Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Hồ Dương là một người đàn ông tốt

Dịch Dương Thiên Tỉ đang xử lý tài liệu trong tay, một tay nâng lên cầm cái cốc trước mặt, hửm, trống không, lông mày hơi nhíu lại, ấn đường dây nội tuyến:

"Suzanne, lấy tài liệu cho hội nghị buổi chiều vào đây, rót cho tôi một cốc cà phê nóng nữa."

Không tới mấy phút, một cốc cà phe nóng hổi được bưng tới bàn, Dịch Dương Thiên Tỉ không ngẩng đầu:

"Tài liệu đâu."

"Tôi không biết để chỗ nào..."

Động tác trong tay Dịch Dương Thiên Tỉ khựng lại, sau đó cau mày ngẩng đầu:

"Sao cậu lại ở đây?"

Lưu Chí Hoành nhếch miệng cười:

"À, tôi quên nói với Dịch tổng... Tôi đã phỏng vấn thành công rồi... Chức vị chính là thư ký của anh..."

Dịch Dương Thiên Tỉ bưng cốc cà phê lên hớp một ngụm:

"Tôi nên suy xét về việc khai trừ giám khảo bộ phận nhân sự."

"Dịch tổng, tôi có thực lực."

"Hi vọng tôi có thể nhanh chóng phát hiện."

Cả buổi sáng ngoại trừ bưng cốc cà phê thì Lưu Chí Hoành chưa làm một việc gì, hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của Dịch Dương Thiên Tỉ lúc làm việc, hắn không biết dùng từ gì để diễn tả, những từ ngữ để hình dung hay khích lệ nam nhân hắn không thành thạo cho lắm, dáng vẻ này của Dịch Dương Thiên Tỉ hắn nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể dùng một từ để hình dung. Hắn mỉm cười ngồi ở tiệm cà phê dưới tòa nhà, phát hiện ra ưu điểm của Dịch Dương Thiên Tỉ, ngoại trừ có tiền, hắn còn phát hiện ưu điểm của bản thân Dịch Dương Thiên Tỉ, nghiêm túc... nam nhân nghiêm túc là quyến rũ nhất! Đây là một hiện tượng tốt, là bắt đầu tốt đẹp để hai người yêu nhau và hiểu nhau.

Lúc Hồ Dương đi vào thì đã thấy Lưu Chí Hoành đang cười ngu ngơ một mình, nói trắng ra Hồ Dương chẳng thích tên này tẹo nào, không chỉ thái độ làm người của hắn, mà còn vì Dịch Dương Thiên Tỉ nữa.

Tân hoan của Dịch Dương Thiên Tỉ... Một tên tân hoan mang theo con trai và thích phụ nữ.

Hồ Dương nhấc cao bước chân đi tới trước mặt Lưu Chí Hoành: "Tôi có thể ngồi đây chứ?"

Lưu Chí Hoành ngẩng đầu: "Mèo hoang?"

Trán Hồ Dương nổi gân xanh, hắn cố sức kìm nén xung động muốn đấm cho tên kia một cái, cắn răng tự giới thiệu: "Tôi là Hồ Dương."

Lưu Chí Hoành nhìn chỗ ngồi vẫn trống ở đối diện rồi tiếp tục uống cà phê, Hồ Dương lý sự:

"Tôi có thể ngồi xuống không?!"

Lưu Chí Hoành chớp mắt cười:

"Không thể."

"Cậu!" Hắn cũng không ngại Lưu Chí Hoành có đồng ý hay không, đặt mông xuống chỗ ngồi ấy:

"Chim công, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Lưu Chí Hoành hơi rụt vai lại: "Cho cậu nửa giờ, tôi còn phải đi làm."

"Cậu làm việc ở Dịch thị?"

"À... Nhân viên nhỏ thôi, thư ký tổng giám đốc."

Hồ Dương vỗ bẹp một cái lên mặt bàn:

"Tôi không hỏi cậu chức vị gì! Chim công chết tiệt! Cậu khoe gì chứ!! Khoan đã... Thư ký... tổng giám đốc?"

"Ừa."

Hồ Dương giật sững người, biểu cảm dần dần trở nên trầm lắng:

"Y... yêu ngươi sao..."

Lưu Chí Hoành hớp một ngụm cà phê, lắc đầu: "Không có."

"Vậy... sao cậu lại làm việc ở Dịch thị? Thiên Tỉ chưa bao giờ để tình nhân của mình vào làm việc ở Dịch thị... Cậu... Chẳng lẽ là đặc biệt sao?"

Lưu Chí Hoành cười tủm tỉm nhìn người đang có vẻ mặt thống khổ ngồi đối diện:

"Chắc là thế... Tôi có vốn liếng để vào Dịch thị."

"Vốn gì cơ?"

"Tôi tốt nghiệp ở Harvard."

"..."

Ánh mắt Hồ Dương nhìn Lưu Chí Hoành đã có sự thay đổi: thì ra... là bằng cấp cao, còn có con trai... Chỗ nào cũng có thể giúp đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ, còn mình... mình làm sao so bằng hắn được... Một thầy giáo dạy vũ đạo nhỏ nhoi...

Hai mắt hơi chua xót, giơ tay trái lên nhẹ nhàng che mắt:

"Tôi hoàn toàn bị hạ gục rồi sao..."

Lưu Chí Hoành cố nén ý cười, an ủi nam nhân đang mất mát:

"Mèo hoang, cậu cũng không cần khổ sở... Loại chuyện tình yêu này không thể cưỡng cầu, có lẽ ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ gặp được người cả đời này thuộc về cậu."

Hồ Dương xoa con mắt dần trở nên đỏ, nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Hoành mà sững sờ:

"Bại bởi cậu, tôi tâm phục khẩu phục... Nhưng mà cậu không thương Thiên Tỉ..."

Lưu Chí Hoành nhìn chén cà phê suy nghĩ một hồi:

"Trên người y có thứ tôi thích..."

"Vậy không đúng! Giữa hai người không có tình yêu, cuộc sống như vậy sẽ hủy hoại hai người! Chim công, cậu rốt cục có thích đàn ông hay không?"

Lưu Chí Hoành vuốt tóc mái che trước trán:

"Còn chưa nếm thử, nhưng tôi xác thực không bài xích."

Hay có thể nói là, đối với tiền tài, từ trước tới giờ hắn chưa từng bài xích.

Hồ Dương chống cằm suy nghĩ một chút:

"Nếu như vậy... buổi tối, lúc tan tầm, cậu ở chỗ này chờ tôi, tôi lấy vài thứ cho cậu."

Nhìn Hồ Dương đứng dậy đi xa dần, Lưu Chí Hoành bỗng cảm thấy đó là một người nam nhân tốt, vì người mình yêu, đi giúp tình địch của mình, dù có đạt được hay không cũng không có gì để nói, quan trọng là... đối phương có thể hạnh phúc. Lưu Chí Hoành không thể hiểu tình cảm của Hồ Dương, e rằng cả đời này hắn cũng không hiểu được. Về một phương diện nào đó mà nói, hắn giống Dịch Dương Thiên Tỉ, nhìn như đa tình thực tế là bạc tình, đương nhiên, Lưu Chí Hoành chưa bao giờ thừa nhận mình là người bạc tình, hắn chỉ biết nói mình bác ái.

Lúc làm việc, Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ chẳng hơi đâu đi quan tâm từng hành động của Lưu Chí Hoành, điều này cũng không cần thiết cho lắm, y đưa ra ý muốn để Lưu Chí Hoành tới làm việc ở Dịch thị cũng đúng là muốn hắn bớt phóng túng một chút, mà đối với việc nói sẽ giáo dục hắn trước đó, y thực sự không rảnh.

Hội nghị bắt đầu từ ba giờ, kết thúc là năm giờ, nhìn giờ tan tầm, đột nhiên nhớ tới hôm nay có thư ký nam mới tới, chuyển điện thoại nội tuyến, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ quen thuộc:

"Dịch tổng, xin chào, có gì cần không?"

"Lưu Chí Hoành đâu?"

"À, anh ấy vừa tan ca rồi."

"Được rồi, tôi biết rồi."

Đứng dậy, khoác áo, cầm văn kiện trên mặt bàn bỏ vào trong túi, y phải đi đón Lưu Bắc Bắc rồi.

•••

Lưu Chí Hoành ngồi ở vị trí ban trưa nhìn chăm chăm vào một bàn sách báo tạp chí cùng với đĩa CD, Hồ Dương lật tung lên:

"Những thứ ở phía trên này chính là một vài tiểu thuyết, chủ yếu là về GAY, bên dưới có một vài hình ảnh, cái gì mà long dương bốn mươi tám kiểu đoạn tụ bảy mươi hai chiêu, những chiếc đĩa CD này, lát về xem thử nhiều vào, đối với thể xác và tinh thần cậu đều có ích."

Khóe mắt Lưu Chí Hoành giần giật, run lẩy bẩy cầm lấy một chiếc đĩa, mặt bìa là một người đàn ông da ngăm đen ôm một thiếu niên trắng nõn, hai mắt khép hờ vẻ mặt say sưa, Hồ Dương rướn cổ nhìn thoáng qua:

"Là của Nasdaq*, đúng rồi, cậu tốt nghiệp Harvard, chắc là hiểu tiếng Anh nhỉ, những thứ này đều là đồ Âu Mỹ, còn có những đồ này đều là bản gốc tôi đi Nhật Bản mua đấy, không có bản dịch Tiếng Trung, có nội dung nhé, không phải vào là 'làm' ngay đâu, nếu cậu xem không hiểu thì gọi điện thoại cho tôi."

(*)nguyên văn là 唯美系的, mình tìm thấy mỗi cái này, ngụ ý là đồ của trang web này, cơ mà trang web này hình như về các thiết kế sư, trình bày các bản vẽ gì đó, *gãi đầu* chả lẽ các anh thiết kế lại còn truyền văn hóa phẩm đồi trụy à =))~~

Lưu Chí Hoành nuốt nước miếng: "...Còn có nội dung câu chuyện..."

Hồ Dương gật đầu: "Tôi không đưa cho cậu đồ theo phái dã thú đâu nhé, tôi muốn để cậu hiểu chuyện tình yêu giữa GAY, như vậy cậu vừa học được bản chất vấn đề lại học được cả kỹ thuật nữa."

"Vậy... Vậy mèo hoang..."

"Không phải mèo hoang, là Hồ Dương."

"Ý tôi là, Hồ Dương, cậu vì sao lại làm vậy? Cậu giúp tôi như thế, lẽ nào cậu cậu không thương Thiên Tỉ sao?"

Con mắt Hồ Dương từ từ buông xuống, qua một hồi lâu lại nhước lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lưu Chí Hoành:

"Kỳ thực, giữa tôi và Thiên Tỉ không thể tính là yêu, nếu nhất định phải nói, cũng là một mình tôi yêu đơn phương, Thiên Tỉ không yêu tôi, người như y lạnh lùng lắm, con người y có rất nhiều ưu điểm chờ cậu phát hiện, đợi đến lúc cậu yêu y, y sẽ giấu đi tất cả dịu dàng, sau đó treo lên vẻ mặt cao ngạo, nói, y cũng không yêu cậu."

Nói rồi, vành mắt Hồ Dương lại đỏ lên:

"Từng ra biển cả hề chi nước*, nếu có kiếp sau, tôi nguyện ý biến thành một phần thân thể của y, cánh tay... bàn tay... lông chân... bàn chân... Cho dù là một con giun đũa nho nhỏ..."

(*) 1 câu thơ trong bài Ly Tư (Xa nhớ) của Nguyên Chẩn, dựa trên các bài dịch của các dịch giả cho ra 1 câu gần giống vậy.

Lưu Chí Hoành càng nghe càng biến chất, gượng cười nói:

"Hồ... Hồ Dương... Khả năng văn học của cậu tốt ghê."

Hồ Dương quệt nước mắt: "Tôi vốn là thầy giáo dạy văn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro