Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lẳng lơ thụ và XX công

"Tôi thích đàn ông, nhưng tôi cần con trai, cậu không muốn bán con thì đi cùng luôn, con trai theo họ tôi, cậu vẫn có thể sống với nó."

Nghe hay đấy...

"Về phần vấn đề phân phối tài sản sau khi cậu gả qua đây, một xe một nhà, tiền lương tính theo tháng, không cần đi làm, không cần nấu nướng, không cần dọn dẹp, không cần giặt giũ, không cần hầu hạ Lưu Bắc Bắc."

Nghe càng hay hơn...

"Đương nhiên, cậu có tự do thân thể của cậu, điều kiện duy nhất là Lưu Bắc Bắc phải đổi thành Dịch Bắc Bắc, cậu vẫn là ba của nó như trước."

Nghe... như thể có sét đánh đâu đây!? Hắn có nghe nhầm không vậy.

"Lưu Chí Hoành?"

"Thành giao!!"

Lưu Bắc Bắc, lưng đeo cặp sách ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn tòa biệt thự trước mặt:

"Ba... sau này chúng ta ở đây à?"

"Đúng vậy!"

Tay trái một con gà bông, tay phải một con vịt bông, sau lưng còn đeo một chiếc ba lô to oành, chỗ khóa kéo còn thò ra một chiếc quần đùi màu đỏ đang bay phấp phới trong gió.

Hai mắt Lưu Bắc Bắc biến thành hình tim:

"Ba... chỗ này lớn ghê á! Giống như pháo đài vậy!! Mẹ kế mà ba tìm cho con là công chúa à??"

Lưu Chí Hoành đẩy kính suy ngẫm:

"À... chắc là vương tử."

"Vương tử không phải là đàn ông sao?"

"Đúng vậy, chính là đàn ông."

"Không phải mẹ kế ạ?"

"Ba cũng đâu nói tìm mẹ là nữ..."

Lưu Bắc Bắc đỏ mắt nhìn Lưu Chí Hoành, giơ nắm tay run rẩy lên:

"Ba sao có thể lừa trẻ con!! Cô giáo chúng con nói thái độ giáo dục của ba có vấn đề!!!"

Lưu Chí Hoành dữ tợn dứ nắm đấm:

"Thái độ giáo dục của ba không có vấn đề thì cần cô giáo làm chi!"

"Con muốn quyết đấu với ba!!"

"Tới đây!! Nhóc con!"

Cửa biệt thự 'két' một tiếng mở ra, Lưu Bắc Bắc đang cưỡi trên cổ Lưu Chí Hoành cắn lỗ tai hắn, Lưu Chí Hoành đau nên xoay vòng vòng, xoay rồi xoay rồi đụng phải người đi ra, Lưu Bắc Bắc gặm lỗ tai liếc nhìn người ta một cái, mau chóng nhả miệng ra rồi nhỏ giọng nói với Lưu Chí Hoành:

"Ba! Người này chính là mẹ kế đó hả?"

Lưu Chí Hoành choáng váng dừng mắt lại: "Ừ... chính y."

Lưu Bắc Bắc tụt xuống theo cánh tay Lưu Chí Hoành, túm tay ba nó lùi về sau, tới chỗ cách người ta chừng mười mét mới dừng lại:

"Ba, rõ ràng ba bảo sẽ tìm cho con một người mẹ kế là phụ nữ, sao giờ lại thành đàn ông?"

"Bởi vì người ta giàu."

"Giàu?!" Lưu Bắc Bắc cao giọng, ngửa cổ nhìn Lưu Chí Hoành

"Ừ."

"Transformer? Máy chơi game? City game? Khu vui chơi!!? Hải sản! Thịt nướng! Thức ăn!??"

Lưu Chí Hoành ngửa mặt lên trời huýt sáo dài:

"A ha ha ha ha ha ha ha ha, nhà, xe, tiền... không cần đi làm, không cần nấu nướng, không cần dọn dẹp, không cần giặt giũ! Quan trọng là không cần hầu hạ con!"

Lưu Bắc Bắc cúi đầu chỉnh lại nếp gấp ở góc áo, ngẩng đầu, mặt mày tươi tắn, giọng giòn giã gọi:

"Ba!"

Lưu Chí Hoành cúi đầu: "Cái gì?"

"Con không gọi ba!"

Sau đó giang hai tay hai chân tung tăng chạy về phía trước:

"Ba, con là đứa con mới của ba. Con là Lưu Bắc Bắc."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xổm xuống, ôm lấy Lưu Bắc Bắc rồi xoa đầu:

"Thật ngoan."

Xoay người vào cửa, một lát sau mới mơ hồ nghe thấy: "Lưu Chí Hoành? Sao còn không vào."

Lưu Chí Hoành gãi tóc lòng đầy căm tức: Nhóc con! Đồ vô lương tâm!

Lưu Bắc Bắc vui muốn điên luôn, căn nhà lớn như vậy, mình còn có phòng riêng nữa? Giờ không cần chung giường với ba nữa! A!! Transformer!! A a a!! Phòng trò chơi!!

Lưu Bắc Bắc kích động nghẹn ngào mấy hồi:

"Ba, không phải con đang nằm mơ chứ."

Dịch Dương Thiên Tỉ cười lắc đầu:

"Không phải, con tự chơi trước, ba đi tìm ba con nói chuyện."

Lưu Chí Hoành ngồi trên sàn phòng ngủ lục ba lô, miệng còn lẩm bẩm:

"Quần con... bốn chiếc... bít tất... bít tất ba đôi... . Nửa? Ừm đi đâu rồi? Thôi quên đi... . Áo sơ mi bốn chiếc... Quần âu... . Áo phông... . Quần jean... Hửm? Hửm? Comple đâu rồi?"

Chui đầu vào ba lô nửa ngày: "Không có!?"

Trông căn phòng ngủ đơn giản như thể gặp cướp, Dịch Dương Thiên Tỉ cau mày, nói: "Lưu Chí Hoành cậu đi ra, tôi có lời muốn nói."

"Đợi tí đi, anh coi comple của tôi đâu rồi?"

"Comple của cậu làm sao mà tôi thấy được! Lảm nhảm cái gì, mau lăn ra đây!"

Trên chiếc bàn cơm hình chữ nhật, hai đầu đối lập nhau, Lưu Chí Hoành cầm cốc cà phê uống hai hớp, cau mày le lưỡi: "Hết hạn à, đắng thế."

"Không hiểu cũng đừng nói lung tung."

Lưu Chí Hoành bĩu môi, không cho là đúng.

"Trước hết, hãy bàn về điều kiện của chúng ta đã."

"Không phải đã bàn xong rồi sao."

"Cần bổ sung mấy mục nữa."

Mắt Lưu Chí Hoành sáng lên:

"Anh nói đi."

"Việc cho cậu một chiếc xe, một căn nhà thì không đổi, cái gì của cậu chắc chắn sẽ cho cậu, nhưng mà... quyền sử dụng là vào ba mươi năm sau, nói cách khác, đợi đến khi Lưu Bắc Bắc được 35 tuổi, hơn nữa có thể chính thức thừa kế xí nghiệp Dịch gia, nếu giữa chừng xuất hiện sai lầm gì đó thì khỏi cần bàn nữa. Kế tiếp là tiền lương, cậu là nhân viên của Dịch thị, phương thức trả lương của Dịch thị là làm nhiều hưởng nhiều, cậu có thể ở nhà làm sâu gạo, tôi cũng vẫn trả lương cho cậu, lương của thực tập sinh nửa tháng là 600 tệ, còn việc có đi làm hay không thì quyền quyết định là ở cậu, không nấu nướng, không dọn dẹp, không giặt giũ, không hầu hạ Lưu Bắc Bắc, những điều này cũng không đổi, nhưng trong nhà không có bảo mẫu, cậu có thể không dọn dẹp nhưng phải đảm bảo mọi thứ sạch sẽ. Nếu giống như vừa rồi thì tôi trừ sạch lương, cậu cũng có thể không nấu nướng, tôi bình thường hay ăn ở ngoài, Lưu Bắc Bắc thì tôi sẽ đưa đến tiểu học của Dịch thị, chỗ ấy có phục vụ cơm trưa, trong tủ lạnh có rau củ quả, nếu muốn ăn thì tự túc đi."

"Bẹp" một tiếng cà phê văng bọt ra:

"Dịch... Dịch tổng! Anh đừng có mà khinh người quá đáng thế!! Trước đấy anh đâu có nói vậy!!"

Dịch Dương Thiên Tỉ vung vẩy hợp đồng trong tay:

"Cậu đã ký tên rồi."

"Cái tôi ký chính là... lúc tôi ký anh không nói vậy!!"

Dịch Dương Thiên Thỉ ném hợp đồng qua:

"Một kiểu hai phần, cậu xem hết phần ở dưới đi, cần gì thì có thể bổ sung, bên A có thể tùy thời thay đổi, bên B phải tiếp thu vô điều kiện. Hơn nữa, những thứ tôi nói trước đó cũng không thất hứa, chỉ là bổ sung thêm mà thôi."

"Dịch Dương Thiên Tỉ!! Đồ dối trá!!!"

"Cậu có thể chọn cách bỏ đi, tôi cũng sẽ không đòi tiền vi phạm hợp đồng, nhưng, Lưu Bắc Bắc phải ở lại, bởi vì nó bây giờ là con tôi."

Lưu Chí Hoành nghẹn lời:

"Dịch tổng, ý... ý của tôi là..."

"Hửm?"

"Trước đó lúc dọn qua đây, tôi đã ném hết đồ trong nhà... bao gồm cả bàn ghế đồ nội thất đồ điện... . Còn có quần áo nữa... bây giờ bộ comple của tôi mất rồi... . Ngài có thể cho tôi mượn một bộ mặc tạm không... chỉ cần phẳng là được rồi... . Tôi mặc đi làm... ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro