Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Tình thân, tình yêu ai hiểu, ai không hiểu?

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Lưu Chí Hoành đang bò ra khỏi chăn, sau khi ấn nút nghe thì tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ, cô Nhan ở đầu bên kia điện thoại cười nhạt:

"Cho cậu thời gian nửa tháng nghỉ ngơi, quá một ngày tôi chiên cậu liền!"

Lưu Chí Hoành hừ hừ:

"Chị Nhan, em là vị bảo vệ lợi ích của nhà hàng lên mới bị đánh... Chị nên để em nghỉ có lương mới phải..."

"Nghỉ có lương cái gì! Đừng cho là tôi không biết gì! Xem cậu sau này còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt hay không!"

"Vâng vâng, chị Nhan nói rất đúng... Sau này em nhất định vì chị vì nhà hàng mà thủ thân như ngọc! Làm người thật tốt!"

Cô Nhan hừ lạnh một tiếng:

"Chỉ nói không làm, sau này cho cậu nếm mùi đau khổ, đừng quên bản thân là một ông bố rồi, nên nghĩ cho con cái nhiều hơn!"

"Vâng vâng vâng..."

Cúp điện rồi đang muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp, chuông cửa lại vang lên, Lưu Chí Hoành nằm úp trên giường không động đậy, chẳng qua bao lâu ngoài cửa cũng yên lặng, Lưu Chí Hoành ôm chăn ngáp một cái, rốt cục có thể ngủ ngon rồi.

"Binh bang" một tiếng vang lên, cánh cửa không được bảo vệ đã bị đá văng, Lưu Chí Hoành ôm chăn thoắt cái nhảy dựng lên:

"Có có có có cướp?!"

Hồ Dương đỏ mắt lảo đảo đứng không vững, trên tay có một cái chai xanh... Lưu Chí Hoành nheo mắt nhìn... Rượu xái Sao Đỏ?! (rượu đế)

"Mèo hoang? Cậu lại thất tình à??"

Hồ Dương liếc xéo: "Cậu mới thất tình í! Cả nhà cậu đều thất tình ấy!"

Khóe mắt Lưu Chí Hoành co giật, ôm chăn lui lại giường:

"Cậu... Cậu đừng say khướt thế... Tôi tôi có võ đấy!"

Hồ Dương vẻ mặt hung thần ác sát đi đến gần Lưu Chí Hoành, giơ chai rượu xái trên tay hất đầu một cái:

"Uống rượu với tôi! Không say không nghỉ!"

Lưu Chí Hoành chớp mắt cúi đầu, mình thương tích đầy mình mà còn uống rượu? Uống rượu còn chưa tính, lại còn là rượu xái?!

"Hồ Dương... Cậu đàn ông! Tôi thực không biết uống rượu đế, cậu tha tôi đi."

Hồ Dương không để ý tới ngồi bệt xuống đất, không biết lấy từ đâu ra một hộp sữa bò, ném tới trên giường:

"Uống với tôi."

Ôm sữa bò ngồi ở trên giường, Lưu Chí Hoành vươn chân đạp lưng Hồ Dương hai phát: "Cậu rốt cục làm sao vậy?"

Người sau giơ bình rượu lên "ừng ực" uống mấy ngụm: "Diệu Diệu chạy sang Mỹ rồi..."

Lưu Chí Hoành học Hồ Dương, ngửa đầu uống một ngụm sữa bò, thế nhưng miệng vết thương vừa kết vảy, không hào sảng nổi, lau lau khóe miệng rồi lắc đầu:

"Chủ nghĩa tư bản vạn ác mà, nó rốt cục muốn bắt bao nhiêu trai gái nước ta!"

Hồ Dương sịt mũi: "Hắn khinh tôi, tôi biết hắn khinh tôi... Hắn đi Mỹ chính là bởi khinh tôi..."

Lưu Chí Hoành vươn đầu lưỡi liếm sữa bò bên mép: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

"Chính miệng hắn nói... Hắn không muốn gặp tôi nữa... Hắn không muốn gọi tôi là anh nữa... Hắn khinh tôi... sịt... Nhưng hắn là em trai tôi mà... Dù thực sự khinh tôi cũng không nên nói thế chứ... Nói thế rồi thì tôi có thể không phải anh hắn sao, nói ra rồi thì tôi không chui ra từ bụng mẹ hắn nữa sao? Từ nhỏ đến lớn hắn đã không thích tôi, tôi dỗ thế nào đùa thế nào theo đuôi thế nào hắn cũng không thích tôi, tôi thích đàn ông, nhưng đó là điều tôi có thể chọn lựa sao? Tôi cũng muốn mình có thể bình thường, có thể kết hôn sinh con có một gia đình hạnh phúc đó chứ, nhưng tôi không bình thường nổi...Hoành Hoành à... Có phải thích đàn ông rồi thì sẽ không bình thường không? Có phải thích đàn ông rồi sẽ không được người đời tiếp nhận không? Nhưng mà... Ba mẹ tôi cũng đều biết rồi mà.... Bọn họ cũng không cảm thấy chuyện ấy có gì không bình thường cả... Chỉ có Diệu Diệu... Chỉ có Diệu Diệu nhất quyết không đồng ý cũng không buông tha... Hoành Hoành à... Tôi đã đánh hắn rồi... Tôi từ trước tới giờ chưa bao giờ đánh hắn cả... Thế mà thực sự tôi đã không nhịn được nữa rồi, tôi không hy vọng Diệu Diệu khinh tôi... Tôi là anh hắn... Một người anh dứt ruột chui ra từ trong bụng mẹ cùng với hắn... Ai cũng có thể nói tôi ai cũng có thể... Nhưng mà Diệu Diệu không được... Tôi thương hắn như vậy..."

Lưu Chí Hoành ôm hộp sữa bò nghe Hồ Dương lải nhải liên hồi, hắn không rõ tình cảm giữa anh em cho lắm, cho nên hắn không thể nào đi an ủi Hồ Dương. Điều khiến hắn cảm thấy vui nhất chính là vào lúc Hồ Dương đang bất lực nhất lại tới tìm hắn, nghĩ tới việc tìm hắn để tâm sự, Lưu Chí Hoành không có người bạn nào theo nghĩa chân chính cả, có thể có được một người bạn coi mình như một chiếc thùng rác để tâm sự lại càng không có, nhìn bóng dáng Hồ Dương cô đơn, hắn đột nhiên có một loại nhận thức đối với bạn bè, nếu có thể, hắn muốn dốc hết sức mình giúp Hồ Dương, để hắn có thể vui vẻ, đang muốn nói gì đó, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, không phải của Lưu Chí Hoành.

Hồ Dương từ trên người lấy di động ra, nhìn lướt qua, tiện tay ném lên giường, Lưu Chí Hoành ló cổ, trên màn hình đang hiện Diệu Diệu, có thể tâm bệnh cần phải có tâm dược, Lưu Chí Hoành vươn tay ấn nút nghe, sau đó nhấc lên nghe.

Đầu bên kia điện thoại là một khoảng yên tĩnh, qua không bao lâu thì bên kia truyền đến giọng nói tựa như có chút uể oải của Hồ Diệu:

"Anh."

Hồ Dương giơ bình rượu uống không ngừng, Hồ Diệu thở dài một hơi, tựa hồ lại cười khẽ một cái:

"Để em đoán nhé... Anh bây giờ có phải đang trốn ở trong nhà chim công... Nói với hắn cũng tốt, em vẫn cảm thấy các anh rất giống nhau, anh.... em đã nghĩ lâu rồi... Em vẫn quyết định đi Mỹ sau đó định cư bên đó, có những lời có khả năng sẽ không có cơ hội nói với anh, anh... Mặt em đau quá... đau vào tim rồi... Từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa đánh em bao giờ... Dù là giận vô cùng anh cũng chỉ vung tay mắng em mấy câu... Nhưng mắng xong rồi lại chạy đi đâu đó tự mình đau lòng, muốn xin lỗi nhưng không muốn mất mặt, sau đó lại tự mình giận mình, tự mắng mình, đồ ngốc... Sau này em không ở bên cạnh anh, không nên đối xử với ai cũng là thật lòng, nếu tìm được người thực sự yêu mình thì hãy sống cho tốt đi, nhưng, người kia nhất định phải yêu anh, biết không hả? Cái loại tốt mã dẻ cùi thì đừng có nghĩ tới... Em không có khinh anh... Chỉ là Hồ Dương à... Em không muốn gọi anh là anh... Một chút cũng không muốn, tiếng xưng hô ấy tưởng như thân mật kỳ thực khiến em ghét lắm..."

Trong phòng một mảnh an tĩnh, ngoại trừ tiếng Hồ Dương nốc rượu thì không còn động tĩnh gì khác, đầu bên kia điện thoại cũng im lặng, Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm từng phút từng giây đảo qua, cứ tưởng là Hồ Diệu sẽ đợi thế mãi cho đến khi dùng hết điện... Cuối cùng bên kia có động tĩnh, nhưng câu nói ấy lại khiến Lưu Chí Hoành giật mình như bị sét đánh.

"Hồ Dương thân ái... Anh yêu em."

Trong di động truyền đến tiếng tút tút khiến Lưu Chí Hoành khẩn cấp tỉnh lại, kéo băng gạc cả người xuống đất, khẽ đẩy Hồ Dương, con ngươi Hồ Dương từ từ giật mình, những giọt nước mắt to tròn lăn xuống từ gương mặt.

"Binh" một tiếng, bình rượu bị thân thể bất ổn của Hồ Dương đạp lăn sang một bên, một bên bụm mắt một bên chật vật đứng dậy:

"Hoành Hoành... Mang tôi đi sân bay..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro