Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Tiền đồ rộng mở tương lai tươi sáng

Thắt lưng Lưu Chí Hoành ưỡn cả tuần, cuối cùng đã có thể vận động lại thoải mái, tiếng điện thoại vang lên, người gọi điện tới là cô Nhan của nhà hàng cơm Tây, Lưu Chí Hoành cúi đầu khom lưng với vẻ mặt quyến rũ:

"Cảm ơn chị Nhan đã quan tâm, đảm bảo ngày mai là có thể đi làm."

Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ đưa Lưu Bắc Bắc về nhà, thuận tiện đưa cho Lưu Chí Hoành một tờ giấy trắng, Lưu Chí Hoành chớp mắt nhìn qua, bên trên có một số tám màu đỏ tươi...

Lưu Bắc Bắc vênh mặt đắc ý: "Con không phải đứa đội sổ nha! Bạn Tiểu Bàn thi được điểm 0 nha!"

Lưu Chí Hoành tức giận đấm tường:

"Đó là người ta không đi thi! Mày có tiền đồ thật ha! Tao lúc ít điểm nhất cũng mới 20 điểm! Mày lại thi được có 8 điểm! Lưu Bắc Bắc, mày đi úp mặt vào tường cho tao!"

Lưu Bắc Bắc trốn ở phía sau Dịch Dương Thiên Tỉ, lè lưỡi trêu tức Lưu Chí Hoành:

"Cô giáo Phương nói không thể dùng cách xử phạt bằng thể xác!"

Dịch Dương Thiên Tỉ vuốt đầu Lưu Bắc Bắc:

"Vừa rồi không phải nói Tiểu Bàn chờ cháu dưới nhà sao? Đi tìm bạn đi."

Lưu Bắc Bắc vui tươi hớn hở ném cặp sách chạy xuống nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt Lưu Chí Hoành:

"Chúng ta phải nói chuyện."

Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm bài thi của Lưu Bắc Bắc, nhăn mày cau mặt:

"Nói chuyện gì... Nhóc con 5 + 2 sao lại đợi Hoa Hoa!?!" (câu này anh nói nhăng nói cuội để lấp liếm ấy mà)

Dịch Dương Thiên Tỉ giật lấy bài thi: "Lưu Chí Hoành, cậu hiểu tôi muốn nói cái gì."

"Chúng ta đã nói rõ rồi còn gì? Về mặt nhận thức tồn tại thành kiến, Bắc Bắc không phải kiểu trẻ con anh muốn, ngoại trừ Bắc Bắc ra, chúng ta hình như không còn gì để nói cả."

Gạt sơ tóc trên trán, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hiếm có.

"Không phải Bắc Bắc, bây giờ tôi có hứng thú với cậu hơn cả Bắc Bắc, Lưu Chí Hoành cậu là người thông minh, cậu có thể hiểu ý của tôi."

Lưu Chí Hoành rụt vai lại: "Dịch tổng, anh cũng là người thông minh như thế, lẽ nào anh không biết chúng ta không chỉ có thành kiến về mặt nhận thức, ngay cả tính hướng cũng không giống nhau sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ khoanh ngực nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành:

"Nếu như không có chuyện trước đó, cậu có thể ở trong cuộc sống sống chung đó, dần dần thích tôi hay không? Hoặc là yêu tôi ấy?"

"Đó cũng không phải một giá trị xác định, tôi nghĩ có lẽ là sẽ, bởi vì trên người anh có thứ tôi thích, tôi sẽ bởi vì thứ tôi thích đi yêu người sở hữu thứ đó, có thể không phải tình yêu, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng được coi như là một thứ tình yêu."

Khóe miệng Dịch Dương Thiên Tỉ nhướn lên, buông hai tay ra, người từ từ nghiêng về phía trước, sau đó một tay cầm lấy cằm Lưu Chí Hoành:

"Nhưng mà tôi đã yêu cậu rồi."

Tay kia đặt ở cổ Lưu Chí Hoành đẩy về phía trước, Lưu Chí Hoành từ trên giường trượt xuống đất, chân sau quỳ trên đất chống đỡ thân thể, môi bị Dịch Dương Thiên Tỉ cắn chặt, sau đó luồn vào, thăm dò, cướp đoạt trôi chảy, cảm nhận được hơi thở không ổn định của Lưu Chí Hoành, đầu lưỡi Dịch tổng chui ra khỏi miệng người nọ, nhưng vẫn không rời khỏi bờ môi ấy, hàm răng nhẹ nhàng di di trên đó:

"Xem đi, chí ít cậu không ghét việc hôn, điều này nói rõ rằng chúng ta có hy vọng."

Tóc Lưu Chí Hoành có hơi lộn xộn, miệng mang ánh sáng màu sắc tươi mới, trên bờ môi có ánh nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn, hơi thở bình ổn rồi, Lưu Chí Hoành gạt tóc:

"Đầu lưỡi đều là mềm, tôi cũng không thấy anh có cái gì đặc biệt."

•••

Lúc 5h30 chiều, Lưu Chí Hoành chạy tới quán cơm Tây báo danh, cô Nhan phun một cuộn khói về phía Lưu Chí Hoành:

"Trước mặt tôi bỏ bê công việc, tôi nên đuổi việc cậu mới phải."

Lưu Chí Hoành dáng vẻ cần cù với khuôn mặt khổ qua:

"Chị Nhan, em thực sự trẹo thắt lưng mà, không tin chị đi hỏi con em đi."

Cô Nhan trợn mắt: "Con cậu với cậu đều giống nhau."

Khóe miệng Lưu Chí Hoành co rút:

"Chị Nhan... Nếu như em một mình lông bông thì thôi cũng được... Nhưng em còn có một đứa con vợ trước a..."

Cô Nhan hừ nhẹ: "Người như cậu sao lại nuôi được đứa con ngoan, thằng bé kia lớn lên cũng không phải người tốt, có điều cũng phải nói là, Lưu Chí Hoành à, cậu định cả đời sống nương tựa với Bắc Bắc thế sao? Có muốn một gia đình hay không?"

Lưu Chí Hoành buông tay bất đắc dĩ thở dài:

"Người như tôi không thích hợp kết hôn, có lẽ kết hôn cũng được thôi, nhưng tôi chưa chắc là một người chồng tốt."

"Đúng là biết mình biết người."

Lưu Chí Hoành cười: "Kỳ thực tôi không có dự định quá xa, có lẽ cứ như thế này sống với Bắc Bắc cả đời vậy, nếu như nó trưởng thành có tiền đồ, có lẽ có thể tìm cho tôi một nấm mồ tốt, nếu như tương lai không có tiền đồ vậy tôi cũng cùng lắm là bị cuốn chiếu ném xác bỏ hoang thôi, hoặc là tới một độ tuổi nhất định nào đó, chơi chán rồi cô đơn rồi thì tìm lấy một người bạn đời, tôi nghĩ tôi sẽ tìm lấy một người phụ nữ rồi tới cục dân chính* làm một bản, nhưng những điều đó e rằng cũng chỉ là có lẽ mà thôi, nó cũng không ở trong kế hoạch của tôi, nói thật ra tôi cũng không có kế hoạch gì, cứ sống ngày nào hay ngày ấy vậy."

(*) cái này ở VN là xã (phường), nhưng xã (phường) của mình kiêm nhiệm nhiều thứ quá nên cũng không biết bên đó là cái chỗ nào

Cô Nhan búng tàn thuốc trên tay:

"Nhưng cậu là một người cha, chẳng lẽ không cảm thấy vô trách nhiệm với con trai mình sao?"

"Chị Nhan cũng nghĩ như vậy à? Kỳ thực tôi cũng cảm thấy thế."

"..."

"Có thể sau khi tôi có công việc ổn định, thu nhập ổn định rồi sẽ có khả năng chăm sóc tốt cho Bắc Bắc."

"...Còn sau đó?"

"Chị Nhan cảm thấy năng lực làm việc của tôi thế nào?"

"... Cậu muốn nói gì?"

Lưu Chí Hoành chỉnh lại đồng phục, sau đó mỉm cười với cô Nhan:

"Thăng tôi làm quản lý đi."

"... ."

Cô Nhan rất thích Lưu Chí Hoành, mặt mũi được này lại biết nói chuyện này, năng lực làm việc khá mạnh này, có mánh giao tiếp này, nếu như bản thân hắn không nhắc tới, vậy vị trí quản lý kia cũng là để dành cho hắn, hôm nay hắn nếu đã mở lời, cũng chẳng qua là nhận chức sớm mà thôi, trước đó nhà hàng chỉ có cô Nhan một mình quản lý, cô cần một nhân viên nhưng càng cần một người để giúp đỡ hơn nữa, thành tích của Lưu Chí Hoành là rõ như ban ngày, hắn thăng lên làm quản lý không ai cảm thấy kỳ quái cả. Buổi tối, trước giờ tan ca, cô Nhan mở một cuộc họp nho nhỏ, sau khi mọi người vỗ tay vây quanh Lưu Chí Hoành la hét cười đùa ồn ào đòi hắn mời khách, nhân viên phục vụ cầm đồ mở rượu chen tới:

"Ăn là chuyện nhỏ, quản lý Lưu mau truyền thụ bí quyết bán rượu đê! Công trạng mấy tháng này của chúng tôi còn chưa hoàn thành đâu!"

Lưu Chí Hoành cười híp mắt, sau đó nói mấy câu: "Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, còn nhiều thời gian mà, giảng bài thu phí đấy."

Đi ra khỏi nhà hàng cơm Tây, Lưu Chí Hoành nhìn vầng trăng treo trên bầu trời, hắn thở phào nhẹ nhõm, tiền đồ rộng mở rồi, tương lai cũng tươi sáng rồi.

Đang muốn xoay người đi lấy xe, đã bị một bó hồng to chặn tầm nhìn, Dịch Dương Thiên Tỉ giơ hoa ra, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn Lưu Chí Hoành:

"Chúc mừng thăng chức."

Lưu Chí Hoành chớp mắt: "Sao anh biết."

Lưu Bắc Bắc ôm một chiếc bánh ga tô chạy tới:

"Ba ba!! Ba ba!! Con và chú ấy đều nghe thấy rồi! Ba ba được thăng làm quản lý rồi! Chú Thiên nói quản lý là cùng một dạng quan như chú ấy nha! Có thể quản lý thật nhiều người! Sau này con là con của quản lý rồi! Con phải nói cho Hoa Hoa! Hoa Hoa nhất định sẽ nhận lời làm bạn gái con!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm hoa đưa tới trước mặt Lưu Chí Hoành:

"Không nhận lấy sao?"

Lưu Chí Hoành nhếch khóe môi tự nhiên nhận lấy bó hoa:

"Tôi có thể cầm rồi bán không?"

"Đương nhiên, đó là đồ của cậu rồi, tùy cậu xử lý thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro