Chương 38: Cơn giận của Lưu Bắc Bắc
Ngồi mấy tiếng ở quán cà phê, nghe một vài chuyện vặt vãnh của Bạch Vân Đóa, Lưu Chí Hoành càng ngày càng cảm thấy thắt lưng mình đã có phần không chống nổi nữa, không chỉ thắt lưng, mà ngay cả đầu cũng bắt đầu mơ màng, sau đó mỗi một chỗ ở phía sau cũng bởi vì áp lực lâu mà phát đau liên hồi.
Bạch Vân Đóa nhìn mặt Lưu Chí Hoành càng ngày càng tái, có chút lo lắng:
"Anh không sao chứ?"
Lưu Chí Hoành lắc đầu: "Không sao đâu, lát nữa chúng ta tới cổng trường đi, Bắc Bắc sắp tan học rồi."
Trong mắt Bạch Vân Đóa tràn đầy kích động khó giấu, liên tục cúi đầu nhìn giờ:
"Bắc Bắc cao bao nhiêu rồi? Mặt giống anh hay là giống em? Không không không, anh đừng nói cho em biết, để em tự đoán!"
Thời gian gần đến rồi, Lưu Chí Hoành vịn mặt bàn khó khăn đứng lên, lông mày nhăn lại, đau đớn phía sau tựa như đạt tới cực hạn, Lưu Chí Hoành cảm thấy như là có cái gì chảy ra bên ngoài... Là máu sao...
Nhìn Lưu Chí Hoành lảo đảo, Bạch Vân Đóa tiến lên, một tay đỡ lấy người:
"Chí Hoành, làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Lưu Chí Hoành cười khổ: "Không sao cả, trước đó bị cảm chưa khỏi, bây giờ có hơi đau đầu."
"Thực sự không sao chứ?"
"Không sao, đi gặp Bắc Bắc trước đã."
Đỡ Lưu Chí Hoành đi từ từ đến cổng trường, đôi mắt Bạch Vân Đóa nhìn chằm chằm vào bên trong trường, lúc tiếng chuông tan học vang lên, tay cô run lên bần bật, xen giữa tiếng hoan hô của bọn trẻ, Bạch Vân Đóa nhìn chằm chằm vào bóng dáng nho nhỏ màu vàng nhạt, khóe mắt ướt nước, trông thằng bé rất tốt, mặt mày đều là bản thu nhỏ của Lưu Chí Hoành, nó đang cười với mình sao? Nụ cười thật đẹp, chạy chậm chút thôi kẻo ngã Bắc Bắc à, mẹ ở đây nè...
Lưu Bắc Bắc tung tăng chạy vào lòng Lưu Chí Hoành:
"Ba lười! Hôm nay sao lại tới đón con? Chú Thiên đâu?"
Người Lưu Chí Hoành có hơi lung lay bất ổn:
"Ba mới là ba con, sau này đứng thân thiết với chú ấy như vậy."
Lưu Bắc Bắc nhe răng cười:
"Ba ghen với chú Thiên rồi! Ha ha, con thích ba nhất nè, cũng thích chú Thiên nhất nè! Ba không thể ghen với chú ấy, hai người phải tương thân tương ái!"
Nói rồi, lục cặp sạch lấy ra một tờ giấy, bên trên dùng bút màu nước vẽ cảnh rực rỡ:
"Cô giáo Phương hôm nay ra đề là người con yêu nhất, ba xem con được điểm tối đa nè! Cô giáo Phương nói con có khiếu vẽ đấy, còn để con bảo ba sau này phải bồi dưỡng con trở thành họa sĩ lớn nữa!"
Lưu Chí Hoành nhận lấy bức tranh mà khóe mắt giần giật, trên bức tranh, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đang cầm một bó hoa đỏ thẫm, bên cạnh viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ "Lưu Chí Hoành", bên kia bức tranh cũng là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, bên cạnh vẫn là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Dịch Dương Thiên Tỉ"... Bên dưới là một đứa bé ngửa đầu nhe răng cười, ở cuối cùng viết dòng chữ nhỏ "Tôi là Lưu Bắc Bắc, tôi có một gia đình hạnh phúc."
Vỗ đầu thằng bé đang muốn nói điều gì thì thấy thằng bé xoay phắt người, chỉ vào Bạch Vân Đóa đã nước mắt trào dâng từ lâu:
"Chị ơi sao chị lại khóc!?"
"Bắc... Bắc Bắc..."
"Chị..."
Giọng nói này?! Lưu Bắc Bắc trừng mắt nhìn Bạch Vân Đóa hồi lâu, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói với Lưu Chí Hoành:
"Ba ơi, con biết giọng kia.... Là bà mẹ xấu xa trong điện thoại... Chúng ta đi nhanh thôi."
Thấy thằng bé túm Lưu Chí Hoành muốn đi, Bạch Vân Đóa vội vàng lau khô nước mắt, cười với Lưu Bắc Bắc:
"Bắc Bắc, qua đây để mẹ nhìn, mẹ... mẹ là mẹ con..."
Lưu Bắc Bắc quay đầu bĩu môi:
"Cháu không nhận ra dì, dì mau tránh ra, bà nội cháu nói, dì là người xấu."
"Bắc Bắc..."
Tay nắm Lưu Chí Hoành chặt thêm như muốn tự tăng dũng khí:
"Cháu không có mẹ, mẹ người ta mỗi ngày đều sẽ đưa đón các bạn nhỏ về nhà, sau đó cùng xem TV với các bạn ấy, mẹ Bàn Tử còn biết đan áo len, mẹ Hoa Hoa biết làm bánh ngọt rất ngon, cháu không có mẹ, cháu chưa từng ăn thứ mẹ cháu làm ra, cháu cũng chưa gặp mẹ cháu bao giờ, bà nội cháu nói mẹ cháu là con người xấu xa nhất trên đời, vừa sinh cháu ra đã bỏ theo người khác, dì làm tổn thương ba cháu, cháu là do bà nội còn cả ba cháu nuôi lớn, bây giờ cháu có cả chú Thiên nữa, dì không nên nói chuyện với cháu, cháu sẽ không đi theo dì đâu."
Nghe thằng bé nói từng tội trạng của mình ra, nước mắt vừa lau khô của Bạch Vân Đóa lại rớt tiếp:
"Bắc Bắc... Con tha thứ cho mẹ đi..."
Thằng bé bĩu môi túm Lưu Chí Hoành xoay người muốn đi, đầu Lưu Chí Hoành càng ngày càng nặng, về tất cả mọi chuyện hắn vừa nghe đều như lọt vào sương mù, người lung la lung lay bị Lưu Bắc Bắc kéo đi, một cơn choáng váng ập đến làm người hắn ngã thẳng xuống, mắt thấy sắp đổ vào Lưu Bắc Bắc đằng trước, Bạch Vân Đóa vội ôm thắt lưng hắn cản lại, rồi đỡ Lưu Chí Hoành ngồi xuống đất:
"Chí Hoành! Chí Hoành anh làm sao vậy?!"
Thấy Lưu Chí Hoành té xuống, thằng bé bị dọa không nhẹ, mặt lo lắng tiến lên bắt đầu đẩy Bạch Vân Đóa:
"Dì là người xấu! Dì vừa tới ba cháu đã té xỉu rồi!! Dì mau đi đi! Mau đi đi đồ xấu xa!! Ba ơi!! Ba ơi!!!"
Bạch Vân Đóa bị thằng bé vừa gào vừa đẩy, mấy câu nó nói làm lòng cô tan nát, nước mắt liên tục chảy xuống:
"Bắc Bắc xin lỗi... Bắc Bắc, con tha thứ cho mẹ đi..."
"Đồ xấu xa, dì mau đi đi!"
Tiếng xe phanh gấp cắt ngang màng tai, Lưu Bắc Bắc nước mắt lưng tròng túm Lưu Chí Hoành về phía trước, thế nhưng cố mãi mà không được, thằng bé vội quá cứ giậm chân:
"Chú Thiên nhanh lên chút đi!!"
Dịch Dương Thiên Tỉ dừng xe rồi vội vàng chạy xuống, một tay ôm Lưu Chí Hoành từ trên mặt đất lên, vuốt cái trán nóng bỏng vừa chán nản vừa tự trách. Cảm thấy thân thể như bay lên không, Lưu Chí Hoành quay đầu mờ mịt, giật mình nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Bắc Bắc... Đó là mẹ con... Ừ Thiên... Thiên Tỉ... Hình như chảy máu rồi... Tôi mặc quần trắng đấy..."
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa hôn trán Lưu Chí Hoành, vừa dừng bước chân lại nhìn lướt qua cô gái ngồi dưới đất chảy nước mắt, Lưu Bắc Bắc nhăn tít cặp lông mày lại:
"Đồ xấu xa! Dì không nên tới nữa! Cháu sẽ không đi theo dì đâu! Cháu không có mẹ! Dì làm hại ba cháu té xỉu, cháu sẽ không tha thứ cho dì!"
Nhìn vẻ mặt giận dữ chưa từng có của Lưu Bắc Bắc, Dịch Dương Thiên muốn ôm thằng bé trêu đùa nó để nó cười rộ lên, y không muốn thấy Lưu Bắc Bắc có vẻ mặt như vậy, y đột nhiên không hy vọng thằng bé này có vẻ mặt oán hận và giận dữ như người lớn thế, Bắc Bắc như vậy không hạnh phúc... Y hy vọng thằng bé mỗi ngày đều cười hì hì gọi chú Thiên... Từ trước đến nay y chưa bao giờ suy nghĩ vì người khác như thế, dù là ai đi nữa... Y đột nhiên hiểu ra trước đó Lưu Chí Hoành vì sao lại thà buông bỏ tiền tài cũng muốn hủy bỏ giao dịch với y.
Một Lưu Bắc Bắc máu lạnh không có tình người cũng không phải điều y muốn thấy, có lẽ đây là thay đổi đi, tuy rằng không lộ rõ, cũng đã bắt đầu có thay đổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro