Chương 3: Màu sắc rất xinh đẹp...
Cúp điện thoại xong, Lưu Chí Hoành quay sang túm lấy cổ Lưu Bắc Bắc:
"Ba mày mà phải hít không khí để sống thì mày cũng đừng mong thoát được!"
Lưu Bắc Bắc dương nanh múa vuốt đạp lên mỏm ô tô:
"Ba còn túm cổ ba mày, ba mày sửa thành họ Dịch!!"
"Khốn! Nhóc con! Ai mới là ba mày!"
"Thỏ già! Hãy chờ đấy! Con đi mách với cô giáo!"
Dịch Dương Thiên Tỉ đứng bên nhìn với vẻ nghiền ngẫm, dừng xe ở một bên, vẩy điếu thuốc, Lưu Bắc Bắc bóp mũi tỏ vẻ mùi kinh, Lưu Chí Hoành im lặng liếc mắt một cái, Dịch Dương Thiên Tỉ thì phun ra một vòng khói:
"Sao, không đánh nhau nữa à?"
Lưu Bắc Bắc tránh tay Lưu Chí Hoành mở cửa xe chạy đến ghế sau kề tai Lưu Chí Hoành, nói nhỏ:
"Ba ba, chú Thiên thối quá, chú ấy hút thuốc."
Lưu Chí Hoành bịt miệng Lưu Bắc Bắc:
"Thối cũng không được nói, con mà nói thì cả đời này y cũng không cho con tiền tiêu vặt nữa, y không cho con tiền nữa con sẽ không thể tiếp tế cho ba, không thể tiếp tế cho ba, hai ba con chúng ta sẽ phải hít không khí mà sống."
Dịch Dương Thiên Tỉ mím môi lặng lẽ dụi thuốc, lại lặng lẽ tiếp tục lái xe, Lưu Bắc Bắc moi ra hai tờ năm mươi tệ từ trong túi, tiếp đó kề tai Lưu Chí Hoành, nói nhỏ:
"Sáng hôm nay, chú Thiên cho con đấy, con đi đến một cửa hàng nhỏ đổi tiền ra, phần của ba có một nửa, của con một nửa."
Lưu Chí Hoành cười khà khà:
"Trẻ con không thể có lòng tham không đáy, cho ba hết đi, mỗi ngày ba cho con một tệ."
"Không được, đó là của chú Thiên cho con, con nể mặt ba nên mới đưa cho ba."
"Lưu Bắc Bắc, cô giáo con không dạy con phải bớt ăn à, có tiền thì phải để ba má tiêu hộ sao!"
"Không có, đó rõ ràng là do ba dạy!"
Khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng cũng có biểu cảm:
"Hai người... coi tôi là không khí sao?"
Lưu Chí Hoành lắc đầu Lưu Bắc Bắc hệt như trống bỏi:
"Dịch tổng khí độ bất phàm như thế, sao có thể là không khí chứ."
Lưu Bắc Bắc mau chóng hùa theo, nói:
"Đúng, ba cháu mới là không khí."
Vừa vào cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ đã mang laptop tới phòng sách, Lưu Chí Hoành trố mắt nhìn mãi không thấy động tĩnh gì thì mới bắt đầu nhảy cẫng lên, Lưu Bắc Bắc lôi hộp cơm từ trong túi sách ra, bĩu môi:
"Hôm nay các bạn nhỏ đều cười con, nói con ăn không hết."
Lưu Chí Hoành thản nhiên gặm đùi gà Lưu Bắc Bắc mang từ trong trường về, vừa ăn vừa chê bôi:
"Hơi nhạt đấy."
Lưu Bắc Bắc hừ hừ, ném túi sách trên mặt đất, bắt đầu cởi quần áo:
"Con đi tắm đây."
Lưu Chí Hoành nhét hết vào miệng như sắp chết đói tới nơi:
"Đợi ba đã, tiết kiệm nước."
Dịch Dương Thiên Tỉ làm việc được một lát thì đứng dậy đi rót cho mình một cốc cà phê, vừa đẩy cửa phòng sách ra, mắt đã giần giật, trên bàn cơm toàn là cơm rơi cơm vãi, xương gà lá cải trắng mầm đậu xanh... Trên sô pha ném một đống quần áo, comple, áo sơ mi... Đây rõ ràng là của Lưu Chí Hoành... Quần jean nhỏ, áo phông áo lót màu vàng nhạt... Đây rõ ràng là của Lưu Bắc Bắc... khoan đã... Hai chiếc màu rực rỡ kia là cái gì? Dịch Dương Thiên Tỉ cầm cốc tiến tới gần thêm chút, vẻ mặt càng ngày càng méo mó, cuối cùng bị sặc ngụm nước:
"Khụ.."
Không thể trách Dịch Dương Thiên Tỉ được, chỉ là bộ quần lót đôi một lớn một nhỏ màu cầu vồng rực rỡ này đã đả kích nội tâm yếu ớt của Dịch tổng giám đốc quá thể cơ... Y lắc đầu nhón một cái từ sô pha lên, nhìn hai chiếc quần con kia, xoay người trở về phòng sách, Lưu Chí Hoành thì đang nô dịch chà lưng cho Lưu Bắc Bắc:
"Con trai, sao hôm nay tự dưng lại xuất hiện thế, có phải Dịch Dương Thiên Tỉ bảo con đi không! Con cũng không thể làm phản được."
Lưu Bắc Bắc cầm bọt biển lên chà cho ba nó , người nhỏ cho nên sức cũng nhỏ, chà mãi mà cũng không thấy Lưu Chí Hoành rớt miếng da nào:
"Chú Thiên đâu có phát hiện ba chứ, là con bảo chú ấy đỗ xe đó."
"Vậy con không phát hiện ba đang làm việc sao?! Còn đi phá hỏng chuyện tốt của ba!"
"Hừ, con là vì cứu vớt cái chị kia, nhìn là biết chị ý sắp bị ba lừa."
"Nhóc con, không biết Dịch Dương Thiên Tỉ coi trọng mày chỗ nào nữa!"
"Hừ, chú Thiên nói con hiền lành biết nghe lời, thông minh lanh lẹ, là chú bé lợi hại nhất mà chú ấy từng gặp."
"Đó là y mù! Không thấy cái bản chất xấu xa của mày!"
Lưu Bắc Bắc mỉm cười:
"Cô giáo bọn con nói, đó gọi là di truyền!"
"..."
Một lớn một nhỏ tắm rửa xong, mặc quần cầu vồng vào rồi đi chơi game, Lưu Chí Hoành ôm máy chơi game không buông, Lưu Bắc Bắc ở một bên nhìn đỏ mắt:
"Ba! Ba có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ không hở!"
Lưu Chí Hoành gật đầu rất chi là vô liêm sỉ:
"Đúng vậy, tao là già mà."
Lưu Bắc Bắc ức muốn khóc, nhằm vai Lưu Chí Hoành định gặm thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa 'cốc cốc':
"Bắc Bắc, đang làm gì đó."
Lưu Bắc Bắc lao thẳng vào lòng Dịch Dương Thiên Tỉ như thấy cứu tinh vậy:
"Chú Thiên! Ba cướp máy chơi game của con."
Dịch Dương Thiên Tỉ ôm Lưu Bắc Bắc đi về phía Lưu Chí Hoành, dùng chân đá (mông) hắn, Lưu Chí Hoành đang say mê với màn hình game, xê dịch cái mông không quay đầu lại, Dịch Dương Thiên Tỉ lại đá hắn, Lưu Chí Hoành vẫn không quay đầu lại, Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục đá, Lưu Chí Hoành tức tối:
"Lưu Bắc Bắc! Con còn đá ba, ba đập con thành bé gái!"
Trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không có biểu cảm gì chỉ nói: "Được."
Lưu Chí Hoành búng mông lên như bị lửa thiêu, quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Dịch tổng, vẫn chưa ngủ à."
Dịch Dương Thiên Tỉ đặt Lưu Bắc Bắc xuống đất, ngồi xổm trước tủ lục một hồi lâu rồi móc ra một cái tay cầm chơi game nữa:
"Đến đây đi, tôi xem cậu đập tôi thế nào."
"Dịch Dịch tổng... Hiểu lầm hiểu lầm rồi!"
"Mau lên chút nào."
Lưu Chí Hoành cảm thấy bản thân bây giờ hệt như khách làng chơi bị nhân viên cảnh sát phòng chống tội phạm bắt gian tại giường vậy, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần con mà nhảy tưng tưng, nhìn kỹ lại Dịch Dương Thiên Tỉ, người này tựa như không để ý cách ăn mặc của hắn, nhưng lại nghiêm túc ngồi một bên chuẩn bị đấu, Lưu Chí Hoành khụ một tiếng ngồi vào bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ... Trò chơi điện tử đối kháng kiểu gia đình xem ra là ai cũng đã từng chơi, Lưu Chí Hoành hết sức chăm chú ra sức chém giết, kỳ thực lại không để tâm mấy, không phải không muốn, mà là không thể! Người ngồi bên cạnh hắn là ai chứ? Tổng giám đốc của tổng công ty đó! Là người mà một nhân viên nhỏ như hắn nói muốn thắng là thắng sao? Dù kỹ thuật của người này kém tới mức chỉ bằng Lưu Bắc Bắc, hắn cũng phải vừa lau mồ hôi trên mặt vừa ra sức sùng bái:
"Dịch tổng một người làm quan cả họ được nhờ! Bất tài như tôi tự cảm thấy không bằng!"
Khi Lưu Chí Hoành vừa ra vẻ tiểu nhân vừa bị đo ván lần thứ 11, Dịch Dương Thiên Tỉ không chơi nữa, Lưu Chí Hoành thở ra một hơi: rốt cục xong rồi! Nhưng nét cười trên mặt lại ngây thơ như đóa cúc dại vậy:
"Dịch tổng giỏi ghê, trình của ngài có đi thi quốc gia cũng không thành vấn đề! Chắc chắn là được hạng nhất!"
Dịch Dương Thiên Tỉ híp mắt nhìn Lưu Chí Hoành, sau đó một tay vuốt cằm, nhàn nhạt nói:
"Rất đẹp."
"Hửm?"
Lưu Chí Hoành chớp mắt không rõ vì sao.
"Thắt lưng rất nhỏ."
"..."
"Chân rất dài."
"...Dịch... Dịch tổng..."
"Da rất trắng."
"Không... không phải..."
"Màu sắc rất đẹp."
"A!"
Quàng hai tay che mông mình rồi lùi về sau, Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn mày, đi tới trước mặt Lưu Chí Hoành, nâng tay nhéo một điểm trước ngực:
"Tôi nói chỗ này, rất đẹp."
Lưu Chí Hoành giật nảy người, cảm giác kỳ dị nổi lên, da gà thi nhau nổi, trợn mắt nhìn người đang cười tủm tỉm kia, Lưu Chí Hoành phát hiện ra... hắn đang bị chọc ghẹo...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro