Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 ( part 2 )

Hắn lườm y . Hắn đây là tức nghẹn đỏ mặt , chỗ nào làm Lâm Tể Phạm nhìn thấy trở thành xấu hổ đỏ mặt ?

- Nhanh đi mua thuốc đi . Không trên mông trắng Nghi Ân sẽ có dấu ấn của kẻ khác ngoài cậu đó . Tớ sẽ đi cùng . Đi đi nào~_ Y tuôn một tràng rồi kéo tay hắn đi . Hắn có chút miễng cưỡng , nhưng vẫn cùng Y ra tiệm thuốc .

__________________________


- Thuốc ! Bôi đi .

Hai đại nam nhân cầm trên tay tuýt thuốc đi vào lớp 10A1 . Vương Gia Nhĩ đưa ra tuýt thuốc , hướng Đoàn Nghi Ân yêu cầu . 

Nghi Ân khó mở miệng , khuôn mặt đỏ lên , muốn che dấu liền cúi gằm mặt xuống , nhưng hai tai trắng hồng dần chuyển sang đỏ ửng đã khai báo tình trạng của cậu với hắn , y và nó .

Chân Vinh nghĩ ra ý gì đó , nhanh nhảu nhắc nhở :

- Là mông đó . Nghi Ân ko tự bôi thuốc được . Phải có người giúp .

- Vậy cậu bôi ._ hắn ném tuýt thuốc cho nó , Nó đứng dậy , cầm tuýt thuốc đặt lại trong tay hắn , mỉm cười .

- Tôi ko thích làm . Anh lại ko thể để cho tên biến thái Tể Phạm làm . Bất quá giờ chỉ còn anh tự làm đi . Vả lại Nghi Ân là vợ anh , hai người hẳn đã làm , còn ngại ngùng gì bạn bè ? Tự nhiên tự nhiên . Ở trong kia có phòng trống , vào giúp nhau đi .

Tuôn một tràng , nó chỉ tay vào cánh cửa to bên trái , sau đó đẩy hắn và cậu vào trong miệng dặn :" Tôi sẽ ko cho ai vào .Tự nhiên như ở nhà nhé".

_____________ở trong phòng____________

Hai người bị đẩy vào đồng loạt im lặng ko biết nói gì .

Vương Gia Nhĩ trong lòng tức tối gào théc . Hướng Nghi Ân gầm lên yêu cầu :

- Cởi quần ra .

- Em . . Cởi ra ?_ Cậu hoảng hốt ngẩng đầu hỏi vậy nên cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ đều bị hắn nhìn thấy . Hắn hơi ngẩn ra một chút sau đó mạnh mẽ gật đầu .

- Cởi ra bôi thuốc ko sẽ bầm .

- Cái đó nó sẽ rất nhanh chóng hết mà . . anh , anh không cần phải làm vậy đâu ._ cậu ấp úng từ chối . Làm sao có thể cởi ra cơ chứ ? Mất mặt lắm . 

- Nếu lỡ nó ko hết thì sao ? Nhanh nhanh cởi ra._hắn gằn giọng đè sát cậu vào tường ra lệnh . Cậu đưa mắt nhìn hắn , cuối cùng đành ngậm ngùi cúi đầu đưa tay cởi ra .

Tâm Gia Nhĩ khẽ động , nhìn Nghi Ân chuẩn bị kéo xuống hết liền đưa tay nắm tay cậu lại , nhỏ giọng :

- Không cần cởi hết . Đằng sau đủ bôi thuốc là được .

-Ưm. . _ Cậu ậm ự . Thật sự muốn chui xuống hố quá .Xấu hổ .

Gia Nhĩ bóp ít thuốc ra tay sau đó đưa xuống phía bờ mông trái của Nghi Ân . Đột ngột bị chạm vào , cậu giật mình "A" một tiếng rồi vội vàng cắn bờ môi dưới .

Hắn thật muốn bôi nhanh một chút để có thể ra ngoài , nhưng lại ko thể vì một phần sợ làm cậu đau , một phần vì cậu quá nhạy cảm , vừa chạm vào nhẹ đã rên lên . Vương Gia Nhĩ bình tĩnh .

- Gia . . . Gia Nhĩ ưm . . _ cậu khó khăn nói . Hai chân mềm nhũn đứng ko vững , cả người phải dựa vào hắn để giữ cơ thể ko ngã xuống . Hai tay bám vào cánh tay vững chắc của hắn , hơi thở ngày một dồn dập . Chỉ bôi thuốc thôi nhưng cái thân thể mẫn cảm này bây giờ khiến cậu khổ sở như thế .

Vương Gia Nhĩ nghe thấy Nghi Ân nhẹ giọng nói lại rên rên , còn ở bên tai hắn phát ra hơi thở nóng bừng . Bức hắn phạm tội !

Vì cứ hoàn cảnh đó diễn ra, nên việc bôi thuốc bình thường chỉ khoảng năm phút nay liền thành hai mươi phút .

Xong xuôi hắn kéo quần cậu lại , vuốt vuốt chỉnh tề . Buông cậu chuẩn bị ra ngoài thì lại hốt hoảng ôm cậu lại . Là đứng ko nổi . Sao thấy cứ có cái gì thái quá ? Nhạy cảm tới mức này sao ?

- Cậu đi được ko ?_hắn quỳ xuống để caju dựa lưng vào tường ngồi trên đùi mình ân cần hỏi .

- Cậu lắc đầu , hốc mặt đỏ lên cùng khuôn mặt ko khác quả cà chua . Mở to đôi mắt , môi cậu hé ra :

- A. . anh đợi một chút . .

Vương Gia Nhĩ nhìn khuôn mặt dụ hoặc kia đôi môi kia , một trận nóng ran bùng lên khắp cơ thể . Cúi thấp đầu , lại gần mắt cậu , cuối cùng là ko tự chủ được liền hôn lên đôi môi đỏ đó .

Cậu lúc đầu hai mắt mở to , sau đó cũng nhẹ nhàng nhắm lại . Trong lòng một tia ngọt ngào từ đâu len lỏi .

 Vương Gia Nhĩ chính là hôn môi thấy thật bất mãn , liền cắn nhẹ môi dưới làm Nghi Ân khẽ rên lên , hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu chọc phá . Lưỡi hắn va chạm lung tung , tìm kiếm lưỡi của cậu .Lúc thấy mục tiêu , hắn liền lôi kéo cái lưỡi nhỏ nhắn rụt rè đó ra chơi đùa .

Trong căn phòng trống , tiếng thở ồ ồ cùng với tiếng nút lưỡi vang lên đầy mờ ám . Bên ngoài lại có hai người ép sát thân thể vào cánh cửa , vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong .

Chân Vinh nhăn mày , khó chịu nói :

- Hai người kia làm cái gì ? Ko nghe được gì ngoài tiếng rên lúc đầu .

- Hay là hôn chặn tiếng , sợ vọng ra ngoài ?_ Tể Phạm suy đoán .

- Có lẽ vậy . Nhưng cùng lắm cũng phải có âm thanh gì chứ ??

- Muốn biết , em liền đẩy cửa vào xem .

- Lỡ hai người họ đang làm , tôi xông vào liền phá hoại công sức đã bỏ ra . Ai chịu trách nhiệm ?

- Nhưng mà cái kia ... vụ bầm mấy ngon tay ấy , là thật hay em bịa ra?

- Ông chú kia chính là bóp mạnh , móng tay liền bấu vào thị . Mấy vết đỏ có thể nhanh biến mất , nhưng mấy đầu ngón tay kia ko bôi thuốc liền thành sẹo .

- Ra vậy . Tiếp tục nghe thử .

Hai người bên ngoài mặt kệ hình tượng , mặc kệ bạn học , khách hàng , đàn em , đứng cong mông nghe lén .

___________Bên Trong__________


Sau khi dứt khỏi nụ hôn dài , Nghi Ân ra sức thở lấy lại oxi . Vương Gia Nhĩ nhìn cậu , lại thấy chính bản thân vừa làm chuyện điên rồ , định ra ngoài nhưng không nỡ . Rốt cuộc chờ cậu hơi thở bình thường trở lại , hắn đưa tay vuốt lọ tóc lòa xòa ở trước mặt cậu , giọng trầm khàn hỏi :

- Hiện tại đi được chưa ?


Cậu cười gượng . Thật giờ không dám nhìn thẳng hắn .


Không hỏi thêm cũng ko để Nghi Ân tiếp tục thở, Gia Nhĩ đứng dậy bế cậu kiểu công chúa đạp cửa ra ngoài .

Hai người bên ngoài vừa lúc quay ra uống nước , may mà ko bị phát hiện , cũng ko bị cửa đập vào mặt . Ông trời chứng tỏ còn thương hai người .

Hắn bế cậu đi ra trước hàng trăm con mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò . Đặt cậu ngồi lên một cái ghế , sau đó chính mình lấy ly coffee tu ực ực HẾT LY .

Chân Vinh cùng Tể Phạm chưng ra bộ mặt ngây thơ thới chỗ Nghi Ân :

- Bôi thuốc xong chưa ? Cảm thấy đỡ hơn không ?_ nó hỏi , cậu cúi gằm mặt gật đầu .

- Sao bôi thuốc mà lâu vậy ?_ y tò mò , cậu lắc lắc đầu càng cúi thấp hơn .

- Hai người xảy ra gì sao ?_ nó lo lắng .

- Không có ! Chỉ bôi thuốc._ nó và y gật gù như hiểu ra . Nhưng sau đó liền quay đi nở nụ cười cực đê tiện . Thấy môi sưng đỏ rồi a .

Sau đó Tể Phạm cười cười , khoác vai Vương Gia Nhĩ về lớp . Ra đến cửa lớp còn quay lại nháy mắt với Chân Vinh và Nghi Ân .

Hai người chính là có tiến triển ! Tể Phạm và Chân Vinh đây liền hết sức bì đắp lại quá khứ cho hai người .       

____________________________

Mệt rồi bây giờ là 1:20 rồi mệt chết đi đc 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro