Chương 34: Cuộc gọi từ một người phụ nữ xa lạ (mà quen thuộc)
Lưu Bắc Bắc giam mình trong phòng không thèm ra, Dịch Dương Thiên Tỉ giơ tay lên rồi lại buông xuống, giơ lên rồi lại buông xuống, suy nghĩ một hồi vẫn là xoa trán đi xuống nhà, Lưu Chí Hoành đang treo đồ trang trí ở phòng khách, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ xuống nhà thì vô tư bật cười:
"Thế nào, không thèm để ý anh ha?"
Dịch Dương Thiên Tỉ đi tới cửa đổi giày:
"Tôi đi mua quà."
Vừa kéo cửa ra đã thấy Hồ Dương cả người là đất đang nhe răng cười:
"Tôi đã quen rồi, tôi gõ cửa anh cũng không mở, leo tường cho nhanh."
Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày:
"Cậu tới làm gì?"
Hồ Dương cười ha hả, chen vào nhà theo khe cửa:
"Tôi là đầu bếp Hoành Hoành mời tới! Anh không thể đuổi tôi đâu nhé!"
Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu nhìn lướt qua Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành nhún vai:
"Của miễn phí mà, có thể bớt tiền đấy."
Sau đó lại nhếch miệng cười:
"Hắn chuyên môn giam mình trong phòng vũ đạo, qua giúp cũng tốt."
Dịch Dương Thiên mặt không biểu tình xoay người, sau khi đi được vài bước lại đáp:
"Ờ." (Cấp bằng thánh phũ cho anh là hợp nhất rồi [bật ngón cái] )
Hồ Dương bĩu môi nhìn Lưu Chí Hoành:
"Tiếp tục cố gắng! Thắng lợi sắp tới rồi!"
Lưu Chí Hoành tiếp tục treo đồ trang trí:
"Hồ Diệu đâu?"
"Đi học a, lát nữa qua, tiểu thọ tinh* đâu?"
(*) tiểu thọ tinh là cách gọi người sinh nhật
Lưu Chí Hoành giơ tay chỉ tầng trên:
"Thất tình rồi, cậu có thể đi khai thông tư tưởng cho nó."
Gõ cửa hai cái, Lưu Bắc Bắc ôm gối đầu, vành mắt đỏ bừng xuất hiện trước mặt Hồ Dương, sụt sịt mũi vẻ tủi thân:
"Chú mèo..."
Hồ Dương ôm lấy thằng bé, day day mũi nó:
"Bắc Bắc làm sao vậy? Ai bắt nạt cháu à?"
Lưu Bắc Bắc ấm ức cả buổi sáng, vốn tưởng một lát ba hoặc là chú Thiên sẽ lên dỗ nó, ai dè ngoại trừ lúc ban sáng Lưu Chí Hoành gọi nó dạy ăn thì không có động tĩnh gì, thằng bé đau lòng, đợi cả buổi sáng cuối cùng lại có người gõ cửa, cửa mở rồi cũng là hai người trong dự đoán, thôi thì chú mèo cũng được, có còn hơn không, có người nghe hắn khóc cũng tốt lắm rồi. Nó lại dẩu môi rớt nước mắt:
"Chú Thiên giành bạn gái của cháu... Cháu đau lòng muốn chết... Chú ấy cũng không dỗ cháu... Hu hu hu... Ba cũng không dỗ cháu... Bọn họ đều không cần cháu rồi... Chú mèo dẫn cháu đi thôi... Hu hu hu..."
Hồ Dương ôm Lưu Bắc Bắc xuống nhà, nhìn Lưu Chí Hoành bằng vẻ khinh bỉ:
"Không biết dỗ thằng bé à, người ta giận cậu cũng không kiên trì chút được sao."
Lưu Chí Hoành lắc đầu: "Tôi muốn chờ Thiên Tỉ đi dỗ, nhưng mà ngay cả dũng khí gõ cửa y cũng không có."
Đón lấy Bắc Bắc từ trong tay Hồ Dương, đặt lên sô pha, lại đi vào bếp bưng bữa sáng ra, Lưu Bắc Bắc sịt mũi ấm ức vô cùng, Lưu Chí Hoành ngồi ở một bên rót sữa ra:
"Bắc Bắc, con có ghét chú Thiên không?"
Thằng bé nhận lấy sữa:
"Không ghét... Là chú Thiên ghét Bắc Bắc... Bởi vì Hoa Hoa... Con khóc chú Thiên cũng không dỗ con..."
Dẩu môi nức nở: "Ba ơi... Chú Thiên có phải ghét con rồi không..."
Lưu Chí Hoành vỗ đầu Lưu Bắc Bắc:
"Chú Thiên không có ghét con đâu, chỉ là chú ấy không dám nói với Bắc Bắc, bởi vì Bắc Bắc hiểu lầm chú ấy giành Hoa Hoa, chú Thiên sợ Bắc Bắc giận rồi, sẽ không để ý đến chú ấy nữa, cho nên muốn đã lâu lắm rồi mà không dám đi tìm Bắc Bắc, kỳ thực, chú Thiên rất muốn đi xin lỗi, chỉ là chú ấy không kiên cường như Bắc Bắc, nếu Bắc Bắc không để ý tới chú ấy, chú ấy sẽ khóc nhè đó."
Thằng bé trợn mắt nhìn Lưu Chí Hoành: "Chú Thiên sẽ khóc nhè á?"
Lưu Chí Hoành gật đầu vô cùng nghiêm túc, Lưu Bắc Bắc nhe răng cười tươi:
"Vậy con vẫn không để ý tới chú ấy, con muốn thấy chú Thiên khóc nhè!"
"..."
Lúc cô Nhan mang theo một chai rượu vang lớn vào cửa, chỉ thấy Lưu Bắc Bắc đang nghển cổ ra phía ngoài:
"Chị ơi, nếu như không mang quà tới, ba em nói chị có thể đi rồi."
Cô Nhan liếc mắt vào trong phòng, Lưu Chí Hoành đang ở trong bếp giúp Hồ Dương một tay, nghe thấy tiếng Lưu Bắc Bắc, thoáng cái đã chạy ra, cười làm lành với cô Nhan:
"Chị Nhan, em chưa nói gì cả, chị đừng nghe lời thằng quỷ ấy."
Cô Nhan lắc chai rượu trên tay, đưa cho Lưu Chí Hoành, đang muốn đi vào phòng lại bị Lưu Bắc Bắc ngăn lại:
"Chị ơi, thế còn của em..."
Cô Nhan hai tay trống trơn chớp mắt hai phát, sau đó lấy một bao lì xì từ trong túi ra, lại ôm lấy Lưu Bắc Bắc:
"Đúng là nhỏ mà khôn!"
Đúng lúc mời cô Nhan vào trong phòng thì chuông cửa lại vang lên, Lưu Bắc Bắc đứng trên ghế nhìn ra ngoài bằng lỗ mắt mèo, sau khi thấy rõ người rồi thì mau chóng xê ghế sang một bên, chạy như bay lên tầng trên cầm một quyển sách, sau đó mang theo sách chạy đi mở cửa:
"Con chào cô."
Cô Phương cười tủm tỉm nhìn quyển sách trong tay Lưu Bắc Bắc, gật đầu thỏa mãn, đưa thứ trên tay cho Lưu Bắc Bắc, thằng bé cười rõ tươi, túm tay cô Phương tự mời người đến sô pha, lại ôm quyển từ điển cô Phương đưa, yêu thích không rời:
"Cô yên tâm đi cô, con nhất định sẽ học tập thật giỏi!"
Chẳng mấy lâu sau, các bạn học cùng lớp A cũng lần lượt được cha mẹ đưa tới, một đám trẻ con vây quanh Lưu Bắc Bắc, cả đám vẻ mặt ước ao:
"Lưu Bắc Bắc này, cậu không có gạt người nhỉ! Nhà cậu đúng là biệt thự!!"
"Lưu Bắc Bắc lão đại! Sau này chúng tớ đều gọi cậu là lão đại là có thể tới nhà cậu chơi phải không?"
Thằng bé kiêu ngạo đứng chống lưng trên ghế:
"Đương nhiên rồi! Chỉ cần sau này các cậu gọi lão đại! Tớ sẽ mời các cậu tới nhà tớ chơi!"
Hoa Hoa đứng ở dưới ngửa đầu nhìn Lưu Bắc Bắc: "Bắc Bắc cậu đẹp giai thế..."
Thằng bé cúi đầu, bĩu miệng xoay đầu sang một bên: "Tớ vốn đã rất đẹp giai, sau này tớ muốn tìm nhiều Hoa Hoa xinh đẹp, tớ không thích cậu nữa."
Cô bé nghe thế vành mắt thoáng cái đỏ lên: "Bắc Bắc... Cậu bỏ tớ sao..."
Lưu Bắc Bắc chống hông: "Đúng vậy!"
Dịch Dương Thiên Tỉ mua quà xong về nhà, bên trong đã rất náo nhiệt, Lưu Bắc Bắc mang theo một đám trẻ con chạy ào ào từ tầng trên xuống tầng dưới, Hồ Dương và Lưu Chí Hoành bị cô giáo Phương đạp ra khỏi bếp.
Cô Nhan đứng một bên gọi điện thoại:
"Hết giờ làm đến nhà Lưu Chí Hoành hết đấy, đúng rồi đúng rồi, mang quà tới, không là thằng nhỏ không cho vào nhà đâu đấy!"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cả phòng toàn người là người mãi chưa thích ứng được, Lưu Bắc Bắc cố ý bĩu môi đi tới bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, sịt mũi vẻ mặt lên án, cũng không bắt chuyện.
Khóe miệng Dịch Dương Thiên Tỉ cứng ngắc nhếch lên, sau đó giơ bánh gato trong tay lên, có phần chột dạ, nói:
"Bắc Bắc... sinh nhật... vui vẻ."
Thằng bé khoanh ngực quay đầu sang một bên, Dịch Dương Thiên Tỉ xấu hổ cứng người tại chỗ không biết nói gì, đợi mãi cũng không thấy người ta tới ôm mình, hôn hay dỗ dành gì, quay đầu nhìn lại thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang mất tự nhiên, thằng bé hít một hơi, bò lên ghế, nhắm ngay má Dịch Dương Thiên Tỉ hôn "bẹp" một phát, con ngươi đen bóng long lanh:
"Chú Thiên không khóc, Bắc Bắc không cần Hoa Hoa rồi, Bắc Bắc thích chú Thiên nhất."
Một tay ôm thằng bé vào ngực, Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng có chút cảm động không nguyên do, nhưng lại ấm dần vào lòng.
Lưu Chí Hoành cười tủm tỉm lẳng lặng đứng nhìn trong phòng khách, đang muốn đi đến, điện thoại lại vang lên, nhìn số trên màn hình, nét cười dần dần nhạt đi, không nhận cuộc gọi mà đưa thẳng đến trước mặt Lưu Bắc Bắc:
"Bắc Bắc, điện thoại nè."
Thằng bé quay đầu lại, nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia là một khoảng lặng, sau đó là một bài ca chúc sinh nhật vui vẻ, tiếp đó là một giọng nữ dịu dàng, tựa như ẩn ý cười, nói:
"Bắc Bắc bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro