Chương 17: Sợ bóng sợ gió một hồi
Sau khi Lưu Bắc Bắc mất tích hai ngày, cảnh sát lập chuyên án, cùng mất tích với bé còn có mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ gần đó. Nếu như nói trước đó còn ôm chút hy vọng bé nhất thời ham chơi quên về nhà, vậy hiện tại đã không còn đơn giản như vậy, thời gian hai ngày nói dài cũng không dài lắm, nhưng Lưu Chí Hoành lại trở nên gầy gò hơn, hai gò má hõm sâu vào, tơ máu đầy mắt. Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày không biết đã rút bao nhiêu điếu thuốc, điện thoại gọi liên tiếp, ngoại trừ cảnh sát còn tìm cả thám tử. Lưu Chí Hoành vẫn đang tự trách hận không thể giết mình. Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ cúp điện thoại bỗng nghe thấy từ trên sô pha truyền đến 'bật' một tiếng, quay phắt đầu lại nhìn thì thấy người nọ mặt đỏ bừng cắn khóe miệng.
Dịch Dương Thiên Tỉ xoa trán đi qua, nâng khuôn mặt cố nén sợ hãi ấy lên, khẽ hôn một cái:
"Đừng như vậy, không sao đâu, tin tôi được không."
Lưu Chí Hoành con ngươi đỏ lòm, lắc đầu:
"Tôi không thể mất Bắc Bắc được..."
"Không đâu, tôi đảm bảo Bắc Bắc không sao cả, đi ngủ đi được không?"
"Không cần... ."
Y nhẹ nhàng vùi đầu người nọ vào lòng mình: "Vậy nhắm mắt tạm đi."
Lưu Chí Hoành lẳng lặng nằm trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ, con mắt chua xót từ từ nhắm lại, đưa tay ra bám lấy thắt lưng Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Tôi không phải một người ba tốt... không dạy được Bắc Bắc... Bây giờ còn đánh mất nó... ."
Nghe giọng tự trách ấy, Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày lại càng sâu hơn, mỗi một nơi như là bị vật gì đó bóp chặt lại vậy, chặt đến mức phát đau, y liên tục vuốt vai người nọ, nói lời ngay cả y cũng không thể xác định được. Trong phòng yên tĩnh vô cùng, Lưu Chí Hoành ngập đầu đều là các vụ án trẻ em mất tích mà TV đã từng đưa tin trước đây, càng nghĩ lại càng sợ, tay vịn lấy Dịch Dương Thiên Tỉ liên tục run lên, Dịch Dương Thiên Tỉ nâng tay giúp người nọ xoa mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Lúc chuông cửa vang lên, mắt Lưu Chí Hoành thoáng cái mở choàng ra, ngay cả giầy cũng chưa xỏ đã chạy ra ngoài, lúc ra khỏi phòng, Lưu Chí Hoành trừng mắt nhìn cửa không có động tĩnh gì, ngoài cửa ngoại trừ tiếng chuông cửa liên hồi còn có tiếng trẻ con gầm rú:
"Ba ba!!!! Ba ba!!!!!!!!"
Lòng dạ khẩn trương thoáng cái đã buông lỏng đi, Lưu Chí Hoành đứng ở tại chỗ nhếch miệng mỉm cười, lúc Dịch Dương Thiên Tỉ chạy tới, Lưu Chí Hoành còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, ngoài cửa, tiếng đập cửa 'bang bang' vang lên ầm ầm, trong đó còn kèm theo tiếng gầm non nớt của Lưu Bắc Bắc:
"Ba ba!!! Ba ba!!! Con là Bắc Bắc!!! Mở cửa cho con!!! Ba ba xấu xa mở cửa cho con!!"
Không để ý tới Lưu Chí Hoành, Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chân chạy tới cửa, lúc cửa bị kéo ra, Lưu Bắc Bắc đã nhào vào lòng Dịch Dương Thiên Tỉ: "Chú Thiên!!"
Dịch Dương Thiên Tỉ ôm Lưu Bắc Bắc hôn mạnh một cái: "Muốn ba cháu lo chết mất thôi."
Mặt thằng bé đầy bùn nhão, trên người cũng bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc gì, bàn tay nhỏ cũng bị trầy da tróc thịt, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm về phía Lưu Chí Hoành, cúi đầu mếu máo:
"Cái chú kia lừa con... Nhưng mà bị con phát hiện rồi..."
Đưa tay tới trước mắt Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Chú ấy mang con đi lên ngọn núi trước kia chúng ta đi du xuân ấy... Nhưng mà con lại chạy về... Chỉ là không cẩn thận đã lạc đường... Còn bị cún con đuổi... ngã vào trong vũng bùn..."
Giọng nói càng ngày càng mếu máo:
"Có bác ăn xin chia cho một cái bánh bao còn nói cho con biết đường về nhà... Sịt... Con muốn ngồi xe bus nhưng lại bị dì bán vé đuổi xuống... Nói con là trẻ ăn xin... . Không cho con ngồi hu hu... Con không phải trẻ ăn xin... ."
Nghe những điều mà thằng bé gặp phải, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy rất đau lòng, liên tục hôn đầu Lưu Bắc Bắc:
"Bắc Bắc giỏi nhất."
Lưu Bắc Bắc muốn dùng tay bẩn lau mắt, bị Dịch Dương Thiên Tỉ ngăn lại, lại dùng tay của mình lau nước mắt hộ thằng bé, Lưu Bắc Bắc dẩu môi quay đầu:
"Là chú cảnh sát..."
Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu, ngoài cửa có một người trẻ tuổi mặc quần áo cảnh sát, trên mặt còn hơi mỉm cười:
"Thằng bé này cơ trí lắm, cảm ơn bé đã cung cấp manh mối để chúng tôi phá án."
Dịch Dương Thiên Tỉ đi mấy bước về phía trước, một tay ôm Lưu Bắc Bắc, một tay vươn về phía trước:
"Cảm ơn."
Tiễn cảnh sát đi rồi, Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người lại, không thấy Lưu Chí Hoành vừa rồi ngây ngốc đứng ở cửa, y cau mày nghi hoặc đi vào nhà, cửa thì mở rộng nhưng không thấy bóng Lưu Chí Hoành, ở trong bếp truyền tới tiếng "cách cách cách" thái rau, khóe miệng Dịch Dương Thiên Tỉ hơi nhếch, ôm thằng bé đi vào phòng tắm, nước nóng đã xả đầy từ sớm, Dịch Dương Thiên Tỉ cởi quần áo bẩn cho Lưu Bắc Bắc:
"Lát nữa phải ăn nhiều một chút, dù là đồ ăn khó ăn cũng phải ăn nhiều một chút, đợi đến ngày mai chú Thiên mang cháu đi ăn McDonald, nhớ không được kể khổ với ba cháu, có chuyện gì khó quá thì nó với chú nhé."
Lưu Bắc nắm tay gật đầu: "Cháu biết rồi!"
Tắm rửa xong thì cơm cũng đã làm xong rồi, Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm vào Lưu Bắc Bắc miệng đầy cơm, vành mắt đỏ au: "Bắc Bắc..."
Lưu Bắc Bắc cầm đùi gà bĩu môi: "Ba ba..."
"Bắc Bắc..."
"Ba ba... sịt..."
Dịch Dương Thiên Tỉ ho nhẹ một tiếng, nếu như còn không ngăn lại, phỏng chừng hai cha con nhà này sẽ diễn kịch Quỳnh Dao trên bàn mất, y quay đầu lại gắp cho Lưu Bắc Bắc một đũa rau:
"Đừng ăn thịt mãi thế."
Lưu Bắc Bắc mếu máo dẩu môi: "Chỉ có đùi gà là được mua..."
Dịch Dương Thiên Tỉ đảo mắt qua, Lưu Bắc Bắc vội vàng ngậm miệng, Lưu Chí Hoành càng tủi thân hơn, con trai bắt đầu ghét hắn rồi... .
Nhìn ba ba vành mắt càng ngày càng đỏ và mặt chú Thiên càng ngày càng đen, Lưu Bắc Bắc lại buông đùi gà trên tay xuống, đứng ở trên ghế:
"Nói cho hai người biết nhé! Hôm nay chú cảnh sát đã tuyên dương con đấy! Nói con là tiểu anh hùng! Có thể đăng báo nhé!"
Mắt Lưu Chí Hoành lóe sáng, Lưu Bắc Bắc vẻ kiêu ngạo lầm bầm:
"Cái chú kia ngốc cực, thấy con đi vòng vòng ở cổng trường còn tưởng con không tìm thấy ba ba chứ, đó là con đang đợi Hoa Hoa! Còn cầm kẹo que gạt người, con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, con chẳng thèm đâu, sau đó con lừa con đến núi nói mang con đi tìm ba, con chẳng bị mắc lừa đâu, chú ấy nhất định cho rằng con không tìm được đường mới để con một mình rồi đi tiểu, ha ha ha ha ha! Đồ ngốc! Tháng trước cô giáo Phương mới vừa mang con đi du xuân xong! Nếu không phải lúc xuống núi con đi nhầm hướng thì đã sớm về rồi!"
Lưu Chí Hoành vẻ mặt ngốc nghếch vỗ tay: "Bắc Bắc thật là giỏi."
Dịch Dương Thiên Tỉ lé mắt, từ lúc Lưu Bắc Bắc về người này đã không bình thường, xoa nắn đuôi mày. Y nhiều ít gì cũng biết chút nguyên nhân, trước đó thì tự trách vì đã lạc mất Lưu Bắc Bắc, giờ người về rồi, nhất thời bối rối không biết nên biểu đạt vui sướng trong lòng như thế nào cũng là chuyện bình thường, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cặp mắt đầy tơ máu kia, lòng bỗng giật mình: hắn nên đi ngủ.
Lưu Bắc Bắc mặt mày hớn hở nhảy tưng tưng trên ghế, Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu:
"Nếu biết rồi, vì sao cháu còn đi với người ta?"
Thằng bé chống lưng ngửa cổ tựa như một thánh đấu sĩ:
"Hừ, nếu không phải thấy hình vẽ trên quần áo người ấy giống như cái chị treo trên tường ba cháu thì cháu chẳng thèm đi cùng đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro