Chương 42: Hình thức hoà bình
Nhặt cái găng tay bị ném xuống mặt đất, Lưu Chí Hoành ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cửa phòng bị đóng chặt:
"Bắc Bắc, như vậy không đúng..."
Bạch Vân Đóa vịn tường phòng bếp, trượt dần xuống đất, cuối cùng cả người ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối, mặc nước mắt tuôn rơi, bây giờ loại tình huống này có thể trách ai đây, cô chưa từng có ngày nào làm hết trách nhiệm nên có của một người mẹ, vô liêm xỉ cầu xin tha thứ, có phải cô tự đánh giá bản thân quá cao hay không...
Lưu Chí Hoành đứng ở cửa lẳng lặng nghe tiếng nức nở cố nén của cô gái, không biết nên tiến lên nói gì hay cứ để mặc thế, Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu kéo tay Lưu Chí Hoành lên tầng trên:
"Cứ để cô ta suy nghĩ đi."
•••
Ánh trăng rải khắp phòng từ chiếc cửa sổ sát đất trong phòng khách, cửa phòng tầng hai "két" một tiếng bị mở ra, một đôi chân nhỏ trắng nõn nà từ từ đi xuống nhà, đứng yên ở trước cái bàn dài trong phòng khách thật là lâu, sau đó chủ nhân của đôi chân rốt cục bò lên trên ghế, cầm lấy cái găng tay vẫn nằm trên mặt bàn, cắn chặt khóe môi, vẻ mặt vẫn bướng bỉnh như cũ, ngón tay siết chặt lấy găng tay, giơ tay muốn ném nó đi, nhưng rồi lại không buông ra được.
Cầm cái găng tay, nhảy xuống ghế, đang muốn lên tầng, chợt nghe thấy tiếng khóc mơ hồ, Lưu Bắc Bắc cau mày xoay người tìm theo nơi phát ra thanh âm, phòng bếp còn bật một ngọn đèn nhỏ, bờ vai cô gái liên tục run lên, giống như đang cố nén tiếng khóc, nhưng tựa hồ sức bản thân quá nhỏ mà bi thương quá lớn, hai bàn tay không thể đè nén được tiếng nức nở như là muốn xông ra từ miệng, muốn khóc lớn một hồi, nhưng không muốn để bất cứ ai biết.
Lưu Bắc Bắc mím môi đứng ở trước mặt Bạch Vân Đóa không nói, trong thoáng chốc cô gái ngẩng đầu thì bị giật sững người, sau đó cô mau chóng chùi vết nước trên mặt, cười nhìn Lưu Bắc Bắc:
"Đói bụng không? Muốn ăn gì nào, mẹ... dì làm cho cháu."
Thằng bé cúi đầu suy nghĩ một chút, siết chặt cái găng tay ở phía sau, sau đó ngồi dưới đất:
"Muốn ăn bánh gato."
Nghe thấy câu trả lời của thằng bé, cô gái vội vã gật đầu, hai tay chống sàn nhà muốn đứng lên, nhưng bởi đã ngồi lâu lắm rồi, vừa đứng được một lát thì trước mặt đã đen kịt một mảnh, lay lay người bước đi tới trước tủ lạnh, lấy ra cái bánh ga tô còn chưa ăn hết:
"Bắc Bắc... Không nên ngồi dưới đất... Đứng lên ăn đi."
Lưu Bắc Bắc cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt:
"Dì cũng vừa ngồi."
Bạch Vân Đóa cầm bánh gato đặt xuống đất, bối rối đứng trước mặt thằng bé, thấy Lưu Bắc Bắc cầm lấy cái thìa xúc từng muỗng bơ một, đột nhiên cảm thấy tất cả đều không quan trọng nữa, cứ thế là tốt rồi... Có thể nói chuyện với cô như vậy là tốt rồi...
"Dì vì sao phải khóc."
Bạch Vân Đóa đứng tại chỗ, siết chặt mép tạp dề không biết nên mở miệng ra sao, giọng bé con non nớt lại nghiêm tức cứ quanh quẩn bên tai cô:
"Cháu còn chưa khóc thì vì sao cô khóc... Rõ ràng người không có mẹ là cháu... Rõ ràng người bị chê cười là cháu..."
Cảm xúc dâng trào làm nước mắt chẳng nén nổi cứ thế trào ra: "Bắc Bắc... Xin lỗi..."
"Cháu ghét dì..." Giọng mũi rất nặng, mang theo tiếng nức nở:
"Rõ ràng bà nội đã nói với cháu, nói dì là một người phụ nữ xấu xa, nhưng dì vì sao đan cho cháu cái găng tay này... Còn làm bánh gato cho cháu... Cháu chưa từng ăn thứ mẹ làm, cháu cũng không biết là mùi vị gì nữa, Tiểu Bàn hôm qua cầm găng tay mẹ bạn ấy đan cứ khoe khoang, cháu thèm lắm, ba và chú Thiên cũng sẽ lấy lòng mua quần áo thật đẹp cho cháu, đồ cháu mặc là đồ tốt nhất trong trường, nhưng cái đó không giống... Cái đó không phải do mẹ làm... Cháu sẽ không khóc, cũng sẽ không nói cháu nghĩ đến mẹ nhiều như thế nào, muốn mẹ biết bao nhiêu, như vậy ba cháu sẽ buồn lắm... Đôi khi hàng xóm nhà bà nội nhắc đến chuyện mẹ cháu, sắc mặt ba cháu trông rất khó coi, cháu không muốn nhìn thấy vẻ mặt ấy của ba, cháu đã không còn mẹ rồi, cháu không muốn làm ba cháu không quan tâm đến cháu nữa... Cháu rõ ràng đã quen rồi, vì sao dì lại còn tới..."
"Bắc Bắc..."
Thằng bé vừa khóc vừa đút bánh gato vào miệng:
"Ăn thiệt ngon, còn ngon hơn cả đồ mua bên ngoài nữa... Cháu muốn mang tới trường khoe với bọn Tiểu Bàn, đó là do mẹ tớ làm đó, mẹ Hoa Hoa mỗi ngày đều sẽ làm cơm nước đầy ú ụ cả một hộp cơm cho bạn ấy, vừa đẹp vừa thơm... Ba cháu không biết làm cơm... Ngày nào cũng phải ăn cơm do cô giáo Phương phát cho, đồ ăn đó còn khó ăn hơn cả đồ ba làm, nhưng cháu lại không dám nói, đôi khi đi cướp đồ ăn trong hộp cơm của Hoa Hoa, sau đó ném xuống đất, cháu thực sự rất ghen tị với bọn họ có mẹ, vì sao cháu không có, rõ ràng cháu cũng là một đứa bé ngoan cơ mà, vì sao cháu không có mẹ..."
Nhắm mắt lại không đành lòng nhìn đứa trẻ ôm bánh gato rơi nước mắt đầy đất nữa, Bạch Vân Đóa chậm rãi ngồi xổm kéo bé:
"Bắc Bắc.... Là mẹ có lỗi với con... Mẹ không phải người mẹ tốt..."
"Dì còn có thể làm bánh gato cho cháu không?"
"Còn."
"Vậy dì có biết đan áo len không."
"Biết."
"Dì có thể đưa cháu đi học không?"
"Được..."
Ôm đầu gối ngồi ở chân cầu thang nhìn phòng bếp có tia sáng, một tay nhẹ nhàng đặt trên vai, sau đó vùi đầu mình vào lòng, Lưu Chí Hoành nhắm mắt lại lẳng lặng nghe:
"Tôi không phải người ba tốt."
"Ừ, nhưng, sau này sẽ là thế."
"Dịch tổng, anh không cảm thấy mình thay đổi rất nhiều sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn mày:
"Có phải em cảm thấy rất thắng lợi không?"
"Có."
Ôm lấy người đang tự chui vào lòng mình kia, xoay người lên tầng:
"Đi ngủ đi, nghe mẹ con nói chuyện thế là vô đạo đức lắm."
Lưu Chí Hoành gật đầu:
"Thằng bé thực dễ thỏa mãn, một cái găng tay, một cái bánh gato."
"Đó không phải vấn đề căn bản, dù không có găng tay hay bánh gato, Bắc Bắc cũng vẫn muốn có một người mẹ."
"Vậy anh nói phải làm sao đây."
"Ngày mai đăng ký học một khóa nấu ăn đi."
"... Được..."
Lưu Bắc Bắc nằm úp người trên bàn bếp, mắt trợn lên như nghĩ điều gì đó, khóe miệng Bạch Vân Đóa hơi gợi lên, chăm chú vẽ một hình Altman trên chiếc bánh gato tròn tròn, sau đó ngẩng đầu hỏi bé:
"Có muốn vẽ một con quái thú không?"
Thằng bé cau mày suy nghĩ: "Có thể gọi quái thú là Lưu Chí Hoành không?"
Tay Bạch Vân Đóa bóp kem ra có hơi run:
"Được mà."
Thằng bé nhe răng cười:
"Vậy Altman chính là chú Thiên, ba mà không nghe lời để chú Thiên đánh ba!"
"Ba con bình thường không nghe lời sao?"
Lưu Bắc Bắc đứng trên bàn chống lưng, học giọng của cô giáo Phương cả giận nói:
"Lưu tiên sinh! Xin hãy sửa lại thái độ giáo dục của anh! Lưu Bắc Bắc còn học theo anh sẽ hỏng mất!"
Bạch Vân Đóa ngẩng đầu nhìn thằng bé, độ cong khóe môi chậm rãi lớn hơn:
"Vậy Bắc Bắc cũng là đứa bé không nghe lời rồi?"
Thằng bé cúi đầu lẩm bẩm:
"Mới không phải đâu, là do ba di truyền đó."
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười ngốc ngơ của Bạch Vân Đóa, thằng bé mới hơi có chút xấu hổ, rồi không được tự nhiên xoay người đến bên cạnh cô, sau đó cúi đầu "bẹp" một phát lên má Bạch Vân Đóa, sau đó vội vàng bò xuống bàn chạy ra ngoài:
"Cháu đi lấy cặp sách!"
Sau khi giơ chiếc bánh gato và lớn tiếng tuyên bố đây là do mẹ nó làm, thằng bé thực sự được một phen ngẩng cao đầu. Cả đám trẻ con tranh cướp muốn ăn bánh gato, Lưu Bắc Bắc chia cho mỗi bạn một chút, sau đó chống hông cười to:
"Ăn ngon chưa! Đây chính là bánh do mẹ tớ làm đó!"
•••
Sáng thứ bảy thức dậy, Lưu Bắc Bắc cầm tay Bạch Vân Đóa gõ cửa phòng ngủ chính, trên cửa dán một tờ giấy, Lưu Bắc Bắc ngửa đầu hỏi:
"Viết gì thế ạ?"
Bạch Vân Đóa nhếch môi cười: "Đi học lớp nấu ăn rồi."
Thằng bé bù lu bù loa:
"Không được không được! Rõ ràng đã nói đi nhà ma rồi mà! Hai người bọn họ nhát gan!"
Lúc này, hai con người nhát gan đang đứng đờ ra giữa một đám phụ nữ trung niên nấu mì, Dịch Dương Thiên Tỉ một tay cầm sổ một tay chống hông chỉ huy Lưu Chí Hoành:
"Trông thế này là phải thêm nước, cho thêm chút mì."
Lưu Chí Hoành nghe theo, bóp hai cái, Dịch Dương Thiên Tỉ lấy ngón tay chọc:
"Nhão quá, cho thêm chút mì."
"Cứng rồi, thêm nước."
"..."
"Ít thôi, lại nhão rồi."
"..."
"Thêm mì vào, lại cứng rồi."
Thái dương Lưu Chí Hoành nổi gân xanh:
"Anh tới mà làm!"
Giáo viên đội mũ đầu bếp nghe thấy tiếng động đã đi tới, nhìn chằm chằm đống mì trên bàn, sắc mặt thay đổi một vòng hệt như bảy sắc cầu vồng, cuối cùng dừng ở màu xanh sẫm:
"Hai vị tiên sinh... Một tổ 5 kg bột mì, đừng nói với tôi, các anh dùng tất cả để trộn với mì rồi nhé."
Lưu Chí Hoành chớp mắt cúi đầu nhìn cuộn mì trên bàn, sau đó khóe miệng co rút thốt ra một câu:
"5 kg!?"
Trên thanh nhào mì có một cuộn mì mềm mềm xoắn vặn, à, không thể gọi là cuộn mì đâu, bởi nó còn chưa thành hình.
Vỗ bột mì dính đầy người, đi ra khỏi lớp nấu ăn, Lưu Chí Hoành vô liêm sỉ bĩu môi về phía cánh cửa đóng chặt:
"Có gì đặc biệt hơn người, tay nghề của tôi cần học theo mấy người chắc!?"
Dịch Dương Thiên Tỉ túm Lưu Chí Hoành vẻ mặt không cam lòng đi khởi động xe:
"Về nhà lại luyện."
Người trước mặt vẻ mặt rất nghiêm túc làm Lưu Chí Hoành cau mày:
"Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Gạt tay người nọ ra rồi chắn trước mặt:
"Bị đuổi ra nên giận à?"
"Không có."
Lưu Chí Hoành gãi đầu, đứng bất động tại chỗ:
"Không có mới là lạ, cùng lắm thì không học làm bánh gato nữa."
Dịch Dương Thiên Tỉ giương mắt nhìn Lưu Chí Hoành không nói lời nào, Lưu Chí Hoành bị nhìn ghê quá mà phát cáu:
"Rốt cục là làm sao?"
Một tay quơ người vào trong lòng, sau đó từ từ nhắm mắt lại:
"Chí Hoành à, có phải tôi rất vô dụng hay không."
"..."
"Em có thể bởi Bắc Bắc... cùng người con gái kia..."
Nghe thấy câu trả lời, Lưu Chí Hoành nhếch khóe môi cười khẽ:
"Không đâu."
Hắn từ từ thả khoảng cách người ra một chút, khóe miệng nhẹ nhàng cắn lên bờ môi Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Bảo sao hai ngày nay tôi thấy anh cứ xem thực đơn chứ không xem tài liệu, Thiên Tỉ như vậy thật tốt, vì tôi, vì Bắc Bắc, anh chịu làm chuyện mình không biết làm, cố gắng như vậy... Sẽ không, sẽ không xảy ra chuyện như anh nghĩ đâu, Bắc Bắc thích anh."
Ngậm đầu lưỡi Lưu Chí Hoành từ từ thăm dò:
"Còn em."
"Tôi ư? Moi tim ra tự xem đi nhé..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro