Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Lưu Chí Hoành bị đánh

Hoa tươi, ánh nến, rượu vang, người đẹp.

Lưu Chí Hoành cầm ly nhẹ nhàng giơ lên, sau đó nhếch môi cười:

"Cảm ơn em đã tới, điều này làm tôi sung sướng quá đỗi."

Ngồi đối diện là một người con gái quyến rũ, nhìn kỹ lại, người yêu của đầu gà tây, Lưu Chí Hoành cảm thấy hôm nay là một ngày lành, đi làm thôi cũng có thể có cô em yêu thương nhung nhớ, cô gái mỉm cười với Lưu Chí Hoành, bưng ly rượu lên uống một ngụm:

"Kỳ thực em hỏi thầy Hồ rồi, mới biết được anh ở đây... Anh tên Hoành Hoành?"

Lưu Chí Hoành cười híp mắt: "Là Lưu Chí Hoành [Zhi Hong] Lưu là dòng nước trong vắt. Hoành là to lớn, bề thế. Lưu Chí Hoành có nghĩa là một người đàn ông có quy thế vượt bậc trong sáng, tâm thanh cao."

Người con gái ấy cúi đầu một tay cầm ly một tay nắm chặt tay, suy nghĩ một hồi lại ngẩng đầu cười với Lưu Chí Hoành:

"Em là Kỳ Kỳ... Em... Em rất thích điệu nhảy của Lưu tiên sinh... Hi vọng có thể cùng anh trở thành bạn bè..."

Lưu Chí Hoành vén tóc trên trán, bưng ly rượu lên lắc, ngọn đèn mờ mờ ánh lên tia dịu dàng trong ánh mắt, thân thể nghiêng về phía trước, đôi môi nhẹ nhàng mở ra, giọng nói nhỏ chỉ để người con gái ấy nghe được: "Bạn trai sao?"

Người con gái ấy kinh ngạc nhìn Lưu Chí Hoành không phản ứng lại... lúc phản ứng lại được thì mặt đỏ bừng bối rối: "Em... Em..."

"Không được sao?"

"Không... Không phải..."

"Vậy..."

Tiếng "bing bang" vang lên, phá hỏng bầu không khí mờ ám, Lưu Chí Hoành chớp mắt mấy cái... Vì sao bình rượu bị nát?! Còn chưa phản ứng lại đã nghe bên tai vang lên tiếng rít gào:

"Tên đốn mạt! Quyến rũ vợ tao!!! Xem tao giết mày!!!"

Lưu Chí Hoành đứng phắt từ ghế lên, nheo mày nhìn đầu gà tây cố nói:

"Vợ... vợ ư?" Sau đó nhìn Kỳ Kỳ với vẻ kinh ngạc: "Cô, cô, cô có chồng?"

Kỳ Kỳ nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Chí Hoành:

"Em thực sự rất muốn nhận lời anh, nhưng... nhưng em không thể... Nếu có kiếp sau... Em nhất định sẽ chờ anh... Đây... đây là vận mệnh trêu đùa mà! Anh đã giành lấy cảm tình của em giành lấy lòng dạ của em, nhưng anh lại không phải... anh anh bảo em sau này sống thế nào đây!"

Nói xong quay đầu, đẩy người đằng sau ra, khóc chạy ra ngoài...

Lưu Chí Hoành đứng đơ tại chỗ, không chỉ có Lưu Chí Hoành, ngay cả đầu gà tây cũng ngơ ra tại chỗ, "xoảng" một tiếng, một chiếc ly rớt trên mặt đất, Lưu Chí Hoành thoắt cái tỉnh lại, đồng thời tỉnh lại còn có cả đầu gà tây với vẻ mặt đau khổ sau đó lại nhìn Lưu Chí Hoành hung tợn:

"Thằng đốn mạt! Tao không bằng mày!!"

Khách ăn trong nhà hàng đều ở một bên xem trò hay, đầu gà tây vung một nắm tay qua, Lưu Chí Hoành bị một cậu phục vụ kéo giật về phía sau, đầu gà tây rít gào:

"Mày!!! Là đàn ông thì ra ngoài đấu một mình với tao!!"

Lưu Chí Hoành cầm lấy cánh tay cậu phục vụ lùi về sau:

"Đừng mà, tôi thật sự không biết cô ấy là vợ anh, tôi thật sự không biết!"

"Mày ra ngoài cho tao!!!!!"

Lưu Chí Hoành lắc đầu.

Đầu gà tây tiện tay cầm lấy một chai rượu trên bàn khách, đập xuống đất:

"Con mịa mày chứ!!! Thằng chó! Không ra tao đập quán chúng mày!!"

Trên mặt khách ăn đã xuất hiện vẻ mặt sợ hãi, cậu phục vụ bàn cũng sốt ruột:

"Quản lý Lưu phải làm sao đây, lát nữa khách đều bị dọa chạy hết, hay là anh cứ ra ngoài giải quyết với hắn thử, nếu như sau hai mươi phút anh không trở lại, bọn tôi sẽ báo cảnh sát giúp anh, nếu không thì anh để hắn đánh hai phát, dù sao đội nón xanh (cắm sừng) cũng không dễ chịu gì."

Lưu Chí Hoành trợn mắt: "Cậu thiện lương như vậy sao không đi ra!"

"Tôi không quyến rũ vợ người ta mà."

... .

"Tôi đây cũng đâu có quyến rũ! Là cô ta yêu thương nhung nhớ vội vàng hẹn gặp tôi đó chứ!!"

Gà tây tiến lên giật lấy cánh tay Lưu Chí Hoành kéo ra bên ngoài: "Thằng chó!! Đi ra cho tao!"

Lưu Chí Hoành rống về phía cậu phục vụ bàn: "Báo cảnh sát!!!! Báo cảnh sát!!!!"

Sau khi bị kéo vào con ngõ hẻm, Lưu Chí Hoành mắt trợn trừng: "Anh... Anh không phải nói một mình đấu sao!! Sao có nhiều người như vậy!"

Gà tây nhướn lông mày cười:

"Một mình đấu á? Hôm nay tao không đập mày răng rơi đầy đất thì tao xin lỗi tao đội nón xanh luôn cho mày coi!"

Nói xong đạp một phát lên bụng Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành kêu lên một tiếng đau đớn:

"Anh đánh thật à? Đó là do vợ anh mà!"

"Tao nhổ vào! Cái đồ tiểu bạch kiểm như mày, nếu không phải mày bỉ ổi làm sao mà cô ấy vội vàng tới đây!"

Nói rồi lại đấm một phát lên mặt, nhìn Lưu Chí Hoành thoáng cái sưng mặt lên, gà tây cười nhạt: "Sao không đấm trả? Chột dạ rồi à?"

Lưu Chí Hoành cắn răng muốn khóc, hắn không phải là không trả đòn... Hắn sẽ không đánh nhau thôi!!

"Anh gà tây à... Tôi để anh đánh hai phát cho đỡ giận... Nhưng... Vấn đề nhà anh phải giải quyết nội bộ a! Vợ anh ngoại tình cũng không phải lỗi tôi, muốn trách cũng phải trách anh không dạy tốt thôi! Đừng đánh mặt!!!"

Gà tây trong cơn giận dữ nhướng mày về phía một đám anh em ở bên cạnh: "Đánh cho tao!"

Lưu Chí Hoành ôm chặt đầu ngồi xổm trên đất: "Đừng đánh vào mặt!! A!!! Đánh nhẹ chút!!"

Lưu Chí Hoành chẳng đánh nhau mấy, từ nhỏ đã biết ăn nói, dù là thỉnh thoảng đụng chạm bởi vì bọn con gái tranh cãi, cũng đều là con gái đứng ra chắn trước mặt hắn nói lời cảm động trời đất

"Muốn đánh hắn, trước hết đánh tớ đã!"

Lần này rõ ràng cũng có thể thế, nhưng mà cô gái kia lại không chắn ở trước mặt hắn, tự mình thương tâm chạy đi... Thì ra không phải bầu trời sập xuống gì đó cũng có thể ôm... Hắn đột nhiên nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ, người kia cũng là bầu trời sập xuống... Lúc từng nắm đấm rơi xuống người hắn, hắn có phần chờ mong người kia có thể chạy tới giống như siêu nhân hay không, kịp thời bay tới, sau đó đuổi những tên đang đấm đá mình này, rồi sau đó thâm tình chân thành nói "xin lỗi, tôi tới chậm rồi." (những lúc rảnh cũng thường xem ngôn tình anh nhỉ =v=)

Dịch Dương Thiên Tỉ đúng là đã tới chậm, lúc y chạy tới thì bên trong ngõ hẻm không còn ai đứng đó, Lưu Chí Hoành cuộn người trên mặt đất thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ không thể tin được đó là Lưu Chí Hoành, cuộn tròn ở một chỗ, đã không còn vẻ mặt tỏa sáng thường ngày.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, Lưu Chí Hoành sợ hãi co rúm người:

"Đừng đánh nữa... Còn đánh sẽ chết..."

Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nâng người lên, mặt sưng đỏ tím bầm, khóe miệng còn rỉ máu...

"Lưu Chí Hoành?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, con mắt nhắm chặt của Lưu Chí Hoành hơi mở ra, Dịch Dương Thiên Tỉ đang khẩn trương nhìn hắn, hai tay chậm rãi giơ lên sau đó ôm cổ người nọ, nhẹ nhàng vùi mặt vào ngực người nọ:

"Siêu nhân... Anh tới chậm rồi... Tôi bị đánh sắp chết rồi..."

Tiếng nói gián đoạn, khiến lòng Dịch Dương Thiên Tỉ như bị bóp chặt, thoáng cái đã ôm lấy người:

"Không có lần sau đâu."

Lưu Chí Hoành ôm cổ người nọ nhắm chặt mặt lại lẩm bẩm:

"Tôi muốn đi kiện... Cảnh sát tới chậm quá... Chờ bọn họ... tới, tôi đã bị đánh thành tàn phế rồi... ái... đã nói không đánh vào mặt... Nếu bị hỏng rồi... Tôi nhất định không tha cho bọn họ... Anh... đừng lúc nào cũng ôm tôi như thế... Không giống đàn ông gì cả..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro