Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Yêu y hay không yêu y. Yêu chính là thế...

Hưng phấn cả một ngày, cuối cùng đã tới lúc mọi người về nhà, Lưu Bắc Bắc chắn ở cửa không cho ai ra ngoài, cô giáo Phương cầm lấy một chiếc đũa từ trên bàn, chỉ vào thằng bé, nghiêm túc nói:

"Còn không để ai về thì phạt con chép một trăm lần bài học."

Thằng bé vừa nghe thế đã nhanh tay kéo cửa ra, nhe răng cười hì hì:

"Cô Phương, tạm biệt."

Sau khi tiễn mọi người đi hết, Lưu Chí Hoành nhéo tai Lưu Bắc Bắc kéo thẳng vào phòng, hai cha con ngồi trên giường vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Mẹ con nói gì với con rồi."

"Bắc Bắc bảo bối sinh nhật vui vẻ."

"Còn sau đó."

"Nói nhớ con rồi nói muốn tới gặp con... Nhưng mà con lại không nhớ dì ấy."

Thằng bé bĩu môi có chút không tình nguyện:

"Con rõ ràng không có mẹ, ba ơi, con không thích mẹ... Bà nội nói ba mẹ đã ly hôn rồi, dì ấy không phải mẹ con."

Lưu Chí Hoành vỗ đầu thằng bé đang muốn nói gì đó, bỗng nghe tiếng mở cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ cầm một cốc sữa đứng ở ngoài cửa, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì, giọng vừa lạnh vừa cứng:

"Cậu đã từng kết hôn?"

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào, Lưu Chí Hoành thoắt cái nhảy bắn người lên:

"Dịch... Dịch tổng..."

"Tôi đang hỏi cậu đó."

"Phải..."

"Choang" một tiếng, cốc sữa rơi trên mặt đất, Lưu Bắc Bắc ngồi trên giường lại càng hoảng, vẻ mặt của chú Thiên thật đáng sợ... Chú ấy có thể đánh người không nhỉ...

Lưu Chí Hoành cau mày:

"Chúng ta đi ra ngoài nói, anh như vậy sẽ dọa Bắc Bắc đó."

Quay đầu lại cởi áo đắp chăn giúp Lưu Bắc Bắc:

"Bắc Bắc ngủ đi."

Thằng bé mở to mắt len lén nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ có phần bất an: "Ba ơi..."

"Không sao đâu, ngủ đi con."

Căn phòng ngủ chính rất lớn, Lưu Chí Hoành đứng ở chân giường, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi dựa vào trên sô pha đơn bên cửa:

"Trước đây vì sao không nói cậu đã từng kết hôn."

Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm Dịch Dương Thiên Tỉ, vẻ mặt có phần không đoán được:

"Tôi cảm thấy không cần thiết phải nói, chuyện ấy đối với anh cũng không quan trọng, điều anh muốn từ trước tới nay đều là Bắc Bắc, tôi đã từng kết hôn hay chưa, cũng không quan trọng gì."

"Tôi đã nói rồi, bây giờ cậu còn giá trị hơn cả Bắc Bắc."

"Giá trị?"

Lưu Chí Hoành cười có phần bất đắc dĩ, sau đó vén tóc mái trên trán:

"Nói đến cùng vẫn không thoát được tư tưởng giành lợi ích cho mình, Dịch tổng, anh không có bất luận lập trường gì để chất vấn chuyện tôi đã từng kết hôn hay chưa."

Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt tay thành đấm, từ từ đứng lên:

"Tôi không có lập trường ư? Vậy cậu nói cho tôi biết cái gì gọi là lập trường? Cậu bây giờ đứng ở đây lại là vì cái gì? Đừng nói cậu vì tiền! Cậu cũng sẽ không vì tiền mà đi đến nước này!"

Lưu Chí Hoành không nói gì, hắn cũng không hiểu rõ được lòng mình, hắn ở chỗ này là vì tiền sao... Hay là có thứ gì khác ràng buộc mình...

Từ từ đi đến bên cạnh Lưu Chí Hoành, tay nắm chặt lại rồi lại buông ra, sau đó thoáng cái đã quơ người vào lòng:

"Chí Hoành, tôi yêu em, em phải tin tôi."

Lưu Chí Hoành nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trở tay ôm lấy thắt lưng người nọ:

"Không phải không tin, chỉ là khó tin thôi."

Cúi đầu cắn vành tai Lưu Chí Hoành, miệng lại thấp giọng lẩm bẩm:

"Tôi đã cố sức thay đổi, nhưng điều này cần có thời gian..."

Bàn tay chậm rãi xét qua lưng Lưu Chí Hoành, liên tục vuốt xuôi xuống:

"Tôi không thể để em chạy trốn, một chút cơ hội cũng không thể cho em..."

Bờ môi hôn từ vành tai đến khóe miệng, lại từ khóe miệng vói vào bên trong.

Lưu Chí Hoành nhắm mắt lại hùa theo nụ hôn dịu dàng ấy, có thể hắn nên chính thức hiểu lòng mình đi, tình cảm trước đó chớm nở trải qua tẩm bổ kha khá đã lớn dần lên, đôi khi Lưu Chí Hoành tự cảm thấy buồn cười, một thẳng nam lại vội vàng đi đè một GAY, không chỉ bán con trai còn biếu luôn cả mình, dù trước đó xuất phát từ mục đích thế nào, bây giờ lại đã hãm thật sâu vào đó, đã đánh mất tâm rồi.

Bất luận là vui vẻ hay là uể oải, yêu y hay không yêu y, yêu chính là thế, không liên quan tới giới tính, cũng chẳng phân biệt trai gái.

Khóe miệng có chút đau, thân thể treo lơ lửng giữa tầng không thoáng cái lại bị ném lên giường, người phía trên liên tục hôn mỗi một phần cơ thể.

"Ưm a, đừng đừng cắn."

Khắp người tràn một thứ cảm giác trước nay chưa từng có, Lưu Chí Hoành có phần bối rối, muốn nói gì đó, miệng hé ra nhưng tiếng phát ra lại là rên rỉ làm ngay cả bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.

Người phía trên tựa hồ đã nghe thấy tiếng cầu xin, bờ môi rời khỏi ngực từ từ trượt xuống, Lưu Chí Hoành nắm chặt tay dồn sức, hắn hoàn toàn mềm rũ người ra, cả người giống như vừa bị điện giật vậy, hai cái đùi tựa hồ chậm rãi bị tách ra xa, mà người nọ đang dùng một tay ra sức mần mò trên người hắn, lẳng lặng nhìn, Lưu Chí Hoành cho rằng như thế là kết thúc, mà khi hai tay người nọ xẹt qua bên hông mình, Lưu Chí Hoành đã nhận mệnh, đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, chẳng qua là xảy ra sớm hơn dự đoán, nếu đã tiếp nhận tấm lòng rồi, vậy còn thân thể thì sao? Lưu Chí Hoành cũng không ghét bỏ việc hôn Dịch Dương Thiên Tỉ, so với cảm giác hôn phụ nữ thì hôn Dịch Dương Thiên Tỉ còn thích hơn... Mang theo ý muốn chiếm giữ mạnh mẽ, Lưu Chí Hoành thích loại cảm giác ấy, cảm giác được người coi thành bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, tuy rằng bây giờ hắn chỉ nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ngang ngược...

"Ưm... Ưm a..."

Nhận được hiệu quả trong dự đoán, Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ cười ra tiếng, đầu lưỡi liên tục hoạt động khắp nơi, không có nhiều động tác dư thừa, lại khiến bên nhận có phần lo lắng.

Lưu Chí Hoành một bên chịu đựng kích thích bên thì đọ với cánh tay Dịch Dương Thiên Tỉ, hàm răng ma sát vang lên tiếng kèn kẹt:

"Muốn làm thì làm đi! Không làm để tôi tự làm!"

"Tự làm ư?"

Ngừng lại động tác hôn, giương mắt nhìn Lưu Chí Hoành như đang nghiền ngẫm điều gì đó:

"Em xác định muốn tự làm?"

Nắm tay người nọ đặt ở vị trí bên dưới, sau đó nhổm dậy đứng dưới giường:

"Vậy làm đi."

Lưu Chí Hoành thở hổn hển lườm Dịch Dương Thiên Tỉ:

"Anh nghĩ rằng tôi không dám sao! Tôi cũng không tin anh chưa bao giờ tự làm!!"

Nói xong một tay vói vào trong chiếc quần đùi.

Áo sơ mi trắng xộc xệch, những vết hôn đo đỏ tươi đẹp, tay trái liên tục lướt qua trên người hắn, cặp đùi thon dài vẫn còn chiếc quần đùi dở dang chưa cởi hẳn, bít tất màu trắng thuần bao lấy ngón chân vo viên lại một chỗ, miệng thỉnh thoảng hừ ra vài tiếng, con mắt nửa híp tựa hồ mang theo quyến rũ khó nói thành lời...

"A!! Ui!!!"

Thân thể đè mạnh xuống, ngay cả khóe miệng cũng bị cắn chặt, áo sơ mi trên người cũng bị xé toạc, mấy nút áo văng ra, Dịch Dương Thiên Tỉ hơi nghiến răng nghiến lợi gào thét:

"Em cũng làm như vậy cho vợ em xem sao!!!"

Lưu Bắc Bắc ngồi trong phòng ngủ mà bất an, dáng vẻ vừa rồi của chú Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống ba nó, nó ôm Altman đẩy cửa phòng ra, úp tai vào cánh cửa phòng ngủ lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong...

"A a ─!! A ô anh anh làm gì!!!!! Anh buông tôi ra!!!!! Đừng cho là tôi không dám phản kháng!!!!"

Nghe tiếng kêu vô cùng thê thảm của Lưu Chí Hoành, thằng bé hơi run bờ vai, giúp hay không giúp đó là một vấn đề...

(to be or not to be khó giải nhờ =))~~)

"Lưu Chí Hoành! Em nếu còn lộn xộn thì tự gánh lấy hậu quả!!!!"

Dịch Dương Thiên Tỉ gầm lên giận dữ dọa Lưu Bắc Bắc từ bỏ lòng muốn giải cứu cha, chú Thiên chắc là sẽ không đánh chết ba nó đâu ha? Nếu nó đi vào có thể bị đánh cùng hay không nhỉ? Ba nó xấu như vậy bị chú Thiên đánh chắc cũng không sao đâu ha... Có... có nên đi vào giúp... Chú Thiên thật đáng sợ, nếu như nó cũng bị đánh cùng thì làm sao đây... Hu hu hu nhưng mà nó chỉ có một người ba thôi, nếu ba nó bị chú Thiên đánh chết rồi, vậy không phải nó sẽ thành mồ côi sao... Hu hu hu, nó không muốn xuống vòm cầu làm ăn mày đâu... Thằng bé đứng tại chỗ đầu bay bổng, hình ảnh hiện lên đều là nó đang mặc quần áo vá quỳ dưới vòm cầu khóc hu hu.

Lại dán tai lên cửa nghe ngóng, ngay cả giường cũng vang lên tiếng kẽo kẹt như bị phá hỏng!!!! Sau khi cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, có Atman cầm trên tay làm một động tác bảo vệ hòa bình thế giới, thằng bé đỏ mắt quẹt nước mắt một phát rồi xoay người chạy về phòng:

"Ba ơi... Con xin lỗi ba Hu hu hu hu chú Thiên thật đáng sợ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro