Chương 36: Lần đầu tiên
Đi cùng với tiếng gào giận dữ còn có cướp đoạt có chứa tính nghiêm phạt của Dịch Dương Thiên Tỉ, y chen người vào giữa hai chân, vật cứng ở đó hung hăng rũ vào chỗ chưa bao giờ bị chạm của Lưu Chí Hoành. Mỗi một nơi bị chạm tới cùng với vẻ mặt phẫn nộ và thế tới rào rạt của Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành đột nhiên cảm thấy mình như heo trên lò mổ, không có năng lực phản kháng, chỉ có thể để mặc người ta xâm lược. Trước pháp trường, hắn đã nghĩ một đống phương thức có thể giảm bớt đau đớn cho mình... Cuối cùng vẫn không có kết quả... Lưu Chí Hoành đỏ mắt suy nghĩ hỗn loạn. Thở dài lầm bầm:
"Tôi... Tôi chưa từng làm thế với cô ấy... A cắn nhẹ thôi..."
Vật cứng giữa đùi? Vật liên tục chọc nơi mềm mại, tuy rằng cách một lớp vải, nhưng thứ dịu dàng mà lại đáng sợ ấy lại làm Lưu Chí Hoành luống cuống, khóe mắt hơi ướt át, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên mang chút nức nở:
"Dịch... Dịch tổng... Có thể... Có thể không làm hay không... Au ưm tôi tôi... tôi không thể..."
Hai chân muốn giãy khỏi người bên trên, nhưng càng vặn vẹo, cảm giác bị đè càng mạnh hơn, Dịch Dương Thiên Tỉ bên thì hôn khóe mắt Lưu Chí Hoành bên thì đưa tay đến đầu giường, lục lọi một hồi, cầm lấy một thứ, Lưu Chí Hoành trừng mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ mở nó ra, sau đó quẹt lên tay rồi vói vào giữa đùi hắn...
"Anh anh anh anh!!! Anh để thuốc bôi trơn ngay đầu giường sao!!!"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn mày:
"Bắt đầu từ ngày em vào đây sống, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi."
"..."
Ngón tay đang lướt giữa đùi đột nhiên dừng lại, như là phát hiện bí mật gì vậy, chậm rãi dò xét vào, sâu hơn một chút, lại sâu hơn một chút...
"A... ưm ưm au bỏ... bỏ nó ra...a hừ..."
Cứng? Vật dò vào làm cả người Lưu Chí Hoành trở nên cứng ngắc, ngón tay từ từ chui vào vách bên trong, từ từ chen một ngón vào:
"... Ưm ha... Đau... Đi ra ngoài... đi... ra! A!"
Dịch Dương Thiên Tỉ cắn khóe miệng người nọ, giọng hơi khàn khàn:
"Nhịn chút đi, lát nữa có thể sẽ càng đau."
Con mắt Lưu Chí Hoành thoáng trợn lên, người còn căng cứng hơn cả vừa nãy:
"Anh... anh anh anh để tôi xem giáo trình trước đã! Tôi không có kinh nghiệm!!"
Cái đầu chôn ở ngực từ từ ngẩng lên, ngón tay quấy dọc theo vách bên trong, giọng khàn khàn không có âm điệu:
"Em còn muốn kinh nghiệm gì!"
Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, lẩm bẩm:
"Lần... lần đầu tiên mà... a a au anh... anh không thể trả đũa như thế... au... anh cởi... cởi quần làm gì!!!"
Dịch Dương Thiên Tỉ một tay từ từ cởi nút áo của mình ra, Lưu Chí Hoành hơi luống cuống, đang muốn nói cái gì đó, phía sau đột nhiên cảm thấy trống rỗng, thân thể liên tục giãy dụa, Lưu Chí Hoành như phát điên rồi, đây rốt cục là cảm giác gì thế! Còn tiếp tục như thế nữa, hắn thực sự muốn chửi rồi đấy! Không đợi gào lên, chỗ háng lại cảm thấy cưng cứng? Vật để ở đó, lần này có phần không giống trước... Khác với ngón tay, có nhiệt độ kinh người, sau đó chậm rãi dò vào...
"A!!!!!!!!"
Trước khi đau đớn kéo tới, đầu óc rất tỉnh táo, trong đầu liên tục bồi hồi ba chữ... trúng đạn rồi...
Đồng thời thừa nhận sức nặng và chấn động của Dịch Dương Thiên Tỉ, khóe mắt Lưu Chí Hoành có phần trơn ướt nhìn cửa, ức muốn rớt nước mắt nhưng làm sao cũng không rớt nổi:
"Bắc... Bắc... con cứu ba... A a a nhẹ chút... ô... Bắc... Ưm ưm ha chậm một chút!!!"
(E hèm =v= chương trình phát xôi thị miễn phí đến đây xin kết thúc. Chào thân ái =v=)
•••
Lưu Bắc Bắc hôm nay dậy rất sớm, tự mặc quần áo, chạy vào bếp lấy miếng bánh mì từ tủ lạnh ra, lại ôm một hộp sữa chạy về phòng khách, chuẩn bị ba cái cốc rồi lại lấy ba cái khay ra... Hình như thiếu cái gì... xoay người chạy vào ôm một miếng chân giò hun khói chưa cắt đi tới, sau khi chuẩn bị hết mọi thứ xong, thằng bé lẳng lặng ngồi chờ trên ghế...
Mười phút trôi qua, Lưu Bắc Bắc quay đầu nhìn trên tầng... Còn chưa xuống...
Hai mươi phút trôi qua... vẫn chưa xuống...
Nửa tiếng trôi qua... Sao còn chưa xuống...
Lưu Bắc Bắc luống cuống, hôm qua chú Thiên giận như vậy sẽ không đánh chết ba nó rồi chứ... Mắt to chớp chớp lên xuống, không biết chờ bao lâu, tầng trên rốt cục có tiếng mở cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ vừa thắt cà vạt vừa đi xuống tầng dưới, thấy thằng bé thành thành thật thật ngồi ở trước bàn thì hơi kinh ngạc:
"Bắc Bắc sao dậy sớm vậy?"
Lưu Bắc Bắc ôm một cốc sữa chạy đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ: "
"Còn ba cháu đâu..."
Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ đầu thằng bé:
"Còn đang ngủ."
Lưu Bắc Bắc thở phào nhẹ nhõm, một tay vỗ ngực mình một bên đưa cốc sữa cho Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Ba lười mà, làm hại cháu lo mãi, còn tưởng ba bị chú Thiên đánh chết rồi chứ."
Dịch Dương Thiên Tỉ cầm cốc sữa khóe miệng co rút, quay đầu nhìn tầng trên một chút... Không chết cũng tàn rồi...
(Vâng chính là tàn hoa cúc rồi =v=)
Lưu Bắc Bắc chống lưng đứng ở cửa phòng ngủ:
"Ba ơi! Ba lười ơi! Mau mau rời giường nào!"
Duỗi chân nhỏ đạp nửa ngày cũng không thấy ai ra mở, thằng bé giận rồi đó, nó chạy xuống tầng dưới cầm điện thoại bắt đầu ấn số, Lưu Chí Hoành nằm úp người trên giường lẩm bẩm, chuông di động kiên trì vang lên, sờ soạng mãi mới tìm thấy điện thoại, ấn nút nghe, bỗng thấy tiếng Lưu Bắc Bắc cười to đầu dây bên kia:
"Ba lười ơi! Cho ba không nhấc người khỏi giường! Con đã làm cơm sớm cho ba rồi nè! Ba cũng không xuống khen con đê!!"
Nghe thấy tiếng thằng bé, Lưu Chí Hoành lau nước mắt không khá lên được, giọng hơi khàn khàn sịt mũi:
"Bắc Bắc..."
Thằng bé nghe thấy ngẩn người ra, sau đó cau mày:
"Ba ơi, ba làm sao vậy..."
"Bắc Bắc..."
"Ba ơi... ba bị làm sao vậy..."
"Hu hu trúng đạn rồi... cái mông đau quá..."
Thằng bé ném điện thoại xuống chạy đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Ba cháu nói ba trúng đạn rồi! Còn bị trúng tới mông nữa!"
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa uống ngụm sữa thoáng cái đã phun ra, thằng bé nhanh chóng đưa giấy trên bàn qua:
"Chú Thiên, chú làm sao thế?"
Dịch Dương Thiên Tỉ ho khan vài tiếng:
"Không... không sao."
"Hai người hôm nay kỳ quái ghê..."
Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ đầu Lưu Bắc Bắc, lắc đầu, sau đó bưng một phần bữa sáng lên tầng trên, Lưu Chí Hoành vẫn cầm điện thoại bò trên giường, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên cạnh đặt bữa sáng lên bàn, bàn tay chậm rãi lướt trên lưng Lưu Chí Hoành, cúi đầu kề tai người nọ, nhẹ nhàng thổi khí:
"Ăn trước chút gì rồi hẵng ngủ."
Lưu Chí Hoành cau mày, giật giật người, khóe miệng lầm bầm gì đó không rõ:
"Không ăn... sắp mệt chết rồi..."
"Là do Bắc Bắc làm, em nể mặt nó chút đi mà."
"Nói không ăn là không ăn... Tay anh không nên động nữa! Tôi không có sức để anh dày vò nữa... để tôi ngủ trước đã."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch môi cười khẽ, ngón tay không ngừng mân mê:
"Em có thể lo về vấn đề này, vậy em dậy hay là anh nằm xuống 'ăn' em, so sánh giữa hai cái xem cái nào có lợi?"
"Anh!"
Hôn lên vành mắt tức giận đỏ bừng của Lưu Chí Hoành, sau đó lại đưa cốc sữa qua:
"Anh đi làm đây, chỗ cô Nhan anh sẽ xin nghỉ giúp em, nghỉ ngơi cho tốt nhé, buổi tối về nhà anh có chuyện hỏi em đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro