Chương 15: Đại lưu manh tiểu lưu manh
Lúc Lưu Chí Hoành vào cửa thì Dịch Dương Thiên Tỉ đã về rồi, Lưu Bắc Bắc cầm một đóa hồng lắc qua lắc lại trước mặt Lưu Chí Hoành:
"Cô giáo Phương nói con là đứa trẻ thông minh nhất lớp A, cho dù có một ông bố ngốc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc phát triển trí khôn của con."
Khóe miệng Lưu Chí Hoành giần giật:
"Ông bố ngốc sẽ không sinh ra được đứa trẻ thông minh."
Đổi giày vào nhà, phòng sách vẫn đóng chặt như trước, Lưu Chí Hoành nhìn qua đồng hồ, chắc là sẽ ở đó đến lúc tám giờ mới ra đây, hắn ôm đồ Hồ Dương đưa cho đi vào phòng ngủ, Lưu Bắc Bắc ló đầu bám cửa:
"Ba ơi, con cũng muốn xem!"
"Xem cái gì?"
"Chị Thương Tỉnh Không (Aoi Sora)!"
Lưu Chí Hoành trừng mắt với Lưu Bắc Bắc, vung nắm tay:
"Đi ra ngoài!"
Lưu Bắc Bắc chống thắt lưng không phục: "Con muốn xem!"
Một chân giữ cửa đạp thằng bé còn đang kêu gào to tướng kia, phòng ngủ không có máy vi tính, Lưu Chí Hoành mượn thẳng công cụ chiếu phim từ chỗ Hồ Dương, khoanh chân ngồi ở trên giường thả đống đĩa vào, trước khi bật thì nhìn quanh quẩn bốn phía, việc này hắn vốn làm không ít nên không có gì phải khẩn trương, nhưng bây giờ tính chất không giống, nội dung cũng không giống.
Lưu Bắc Bắc ở bên ngoài giơ nắm tay đập cửa vài phát, dẩu môi xoay người chạy tới phòng sách: "Chú Thiên..."
Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
Mắt thằng bé lóe sáng vẻ tủi thân: "Cháu cũng muốn xem người đẹp."
"Cái gì mà người đẹp?"
Lưu Bắc Bắc cọ mấy cái lủi vào lòng Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Chính là người đẹp dán trên tường của ba cháu ấy, có thể nhìn đến người thật."
Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày không hiểu, Lưu Bắc Bắc túm áo Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đi lắc lại:
"Chính là xem người đẹp tắm này, ở chỗ này phình ra trắng trắng giống như bánh bao."
Hé quần áo mình ra ló đầu vào nhìn, vẻ ham học hỏi:
"Hơn nữa á, lần trước cháu thấy chị ấy không tiểu kê kê, nhưng mà cái chị kia xinh lắm nha! Cháu vừa thấy ba cháu ôm xấp đĩa phim! Chắc chắn là chị người đẹp tắm, cháu muốn xem cháu muốn xem!"
Nghe Lưu Bắc Bắc nói ra những điều không thuần khiết cũng chẳng ngây thơ bằng vẻ thuần khiết ấy, mặt Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời đen thui, một tay vuốt đầu Lưu Bắc Bắc:
"Đó không phải thứ tốt, Bắc Bắc không thể xem."
Lưu Bắc Bắc bĩu môi lắc đầu:
"Mới không phải đâu! Ba nói với cháu là thứ tốt nha! Nói có thể giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh hơn để có thể hóa giải mệt nhọc nha, nhưng mà ba xấu lắm! Tự xem trộm, chú Thiên ơi, chúng ta đi vào gõ cửa đi, ba cháu không thể ngang ngược thế chứ!"
Mày Dịch Dương Thiên Tỉ càng nhăn sâu hơn:
"Bắc Bắc nghe lời nào, đó không phải thứ trẻ con nên xem."
Lưu Bắc Bắc mếu máo như muốn khóc:
"Mới không phải đâu... Hai người không thương cháu nữa... có đồ tốt cũng không cho cháu coi..."
Nhìn thằng bé tủi thân trước mắt, đầu Dịch Dương Thiên Tỉ như muốn phình lên, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một chút lại nói:
"Bắc Bắc biết vì sao phải phân nam sinh và nữ sinh không?"
Lưu Bắc Bắc đỏ mắt lắc đầu.
"Vậy trường học vì sao lại phải phân toilet nam nữ chứ?"
Vẫn lắc đầu như trước.
"Vậy chính là giống như bạn học nữ mà Bắc Bắc thích ở lớp ấy, cũng không tùy tiện sờ người ta hôn người ta, cũng không thể đi vào toilet nữ, nếu như cháu đi vào toilet nữ thì sẽ thế nào hả?"
Vốn tưởng rằng thằng bé sẽ lắc đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ có thể mượn cơ hội này nói đến quan hệ lợi hại của việc ấy, ai mà biết Lưu Bắc Bắc cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cô giáo Phương sẽ phạt cháu đứng... Còn nói cháu là thằng bé lưu manh..."
Khóe mắt Dịch Dương Thiên Tỉ co rúm: "Cháu... Đi vào?"
Lưu Bắc Bắc sịt mũi:
"Cháu cũng sờ qua mặt hôn qua tay Hoa Hoa rồi, ba cháu nói nếu như là thứ trẻ con thích, sẽ chủ động theo đuổi... Cháu đi vào toilet nữ là do ba cháu bảo cháu Hoa Hoa lớn lên sẽ giống chị người đẹp kia, không có tiểu kê kê, nhưng cháu mới không tin đâu, Hoa Hoa sao có thể không có tiểu kê kê chứ, cháu muốn tự xem rồi sau đó sẽ nói cho ba cháu, nhưng lại bị cô giáo Phương bắt được..."
Dịch Dương Thiên Tỉ hít sâu một hơi, tay vịn ở đầu Bắc Bắc bất giác ấn:
"Ba cháu bình thường dạy cháu những thứ gì..."
Lưu Bắc Bắc mắt to vô tội đảo đảo:
"Ba cháu cái gì cũng không dạy."
"Vậy sao cháu biết nhiều như vậy..."
Thằng bé nhe răng cười: "Cháu tự học đó!"
Cửa phòng ngủ bị đá văng vang lên một tiếng 'phanh', Lưu Chí Hoành bị dọa thiếu chút thì nhảy tưng trên giường, Dịch Dương Thiên Tỉ đen mặt bật đèn, Lưu Chí Hoành một tay lấy laptop đang bật khép lại dáng vẻ có tật giật mình, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở cửa khoanh tay ở ngực cũng không nói, Lưu Chí Hoành ho khan một tiếng:
"Dịch... Dịch tổng..."
Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh mặt nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành:
"Tôi mặc kệ cuộc sống trước kia của cậu thế nào, nhưng mà, cậu đã dọn vào nhà của tôi, xin cậu kiêng kị một chút, tôi không hy vọng trong phòng ngập đầy những thứ ô uế đó, bẩn lắm."
Lưu Chí Hoành chớp mắt sợ run:
"Dịch... Dịch tổng có phải có hiểu lầm gì không..."
"Không có hiểu lầm, nếu như nói trước kia tôi còn ôm chút hảo cảm với cậu, như vậy, bây giờ đều không còn, mang theo đồ của cậu, rời khỏi tầm nhìn của tôi."
Lưu Chí Hoành nghe mà mụ mị, người này sao lạ thế? Nhìn trên giường ném một đống sách báo tạp chí rồi lại nhìn khuôn mặt đen thui của Dịch Dương Thiên Tỉ:
"Những thứ này... không phải thứ như anh nghĩ đâu..."
"Mặc kệ nó là cái gì, tôi không muốn nói lần thứ hai."
Cửa phòng ngủ bị đóng chặt lại, Lưu Chí Hoành đứng ở cửa ôm một đống sách báo tạp chí còn chưa phản ứng được lại... Aizz, quả nhiên không phải thế giới một người mà, buông thõng vai, đi vào phòng của Lưu Bắc Bắc, thằng bé đang nằm trên giường chơi Altman, thấy Lưu Chí Hoành đi vào nhanh chóng bò lên:
"Ba ba! Con muốn xem!"
Lưu Chí Hoành túm tóc ném một đống đồ trên mặt đất miệng lầm bầm: "Thật khó hiểu..."
Không phản ứng lại Lưu Bắc Bắc, xoay người nằm trên giường nhìn trần nhà đờ ra, thằng bé che miệng cười, ném đồ trên tay, nhảy bụp xuống đất moi ra một quyển tạp chí xem xét tỉ mỉ...
Chẳng bao lâu, chợt nghe "A!" một tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Lưu Chí Hoành, Lưu Bắc Bắc cầm tạp chí vung vẩy chân nhỏ chạy đến bên giường:
"Ba ba! Mau giao ra đây!"
Lưu Chí Hoành lé mắt: "Giao cái gì?"
"Chị xinh xinh ấy!"
Lưu Chí Hoành mắt trợn trắng:
"Không có... Còn nữa tiểu lưu manh, đó không phải thứ con nên xem!"
Lưu Bắc Bắc ném tạp chí trong tay vào người Lưu Chí Hoành:
"Cho con xem cho con xem, không thì con lại nói cho chú Thiên!"
"Lại?"
"Hừ, nếu như không phải chú Thiên mắng, ba mới sẽ không lấy cho con, chú Thiên giận lên rất là ghê gớm! Hừ, tự xem trộm cũng không cho con xem, bây giờ lại lấy đồ giả gạt con, ba ba xấu lắm! Con mới sẽ không mắc lừa đâu!"
Lưu Chí Hoành túm mặt Lưu Bắc Bắc rà qua rà lại: "Con nói gì với y!"
Thằng bé giãy dụa: "Au au... Con nói... Ba xem trộm chị xinh xinh a!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro