Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ngưu lang No.1 của một đơn vị kinh doanh

Lưu Chí Hoành ngồi trong phòng làm việc ngáp liên tục, Tiểu Vương ở bên cạnh ngẩng đầu, cười xấu xa nhìn hắn: 

"Không phải được phú bà bao rồi sao? Sao giờ lại đi làm?"

Lưu Chí Hoành dụi mắt như muốn móc nó ra: 

"Cho dù là được bao, tôi cũng có nhân cách, có tôn nghiêm của tôi."

Tiểu Vương cười đểu: 

"Chậc chậc còn nói gì nhân cách với cả tôn nghiêm? Thế nào? Đêm qua ngủ không ngon à? Vui vẻ đến tân gia, chủ nhà nhiệt tình quá hả? Chậc chậc, thân thể này của anh đúng là nhìn không ra đấy, anh nói coi phú bà này đui mù thiệt, sao lại nhìn trúng anh chứ?"

"Sức hấp dẫn của bản thân tôi toát từ trong ra ngoài, cậu là một người bình thường, có thể thấy hào quang của tôi sao?"

"Được được được được, tôi là con người, quản lý bảo anh qua đấy, xem ra là chuyện khách nữ."

Lưu Chí Hoành cúi đầu lục dưới bàn máy vi tính, sau đó lấy ra một chiếc gương nhỏ, một cái lược xinh, soi qua rồi chải chuốt, cười nhăn hàm răng trắng sáng: 

"Thế nào? Trông sáng sủa hông?"

Tiểu Vương giả vờ nôn mửa, giơ ngón tay cái: 

"Đẹp giai! Ngưu lang No.1 của đơn vị!"

Quản lý là một người hói đầu, thấy Lưu Chí Hoành vào thì gật đầu ý bảo hắn ngồi xuống, Lưu Chí Hoành vội cười nịnh: 

"Quản lý ngài tìm tôi."

Đầu hói cầm lấy một phong thư trên mặt bàn: 

"Hôm kia là ai khóc lóc nỉ non nói phải từ chức? Hôm nay sao lại mặt dày mày dạn quay lại?"

Lưu Chí Hoành cười hì hì ngây ngô, thừa dịp cướp lấy phong thư trong tay đầu hói: 

"Ngài cứ coi như đầu tôi bị kẹp cửa, thần kinh không bình thường đi."

Đầu hói giương mắt nhìn cái chén không trước mặt, cũng không nói gì, Lưu Chí Hoành run tay lấy cái chén qua, đứng lên chạy đến chỗ máy uống nước rót một chén, lại chân chó bưng về: 

"Quản lý, ngài uống nước."

Đầu hói thổi hơi nóng: 

"Tôi thích năng lực của cậu, thư từ chức này lát nữa phải giao lên trên, cậu mau đi làm cho tôi đi."

"Vâng vâng vâng, đại ân đại đức của quản lý suốt đời khó quên."

"Đúng rồi, buổi chiều tôi đã hẹn cô Lâm cho cậu, khách hàng này cậu nhất định phải giữ được đấy, nếu được, phòng chúng ta sẽ nở mặt nở mày trong công ty đấy."

"Yên tâm yên tâm."

Buổi trưa ngồi ở nhà ăn dành cho nhân viên, Tiểu Vương cầm cặp lồng đi tới: 

"Nghĩ gì vậy? Cho mắt ăn cơm kìa."

Lưu Chí Hoành chua xót rũ mắt: 

"Cậu vĩnh viễn không hiểu lòng tôi, tựa như ban ngày không hiểu cái tối của ban đêm..."

Tiểu Vương phụt cơm ra, cầm cặp lồng đi: 

"Anh tiếp tục cứ tiếp tục."

Điều này không thể trách Lưu Chí Hoành, từ hồi dọn vào biệt thự, tuy chỉ mới ở một đêm, nhưng hắn đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi khí thế của Dịch tổng giám đốc, dù người ta chỉ im lặng ngồi ở trên giường, Lưu Chí Hoành cũng cảm thấy tâm can run lẩy bẩy, hắn lật mình trên chiếc giường to mềm mà không ngủ được, giường lớn mấy mét Lưu Chí Hoành rụt người co vào một góc, trước kia bị tiền tài làm mờ mắt rồi, căn nhà lớn như vầy y cần chi phải chen cùng một gian với mình! Y... y không phải định quấy rối mình chứ!? Càng nghĩ càng bất an, hắn túm chăn vặn vẹo méo mó cho tới lúc 'bịch bịch'...

"Làm sao vậy?" 

Dịch Dương Thiên Tỉ bật đèn đầu giường, Lưu Chí Hoành đang ngã chổng vó nằm trên mặt đất nhếch miệng cười khúc khích: 

"Không...không, giường mềm quá tôi ngủ không quen."

"À." 

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, rồi lại tắt đèn đi: "Vậy ngủ trên mặt đất đi."

"..." 

Lưu Chí Hoành cắn góc chăn bị rủ xuống đất: không biết thương hương tiếc ngọc!!

--

Buổi chiều lúc gặp khách hàng, Lưu Chí Hoành cố ý rửa mặt, vẩy chút nước lạnh lên đầu xoa hai cái, giày da chà bóng loáng, comple... comple ngoại trừ hơi to thì... căn bản không thành vấn đề.

Ngồi dựa vào cửa sổ, uống cà phê nổi danh của quán này, Lưu Chí Hoành cau mày muốn phun ra, vị chẳng khác gì cà phê nhà Dịch Dương Thiên Tỉ, còn không bằng cà phê hòa tan nhanh 1 tệ 1 gói, hắn ngoắc bồi bàn qua: 

"Có bia không?"

"Thật ngại quá tiên sinh, chỗ chúng tôi chỉ có các loại cà phê nhập khẩu của các nước..."

"Vậy cho tôi cốc nước sôi đi, đúng là uống không nổi, y như nước rửa chén vậy..."

Mặt bồi bàn hơi tái: 

"Vậy phiền ngài chờ chút." 

Lúc trước khi đi còn liếc qua Lưu Chí Hoành: người này... cà phê mấy trăm tệ có thể uống ra vị nước rửa chén sao? Không biết hưởng thụ!

Lúc cô Lâm tới, Lưu Chí Hoành đang súc miệng bằng nước sôi, thấy người đến thì vội vàng đứng lên: 

"Chào cô Lâm."

Cô Lâm có gương mặt xinh xắn, đôi mắt to chớp chớp hoài: 

"Đã để anh Lưu đợi lâu."

"Bình thường bình thường."

Sau khi ngồi xuống, cô Lâm gọi một cốc cà phê có cái tên rất dài, Lưu Chí Hoành cười toe: 

"Nước sôi là được." 

Sau đó lấy hợp đồng ra: 

"Lần trước chúng ta đã thảo luận gần xong rồi, nếu như cô Lâm cảm thấy không còn vấn đề gì khác, vậy thì chúng ta ký hợp đồng trước đã."

Cô Lâm nhấc tay lên, nhẫn kim cương to đùng trên ngón giữa đập vào mắt Lưu Chí Hoành làm hắn đau cả mắt: 

"Không vội, dù sao việc này cũng đã chắc chắn rồi, chúng ta trò chuyện chút cho thoải mái đi."

"Thoải mái?"

"Đúng vậy, đã nói một lúc lâu như vậy rồi, ngoại trừ công việc thì không thể nói chuyện khác sao? Chẳng hạn như là anh năm nay bao nhiêu tuổi, có bạn gái hay chưa..."

Lưu Chí Hoành mỉm cười, miệng cười toe toét khoe hàm răng trắng tinh, như thể quay quảng cáo cho Crest (1 hãng kem đánh răng của Mỹ) vậy: 

"Năm nay tôi hai lăm, vừa tốt nghiệp được hai năm, nào có thời gian quen bạn gái."

"A?" 

Cô Lâm hơi kinh ngạc: 

"Vậy lúc đi học anh không có sao?"

"Khi đó ra sức học tập, có muốn quen cũng phải khi rảnh, mà tôi cũng không có lòng dạ ấy..."

Cô Lâm hớp một ngụm cà phê, khẽ cười nói: 

"Bây giờ đàn ông giống như anh Lưu đây hiếm lắm."

Mặt Lưu Chí Hoành hơi đỏ: 

"Cô Lâm nói gì vậy, tôi chỉ muốn tìm một người có thể theo tôi cả đời, người như tôi... khuyết điểm duy nhất chính là chung tình... bởi vì chuyện này mẹ tôi còn nói, nói đàn ông nên xấu một chút, nhưng tôi không xấu nổi, nếu tôi đã thích ai, sẽ chỉ thừa nhận người ấy cả đời..."

Cô Lâm mắt lóe sáng: 

"Anh Lưu..."

"Cô Lâm..." 

Sự dịu dàng trong mắt chẳng biết sẽ làm bao nhiêu ngày say mê, nhưng chắc chắn có thể cưa đổ người phụ nữ trước mặt này. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, từ từ vươn tay phải lướt qua cái chén, lướt qua thực đơn, lướt qua cốc cà phê của cô Lâm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên hai người, cô Lâm e thẹn cúi đầu, tay khi thì nắm chặt khi thì buông lỏng, mắt thấy cái tay ấy sắp nắm lấy cái tay kia...

"Ba, sao ba không đi đón con tan học!"

Lưu Chí Hoành cứng miệng, tay ngưng giữa bàn, mặt cô Lâm hơi ửng đỏ, mù mờ nhìn Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành vẫn liếc mắt đưa tình: 

"Thực ra tôi..."

"Ba! Xe chú Thiên đang chờ ở ngoài kìa! Mau lên chút đi!"

"Thích..."

Lưu Bắc Bắc đeo túi sách đá một phát vào chân Lưu Chí Hoành:

"Đi mau lên! Ngày nào cũng tán gái! Có kiếm được mẹ về đâu!"

"Mày..." 

Lưu Chí Hoành nhìn khuôn mặt đối diện dần dần tái xanh rồi chuyển qua trắng, cuối cùng cũng nổi giận: 

"Lưu Bắc Bắc! Mấy ngày mặc kệ mày thì mày trèo lên đầu ba mày phải không! A!" 

Mặt nóng rát, cà phê chảy xuôi xuống, cô Lâm tức xanh cả mặt: 

"Anh tên... tên đàn ông chết tiệt!!"

Lưu Chí Hoành lau mặt qua rồi vội nói: 

"Cô hiểu lầm rồi, cô hiểu lầm thật rồi! Nó không phải con tôi, thực sự không phải!"

Lưu Bắc Bắc vừa nghe đã đốp chát: 

"Ba! Ba không còn mánh mới nào à! Lần nào không cưa được gái cũng nói con không phải con ba! Hôm nay con cầm hộ khẩu đây!" 

Nói xong bắt đầu lục cặp sách: 

"Chị ơi đợi tí, em cầm hộ khẩu đây, đó thực sự là ba em."

Lưu Chí Hoành vỗ trán như muốn điên luôn: 

"Mày đến trường lấy hộ khẩu làm gì!!"

"Hôm qua dọn nhà ba để vào mà."

"Phải không? Được rồi đừng làm mất là được rồi."

Mặt lại rát nữa, Lưu Chí Hoành nhắm mắt lại mở ra, duỗi đầu lưỡi liếm liếm: 

"Nè! Nước sôi của tôi!"

Cô Lâm tức run bần bật: 

"Lưu Chí Hoành phải không! Đừng nghĩ tới việc ký hợp đồng nữa!!" 

Sau đó giẫm giày cao gót 'lộp bộp lộp bộp' đi mất.

Lưu Chí Hoành nhìn hợp đồng trên bàn rồi ngồi phịch xuống: "Xong..."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên xe nhìn hồi lâu, thế nào? Nữ nhân kia không phải bạn gái hắn sao? Vừa rồi thực là kịch liệt mà, tuy không nghe thấy họ nói gì, có điều nhìn Lưu Chí Hoành làm y không khỏi bật cười, người này thật thú vị.

Lưu Chí Hoành ủ rũ lên xe, Lưu Bắc Bắc đang dỗi hắn, hắn thì ngồi trên ghế phó lái, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt cô đơn của Lưu Chí Hoành: 

"Thế nào? Cãi nhau với bạn gái à?"

Lưu Chí Hoành lắc đầu: "Không phải."

"Hửm?"

"Không phải bạn gái, đáng ra thì cũng sắp sửa, cơ mà..." 

Lừ mắt nhìn Lưu Bắc Bắc: "Đều tại đồ nhóc thối này!"

Lưu Bắc Bắc không giấu diếm, 'phì' cười một tiếng, sau đó mếu máo nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: 

"Chú Thiên chú không biết đâu, lần nào ba cháu tán gái cũng bảo người ta cháu không phải con ba, nhưng cháu rõ ràng là... ba luôn lừa người ta... Cháu sắp bị ba dạy xấu rồi, đêm qua cháu không làm bài tập, ba nói bài tập không cần làm, khi còn bé ba cũng có làm bài tập đâu, cô giáo nghe xong giận lắm, cô nói không nên học ba cháu, nói thái độ giáo dục của ba cháu có vấn đề, cháu còn học ba cháu thì không phải bé ngoan..."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch mép cười:

"Đúng là có vấn đề thật."

Lưu Chí Hoành căn bản không nghe họ nói gì, chỉ nhìn di động đờ người ra, đột nhiên tiếng gà trống gáy sáng vang lên, Lưu Chí Hoành nhanh chóng nhận cuộc gọi, treo lên cái mặt nịnh nọt của Hán gian khi thấy hoàng quân Nhật Bản: 

"A lô, quản lý... hà hà... Không không em không cười ngốc.... Không không không! Em luôn cố hết sức! Em chỉ thiếu điều cởi quần áo chạy trần truồng thôi quản lý! Người phụ nữ kia không thích em! Em đã nói không thể lúc nào cũng bán sắc mà... Phải phải, em dù chạy trần truồng cũng không ai thèm coi... . Phải, người em như bộ xương... A!! Quản lý ngài phạt nhẹ đi mà... Em một tháng có chút tiền mồ hôi nước mắt, em còn phải nuôi con trai mà!!"

Lưu Bắc Bắc quay phắt đầu lại lớn tiếng hét: 

"Không cần mỗi lần bác lừa ngốc* muốn phạt tiền thì mới nói con là con ba!!"

(*) lừa ngốc = hòa thượng = đầu trọc

Lưu Chí Hoành lại càng hoảng sợ, mau chóng ném di động sang một bên, tiếp đó là tiếng gầm như muốn phá tan điện thoại: 

"Cậu nói ai là con lừa ngốc!!!!"

Lưu Chí Hoành vẻ mặt sắp khóc: 

"Là tôi... là tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro