Chương 19: Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa
Ba người mơ mơ màng màng ngủ cả buổi sáng cuối cùng đã bị đánh thức bởi tiếng choang choang do Hồ Dương cầm thìa với vá xào đập gây nên, Lưu Bắc Bắc nhắm mắt ngửi thấy mùi cứ thế chạy ra ngoài, Lưu Chí Hoành ngáp một cái rồi vẫy tay với Hồ Dương:
"Hê ~, mèo hoang."
Khóe miệng Hồ Dương hơi giật: "Không cảm thấy hình tượng của tôi cao to sao?"
Lưu Chí Hoành không rõ: "Hình tượng gì cơ?"
"Cứu giúp ấy!"
"..."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày nhìn Hồ Dương: "Sao cậu còn ở đây?"
Hồ Dương một tay cầm vá xào một tay cầm thìa: "Làm cơm nè... Không thì các anh uống thuốc thế nào đây."
Hồ Diệu vẫn ngồi ở một bên nhìn, thấy vẻ mặt Dịch Dương Thiên Tỉ thì sốt ruột nắm tay thành đấm:
"Hồ Dương! Có thể đi chưa!"
"Không được, cơm anh làm anh còn chưa ăn sao có thể đi được..."
Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm Hồ Diệu một hồi rồi quay đầu hỏi Hồ Dương: "Tân hoan à?"
Hồ Dương nhướn mày cười hì hì: "Đẹp giai không?"
Lưu Chí Hoành gật đầu, Hồ Dương cầm vá xào quơ bả vai Hồ Diệu, nhìn Lưu Chí Hoành: "Tôi đẹp hay là hắn đẹp?"
"..."
"Ha ha ha, yên tâm nói đi, Diệu Diệu cũng sẽ không giận đâu, hắn từ nhỏ đã sống dưới ánh sáng của tôi, đã không biết tự ti nữa rồi!"
Vẻ mặt Dịch Dương Thiên Tỉ càng ngày càng sốt ruột, vốn bệnh nặng mới khỏi, ai mà chẳng muốn im lặng thôi, Lưu Chí Hoành Hồ Dương trông như đôi anh em tốt nói tới nói lui mãi không yên lặng, đang muốn mở miệng ngăn lại, chợt nghe Hồ Diệu vẫn đứng ở một bên im lặng lại mở miệng nói với giọng điệu chẳng tốt đẹp gì:
"Anh đấy là có cái vẻ mặt gì hả!"
Dịch tổng nhướn mày: "Cậu đấy là cái giọng điệu gì?"
Nắm tay Hồ Diệu vang lên răng rắc: "Anh không có tư cách ghét bỏ hắn!"
"Cậu cho là cậu đang nói chuyện với ai?"
"Mặc kệ anh là ai!"
Hai người đang trò chuyện sôi nổi bên kia cảm giác được bầu không khí âm u lạnh lẽo bên này, mặt Dịch Dương Thiên Tỉ sắp đen hơn cả đít nồi, Hồ Diệu cũng đang ở tư thế vận sức chờ phát động, khóe miệng Lưu Chí Hoành co rúm:
"Dịch tổng... Anh chừng nào thì con nít thế... Chiếc áo ngủ ấy..."
Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc áo ngủ hoạt hình trên người, đuôi mày liên tục nháy, Lưu Bắc Bắc giơ đùi gà chạy vào:
"Ngon lắm!! Ba ba!! Chú mèo làm cơm ngon gấp bội lần ba đấy!!!"
Nhìn thấy chiếc áo ngủ màu sắc y hệt trên người Lưu Bắc Bắc, Lưu Chí Hoành đã hiểu, cầm tay Hồ Dương bùi ngùi xúc động:
"Người anh em tốt!"
Nói sao đi nữa thì bàn thức ăn này cũng đã bưng lên rồi, ba người mặc áo ngủ cùng kiểu dáng thấy thế nào cũng rất là hài hước, Hồ Dương lấy di động ra 'tách tách' chụp ảnh:
"Lưu làm kỷ niệm."
Sau khi ăn cơm xong, bàn cơm chưa dọn, Hồ Diệu đã kéo Hồ Dương ra khỏi biệt thự, Dịch Dương Thiên Tỉ túm áo ngủ trên người muốn cởi ra, chỉ thấy Lưu Chí Hoành bưng cốc với thuốc viên đi tới:
"Hôm qua chỉ cảm thấy không thoải mái lắm, chắc là tôi lây cho anh với Bắc Bắc rồi, xin lỗi."
Dịch Dương Thiên Tỉ nhận lấy cái cốc: "Không có gì phải xin lỗi."
"Còn có... Mấy hôm trước cảm ơn anh, tôi..."
"Không có gì phải cám ơn."
"Dịch tổng..."
"Hửm?"
"Dù sao tôi cũng muốn thử xem."
"Thử cái gì?"
"Yêu anh."
Lúc Lưu Bắc Bắc đi vào, mắt chớp chớp sợ run một hồi, sau đó giơ hai ngón tay lên so le cùng một chỗ... Tách ra... Đẩy nhau... Lại tách ra... Lại đẩy nhau... .
Qua không biết bao lâu, thằng bé đứng không nổi nữa, tung tăng chạy đến bên cạnh sô pha: "Con cũng muốn!!!"
Lưu Chí Hoành lại càng hoảng sợ, vội rụt khỏi người Dịch Dương Thiên Tỉ, đứng phắt lên, Lưu Bắc Bắc nhắm mắt chu môi tiến về người Lưu Chí Hoành:
"Hôn... nào nào..."
Khóe mắt Dịch Dương Thiên Tỉ giần giật, xoa mi tâm thở dài:
"Bắc Bắc, không thể học những cái này."
Lưu Bắc Bắc không phục, nhắm mắt lại, đảo tròn tròng mắt đổi tới đổi lui, cái miệng mềm bóng như được bôi mỡ lên:
"Cháu cũng hôn..."
Một tiếng sau, Lưu Chí Hoành và Lưu Bắc Bắc ngồi xếp hàng, đầu ngẩng lên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt nghiêm túc, Dịch Dương Thiên Tỉ lật vài tờ tranh trong tay:
"Đối với hai người, tôi nhất định phải hiểu sâu sắc một lần, tôi hỏi gì hai người phải trả lời đấy."
Lưu Chí Hoành gật đầu vô cùng nghiêm túc: "Hỏi đi!"
Dịch Dương Thiên Tỉ cúi đầu nhìn lướt qua tập tranh của Lưu Bắc Bắc:
"Nếu như một trong hai người ở trên đường cái nhặt được tiền hay là một thứ gì đó khác, vậy phải làm thế nào."
Lưu Bắc Bắc giơ tay lên, Dịch Dương Thiên Tỉ hất hàm ý bảo nó trả lời, thằng bé vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Cầm về nhà, đút vào túi, ba cháu nói nhiều nữa có thể đi ăn McDonald."
Khóe mắt Dịch Dương Thiên Tỉ co rúm, mắt lạnh nhìn Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành nhe răng cười gượng:
"Giao... giao cho chú cảnh sát..."
Dịch tổng cau mày:
"Giao cảnh sát làm gì, trừ thứ gì của mình bị rớt thì không được nhặt gì cả."
Lưu Chí Hoành tiếp tục cười gượng... Không phải muốn nói không nhặt của rơi sao... .
"Tiếp theo, nếu ở trên đường gặp phải người tàn tật hay là người già qua đường, nên làm sao bây giờ."
Lưu Bắc Bắc giơ tay:
"Ba cháu nói trước tiên phải xem người kia có thể cho mình lợi ích gì không! Nếu có thì sẽ dìu người đó qua đường!"
Dịch Dương Thiên Tỉ trừng mắt nhìn Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành cười gượng, sau đó lại quay đầu nhìn Lưu Bắc Bắc:
"Sau này thấy loại chuyện ấy thì không nên để ý."
Lưu Bắc Bắc nắm tay gật đầu: "Cháu nghe lời chú Thiên!"
Lưu Chí Hoành giần giật đuôi mày: "Dịch... Dịch tổng... Không phải nói rằng vui vẻ giúp đỡ người khác sao..."
Dịch Dương Thiên Tỉ hừ lạnh:
"Người lạ không nên để ý, chuyện mấy ngày hôm trước quên rồi sao, nếu như Bắc Bắc không đi theo người lạ, chuyện này sẽ xảy ra sao? Cậu nên tỉnh lại đi."
Lưu Bắc Bắc trưng ra cái bản mặt tươi cười nịnh nọt: "Đúng đúng, chú Thiên nói đúng nhất!"
Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu: "Nếu như Bắc Bắc đã giúp đỡ người khác, nhưng đối phương lại không biết chuyện này là do Bắc Bắc làm, gặp phải loại chuyện như thế này thì Bắc Bắc sẽ giải quyết như thế nào?"
Lưu Bắc Bắc suy nghĩ một hồi:
"Ba cháu nói phải chủ động nói cho đối phương biết rồi sẽ đòi trả thù lao tương ứng, trả thù lao chính là có thể ăn lao của McDonald rồi." (chỗ này có chút chơi chữ, Hán Việt của McDonald là Mạch Đương Lao, mà lao trong trả thù lao chính là lao trong mạch đương lao)
Lưu Chí Hoành xoa xoa mồ hôi trên trán, đang muốn mở miệng thì Dịch tổng đã liếc xéo qua:
"Chuyện không có lợi ích không được tùy tiện làm, nếu như đến lúc đó người ta không trả thù lao cho thì sao? Lãng phí thời gian của mình lại không nhận được hồi báo tương ứng, đó là lỗ vốn, sau này Bắc Bắc không nên tùy tiện giúp người khác."
Lưu Bắc Bắc nắm chặt tay: "Vâng!"
"Dịch... Dịch tổng..." Lưu Chí Hoành cười khổ, sao lại cảm thấy phương thức giáo dục của người này còn không bằng cả mình vậy?
Ba người vẫn mặc áo ngủ mà Hồ Dương mua tới, tạo thành tình cảnh rất kỳ kỳ, Dịch Dương Thiên Tỉ ôm ngực nhìn quét qua hai cha con ngồi trên sô pha:
"Về chuyện trước đó đã từng nói sẽ cho Bắc Bắc đi Mỹ thì thôi, nhưng cần phải thay đổi phương thức giáo dục của nó, bao gồm cả trường nó học bây giờ, tôi có thể cho phép Bắc Bắc tiếp tục đi học cho đến khi học hết cấp mẫu giáo, tiêu chuẩn giáo dục ở đây quá kém, khuyết thiếu tính giá trị, sang năm Bắc Bắc lên lớp trên, phải tới tiểu học Dịch thị, kể cả Lưu Chí Hoành, không thể lung lạc tư tưởng của Bắc Bắc."
Quay đầu nhìn về phía Bắc Bắc: "Từ nay về sau không thể học theo ba cháu, phải nghe lời chú Thiên, đương nhiên nếu như cháu nghe xong thì sẽ nhận được thù lao tương ứng, một câu một trăm tệ."
Hai mắt Lưu Bắc Bắc sáng rỡ, cái đầu gật lia lịa.
Khóe miệng Lưu Chí Hoành co rúm, nói không nên lời, đây là phương thức giáo dục của Dịch tổng... Không có bá đạo nhất... Chỉ có bá đạo hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro