật, nhưng mà những điều này tôi có thể từ từ uốn nắn, dù sao đi nữa tôi cũng là ba của Bắc Bắc, tôi không đồng ý để anh đưa Bắc Bắc đi Mỹ!"
Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn nhìn thẳng về phía trước:
"Tôi đã liên hệ hộ Bắc Bắc rồi, nhất định phải tới Mỹ."
"Anh... Anh dừng xe!"
Đẩy cửa xe, hằm hằm đi ra ngoài, lượn ra đằng trước kéo phăng cửa ra, bế Bắc Bắc theo:
"Tôi đã từ chức công việc ở Dịch thị, hợp đồng ấy ngày hôm nay tôi đã nhờ đưa rồi! Có bản lĩnh anh đi kiện đi! Dù tôi ôm con tôi chạy tới châu Phi làm dân chạy nạn tôi cũng sẽ không để nó rời khỏi tôi một bước đâu! Mỹ ư! Mỹ cái đầu quỷ nhà anh thì có! Đồ gian thương máu lạnh!"
"Phanh" một cái đạp cửa xe lại, ôm Lưu Bắc Bắc đi thẳng về phía trước.
Dịch Dương Thiên Tỉ châm một điếu thuốc, khóe miệng từ từ nhếch lên:
"Lưu Chí Hoành à? Thú vị đấy."
Lưu Bắc Bắc dựa vào vai Lưu Chí Hoành sịt mũi:
"Ba... chúng ta phải đi đâu..."
Lưu Chí Hoành thở dài một hơi: "Về nhà."
"Chúng ta đâu có nhà... Lần trước còn thiếu dì chủ thuê nhà năm trăm tệ còn chưa trả, lúc trước khi đi còn làm vỡ cửa kính nhà người ta, bây giờ quay lại chắc chắn sẽ bị đuổi đi..."
Lưu Chí Hoành dừng bước chân lại, mắt giần giật:
"Ai bảo con làm vỡ cửa kính nhà người ta?"
"Là ba bảo..."
"Ba ư?"
"Vâng, ba nói dì chủ thuê nhà không phải người tốt, nói sau này có nhà lớn rồi sẽ không bao giờ trở lại đó nữa."
Lưu Chí Hoành đặt Lưu Bắc Bắc xuống đất, nhéo lấy gò má tròn toàn thịt, có hơi bất đắc dĩ, nói:
"Bắc Bắc, con cảm thấy ba có phải người ba tốt không?"
Lưu Bắc Bắc mím miệng suy nghĩ:
"Có... Tuy rằng cô Phương luôn nói xấu ba, nhưng con vẫn thích ba nhất."
Lưu Chí Hoành ngồi xổm người xuống ôm bé vào lồng ngực:
"Nhưng ba tốt ở điểm nào? Vừa nghèo vừa không có bản lĩnh, lỡ tên họ Dịch thực sự đi kiện chúng ta, ba sẽ phải ngồi tù."
Lưu Bắc Bắc vỗ lưng Lưu Chí Hoành vài cái hệt như người lớn:
"Không sao cả, chúng ta có thể tới Châu Phi làm dân chạy nạn, tới đó con sẽ là một đứa bé sạch sẽ nhất."
Lưu Chí Hoành dựa đầu vào cần cổ Lưu Bắc Bắc, rơi mấy giọt nước mắt, Lưu Bắc Bắc bĩu môi đang muốn khóc theo thì chợt nghe Lưu Chí Hoành lầm bầm mấy tiếng:
"Bắc Bắc ơi làm sao đây, ba vừa rồi đạp cửa xe của tổng giám đốc Dịch thị... Y có thể bắt ba bồi thường không nhỉ?"
Nước mắt xém rơi thoáng cái đã khô rong, mở cánh tay đẩy Lưu Chí Hoành sang một bên, khinh thường nhìn ông ba của mình:
"Ba thật mất mặt..."
Lưu Chí Hoành nhân thể ngồi bệt xuống, móc túi tiền, rút ra tờ năm mươi tệ nhăn nheo:
"Tiền hôm nay đều mua quần áo hết rồi... Con trai, con có hay không?"
Lưu Bắc Bắc lần sờ cả người, moi ra một tờ to hơn tờ năm mươi:
"Vừa rồi dì Quất tử cho con tiền mua kẹo..."
Lưu Chí Hoành vò đầu, mặt mũi nhăn nhó:
"Một trăm năm mươi... Có thể tìm một nhà trọ... Chuyện ngày mai, để ngày mai tính đi."
Nói rồi đứng dậy túm Lưu Bắc Bắc đi về phía trước, Lưu Bắc Bắc thoáng nhìn về phía sau với vẻ cực độ không muốn:
"Ba... Chúng ta thực sự không quay lại sao?"
Lưu Chí Hoành cau mày nhướn mắt, cắn môi dưới suy nghĩ một lúc:
"Không biết chiêu lạt mềm buộc chặt này có tác dụng với chú Thiên của con hay không, lỡ y thực sự không tìm chúng ta, hai ba con sẽ phải hít không khí mà sống, cơ mà con yên tâm, lấy kinh nghiệm tổng kết nhiều năm của ba con, chú Thiên của con chắc chắn đã coi trọng ông ba này, bây giờ địa vị của ba chắc chắn cao hơn con."
Lưu Bắc Bắc ưỡn cổ nhìn Lưu Chí Hoành:
"Vậy lỡ chú Thiên không coi trọng ba? Nếu như chú ấy thực sự đi kiện ba thì phải làm sao đây?"
"Nè, nhóc con, nếu như y không coi trọng ông ba này thì sao phải vừa hôn vừa ôm ba, vậy ba hỏi con nhé, con không thích Trương tiểu béo, con có đi hôn mặt hắn không?"
Lưu Bắc Bắc nghĩ mà buồn nôn: "Không đời nào."
"Vậy là được rồi, vì thế, chú Dịch của con chắc chắn đã coi trọng ba rồi!"
"Nhưng mà con nhìn thấy cún con mèo con mà con thích thì con cũng sẽ đi hôn..."
Lưu Chí Hoành bẻ khục tai kêu răng rắc:
"Con người đương nhiên không thể so sánh với chó mèo!"
"Vậy lỡ chú Thiên thực sự không đến đón chúng ta thì sao?"
Lưu Chí Hoành nhướn mắt cười: "Không đến? Yên tâm!
Chương này tôi chuyển tặng cô LanhlungBangvi Chúc cô thi tốt nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro