Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Nam nữ bên bể phun nước

Hai ngày qua, vành mắt Lưu Chí Hoành sắp đen hơn cả gấu trúc, nửa đêm mắt mở trừng trừng không dám ngủ, có ý kiến cũng không dám nêu, lời đến bên môi thì thành:

"Dịch tổng, đắp chăn đi, đừng đá nữa."

Nhướn cằm đảo mắt nghĩ đối sách tới lui: ban đầu cũng không nói phải ngủ cùng giường mà ha, nói là thích đàn ông nên không kết hôn, rõ ràng là trêu mình! Bây giờ mình cố nín chút không sao, sau này Lưu Bắc Bắc lớn rồi, kế thừa Dịch thị rồi, mình cũng có thể đá tên tổng giám đốc chính quy này lên thành thái thượng hoàng, đại trượng phu co được dãn được, cái kia ai còn nằm gai nếm mật, ai ấy nhỉ? Quên đi, mặc kệ là ai.

Ngáp một cái rồi tiếp tục nhìn hợp đồng trong tay: Cô Lâm... Cô Lâm...

Tiểu Vương ló đầu nhìn Lưu Chí Hoành:

"Này, hợp đồng làm thế nào rồi? Không phải nói dễ như trở bàn tay sao?

"Một lời khó nói hết, Lưu Bắc Bắc đột nhiên xen vào, hỏng rồi."

"Ha ha lại là Bắc Bắc! Bảo bối ấy của anh lại vui rồi, anh mau tìm cho nó một bà mẹ đi, sau này chi phí cho thằng bé lớn lắm, chút tiền lương của chi nhánh chúng ta sao có thể nuôi nổi hai cha con nhà anh."

Lưu Chí Hoành nhìn hợp đồng sợ run:

"Tôi đang bị bao dưỡng..."

Tiểu Vương lại vui:

"Nói giỡn hoài, phú bà này chắc chắn còn nghèo hơn cả anh, không thì sao anh vẫn phải đi làm? Còn đi xe đạp nữa đúng không? Anh coi tiểu bạch kiểm nhà người ta, mẹ nó chứ! Xe hàng hiệu! Mỗi ngày trái ôm phải ấp tán gái sướng tay, được bao cũng phải bao có đẳng cấp chứ, tôi khuyên anh sớm đổi người đê."

Lưu Chí Hoành cũng không đưa mắt lên nhìn, chăm chăm vào hợp đồng:

"Tạm thời chưa thấy ai có tiền hơn y..."

"... Lưu Chí Hoành."

"Làm gì?"

Tiểu Vương quay đầu đi lục lọi một lúc ngăn bàn làm việc, sau đó quay lại, cầm một tờ danh thiếp trong tay:

"Lần trước dượng tôi tìm cho tôi, nghe nói tổ tiên có phương thức cổ truyền."

Lưu Chí Hoành nhận lấy tấm danh thiếp nhìn sơ qua, Tiểu Vương thì tiếc hận:

"Thực ra không phải chuyện gì lớn đâu, anh đã có con trai rồi thì chắc không phải do bẩm sinh, có lẽ là tắc nghẽn ống dẫn tinh thôi, tôi cũng không hiểu vấn đề này lắm, anh xem thử đi, cố gắng là được."

Lưu Chí Hoành cầm danh thiếp khóe mắt giần giật, Tiểu Vương vẫn còn đang cố an ủi:

"Đàn ông với nhau, việc nhỏ ấy mà."

"Lạch tạch" một tiếng, từ trong chén trà bắn ra mấy giọt nước, tiếp đó là tiếng rít gào của Lưu Chí Hoành:

"Khốn! Cậu mới là cái đồ bất lực!"

Cửa phòng quản lý thoáng cái bị đá ra, quản lý đầu trọc to mồm hô:

"Lưu Chí Hoành sao còn ở đây?! Mau đi ký hợp đồng cho tôi! Ký không được cậu cũng đừng về nữa!"

Tay túm cổ áo Tiểu Vương thoáng cái buông lỏng, đôi mắt cười quyến rũ:

"Đi ngay đi ngay!"

Quản lý đầu trọc mời ba lần bốn lượt mới hẹn được cô Lâm lần nữa, Lưu Chí Hoành dựa vào thái độ thành khẩn nhận sai mới đảo ngược tình thế một phen, comple nhã nhặn bên trong mặc một chiếc áo đơn dệt cổ hình chữ V to đùng, cổ áo rộng đến mức có thể nhìn thấy hai điểm đỏ, bên dưới mặc một chiếc quần bó màu trắng ôm chặt lấy hai cái chân thẳng tắp dài nhỏ, giày da màu nâu nhạt chùi bóng loáng, một tay cầm hợp đồng, một tay cầm hoa hồng. Điểm mà quản lý đầu hói hẹn là ở bên cạnh một bể phun nước giữa quảng trường... Lưu Chí Hoành mặt tươi cười nhìn mỗi người đi qua bên mình.

Mấy cô nữ sinh đứng cách đó không xa cứ líu ríu:

"Đẹp trai ghê! Vóc người đẹp thế."

"Ừa ừa, hình thể tinh tế! Bạn coi còn ôm một bó hồng! Ai hạnh phúc thế nhỉ!!"

"A a nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa, áo lót dệt bên trong ấy, cổ áo rộng ghê ha!! Thấp xíu nữa là nhìn thấy ti luôn rồi!!"

"Bạn coi cái chân kia, cái mông vểnh kia... chờ đã, hắn đang đợi phụ nữ sao?"

"Tớ cảm thấy không giống lắm... ."

Lúc đứng ở xa, cô Lâm nhìn thấy Lưu Chí Hoành cũng sợ run lên, sau đó loẹt quoẹt đôi giày cao gót bước tới, Lưu Chí Hoành đi qua, vừa thở gấp vừa mỉm cười với cô Lâm:

"Tôi chờ em đã lâu rồi."

Cô Lâm cúi đầu nhìn đồng hồ, có chút xấu hổ nói:

"Còn... còn kém năm phút đồng hồ mà."

Lưu Chí Hoành nâng tay gạt giúp mấy sợi tóc chắn trước mắt, vẻ mặt dịu dàng, nói:

"Chờ em là điều tôi cam tâm tình nguyện, mất nhiều thời gian cũng không hề gì."

Cô Lâm đỏ mặt nhìn Lưu Chí Hoành: "Anh..."

"Cái này tặng cho em."

Một bó hồng trong tay bỏ vào lòng người nọ, sau đó nắm một tay cô Lâm lên dịu dàng nói:

"Chuyện hôm trước tôi xin lỗi, bởi vì tôi thích em, cho nên có điều phải giấu em... Lưu Bắc Bắc là con tôi... Nhưng... . Đó cũng không phải là do tôi muốn, bởi vì người phụ nữ kia chuốc rượu tôi... Lại sinh con ra rồi chạy... Tôi không thể vô lương tâm vứt bỏ đứa bé mới sinh ra... Mấy năm nay tôi một tay nuôi nó lớn lên, có khổ có mệt cũng không sao, tôi vốn nghĩ sau này sẽ nương tựa vào con trai... Nhưng ông trời để tôi gặp em... . Đây là số mệnh... Em xuất hiện tựa như sét đánh vào lòng tôi, mỗi nụ cười mỗi hành động của em, đều khiến tôi si cuồng, tôi yêu em."

Cô Lâm mắt ngập nước, nói bằng giọng run run:

"Anh tàn nhẫn lắm... Vì sao anh không nói sớm, mấy ngày nay lòng em đau quá..."

Á? Lưu Chí Hoành ung dung gạt tay người nọ ra, áy náy nói có điện thoại, sau đó móc ra híp mắt nhìn cái: baidu baidu... lời kịch kinh điển của Quỳnh Dao... lời kịch lời kịch...

Khẽ ho một tiếng lại nhét điện thoại vào, lần thứ hai cầm tay cô Lâm:

"Em đau lòng, tôi cũng đau lòng! Em đau, tôi lại càng đau!"

Nước mắt cô Lâm lại tràn trề: "Hoành..."

Lưu Chí Hoành một tay ôm lấy người, cau mày nghĩ mãi cũng không nhớ người này tên là gì, thôi, sao mà buồn nôn vậy:

"Bảo bối... đừng khóc, chúng ta còn nhiều thời gian... bây giờ không bằng ký hợp đồng đã nha?"

"Được, em ký."

Lưu Chí Hoành dịu dàng cầm tạm bó hoa hồng trong tay cô Lâm, đưa hợp đồng với bút cho cô, cô Lâm khóc đỏ cả mắt, run rẩy ký tên mình xuống.

Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ lái xe qua vừa kịp thấy, đương nhiên, y chỉ nhìn thấy Lưu Chí Hoành, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, con ngươi dịu dàng làm người ta chìm đắm, tay cầm một bó hoa hồng, nụ cười... nụ cười sao có phần gian trá?

Nhìn người đối diện đang cúi đầu ký vào cái gì đó, Dịch Dương Thiên Tỉ châm một điếu thuốc, đẩy cửa xe xuống, nhìn tờ hợp đồng cuối cùng trong tay cô Lâm, Lưu Chí Hoành đã hưng phấn đến muốn gào to lên: Xong xong!!

Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ nhè nhẹ vào vai Lưu Chí Hoành:

"Ngày hôm nay em thật đẹp."

"Khụ!"

Một tiếng khụ buồn bực làm cô Lâm đang chìm đắm trong hạnh phúc giật cả mình:

"Hoành... Anh làm sao vậy?"

Lưu Chí Hoành đang nhìn chằm chặp một bút cuối trên tờ hợp đồng, mau chóng cười quyến rũ:

"Không không, em mau viết, viết xong chúng ta đi ăn."

Cô Lâm cười:

"Được... Vậy vị này là?"

Lưu Chí Hoành cảm giác cái tay trên vai đang từ từ siết chặt làm da gà hắn thi nhau nổi, hắn vội cười ha ha:

"Tổng tổng... của bọn tôi..."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch khóe môi, ngửi thử bó hoa hồng:

"Thơm quá, là tặng anh sao?"

Ngẩng đầu nhìn cô Lâm, đưa tay phải ra:

"Xin chào, tôi là chồng của Lưu Chí Hoành, cô là?"

Tay cô Lâm giật nảy lần hai:

"Anh... anh nói cái gì?"

Lưu Chí Hoành hấp tấp ôm hoa nhét cho cô Lâm:

"Đừng nghe lời y... tôi tôi tôi không có chồng!"

Cô Lâm thở dài một hơi:

"Em tin anh."

Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêm mặt nhìn cô Lâm:

"Cô nên tin tôi."

Sau đó túm tay Lưu Chí Hoành qua kéo vào trong lòng, nhìn cái miệng nhỏ đang muốn liều mạng giải thích thì mỉm cười... ừm, mùi vị không tồi.

"Ô!!!! Ô!!!"

Lưu Chí Hoành liếc mắt nhìn cô Lâm đang hóa đá, liều mạng giãy dụa.

"A!!!" Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, tiếp đó là hợp đồng bay đầy trời, Lưu Chí Hoành đưa tay ra bắt lấy, cơ mà đành chịu vì cả người bị Dịch tổng ôm chặt, nhìn từng tờ hợp đồng rơi vào trong bồn nước, Lưu Chí Hoành nhắm mắt lại, chỉ muốn nhảy vào theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro