Chap 7 ( part 2 )
Hắn lườm y . Hắn đây là tức nghẹn đỏ mặt , chỗ nào làm Lâm Tể Phạm nhìn thấy trở thành xấu hổ đỏ mặt ?
- Nhanh đi mua thuốc đi . Không trên mông trắng Nghi Ân sẽ có dấu ấn của kẻ khác ngoài cậu đó . Tớ sẽ đi cùng . Đi đi nào~_ Y tuôn một tràng rồi kéo tay hắn đi . Hắn có chút miễng cưỡng , nhưng vẫn cùng Y ra tiệm thuốc .
__________________________
- Thuốc ! Bôi đi .
Hai đại nam nhân cầm trên tay tuýt thuốc đi vào lớp 10A1 . Vương Gia Nhĩ đưa ra tuýt thuốc , hướng Đoàn Nghi Ân yêu cầu .
Nghi Ân khó mở miệng , khuôn mặt đỏ lên , muốn che dấu liền cúi gằm mặt xuống , nhưng hai tai trắng hồng dần chuyển sang đỏ ửng đã khai báo tình trạng của cậu với hắn , y và nó .
Chân Vinh nghĩ ra ý gì đó , nhanh nhảu nhắc nhở :
- Là mông đó . Nghi Ân ko tự bôi thuốc được . Phải có người giúp .
- Vậy cậu bôi ._ hắn ném tuýt thuốc cho nó , Nó đứng dậy , cầm tuýt thuốc đặt lại trong tay hắn , mỉm cười .
- Tôi ko thích làm . Anh lại ko thể để cho tên biến thái Tể Phạm làm . Bất quá giờ chỉ còn anh tự làm đi . Vả lại Nghi Ân là vợ anh , hai người hẳn đã làm , còn ngại ngùng gì bạn bè ? Tự nhiên tự nhiên . Ở trong kia có phòng trống , vào giúp nhau đi .
Tuôn một tràng , nó chỉ tay vào cánh cửa to bên trái , sau đó đẩy hắn và cậu vào trong miệng dặn :" Tôi sẽ ko cho ai vào .Tự nhiên như ở nhà nhé".
_____________ở trong phòng____________
Hai người bị đẩy vào đồng loạt im lặng ko biết nói gì .
Vương Gia Nhĩ trong lòng tức tối gào théc . Hướng Nghi Ân gầm lên yêu cầu :
- Cởi quần ra .
- Em . . Cởi ra ?_ Cậu hoảng hốt ngẩng đầu hỏi vậy nên cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ đều bị hắn nhìn thấy . Hắn hơi ngẩn ra một chút sau đó mạnh mẽ gật đầu .
- Cởi ra bôi thuốc ko sẽ bầm .
- Cái đó nó sẽ rất nhanh chóng hết mà . . anh , anh không cần phải làm vậy đâu ._ cậu ấp úng từ chối . Làm sao có thể cởi ra cơ chứ ? Mất mặt lắm .
- Nếu lỡ nó ko hết thì sao ? Nhanh nhanh cởi ra._hắn gằn giọng đè sát cậu vào tường ra lệnh . Cậu đưa mắt nhìn hắn , cuối cùng đành ngậm ngùi cúi đầu đưa tay cởi ra .
Tâm Gia Nhĩ khẽ động , nhìn Nghi Ân chuẩn bị kéo xuống hết liền đưa tay nắm tay cậu lại , nhỏ giọng :
- Không cần cởi hết . Đằng sau đủ bôi thuốc là được .
-Ưm. . _ Cậu ậm ự . Thật sự muốn chui xuống hố quá .Xấu hổ .
Gia Nhĩ bóp ít thuốc ra tay sau đó đưa xuống phía bờ mông trái của Nghi Ân . Đột ngột bị chạm vào , cậu giật mình "A" một tiếng rồi vội vàng cắn bờ môi dưới .
Hắn thật muốn bôi nhanh một chút để có thể ra ngoài , nhưng lại ko thể vì một phần sợ làm cậu đau , một phần vì cậu quá nhạy cảm , vừa chạm vào nhẹ đã rên lên . Vương Gia Nhĩ bình tĩnh .
- Gia . . . Gia Nhĩ ưm . . _ cậu khó khăn nói . Hai chân mềm nhũn đứng ko vững , cả người phải dựa vào hắn để giữ cơ thể ko ngã xuống . Hai tay bám vào cánh tay vững chắc của hắn , hơi thở ngày một dồn dập . Chỉ bôi thuốc thôi nhưng cái thân thể mẫn cảm này bây giờ khiến cậu khổ sở như thế .
Vương Gia Nhĩ nghe thấy Nghi Ân nhẹ giọng nói lại rên rên , còn ở bên tai hắn phát ra hơi thở nóng bừng . Bức hắn phạm tội !
Vì cứ hoàn cảnh đó diễn ra, nên việc bôi thuốc bình thường chỉ khoảng năm phút nay liền thành hai mươi phút .
Xong xuôi hắn kéo quần cậu lại , vuốt vuốt chỉnh tề . Buông cậu chuẩn bị ra ngoài thì lại hốt hoảng ôm cậu lại . Là đứng ko nổi . Sao thấy cứ có cái gì thái quá ? Nhạy cảm tới mức này sao ?
- Cậu đi được ko ?_hắn quỳ xuống để caju dựa lưng vào tường ngồi trên đùi mình ân cần hỏi .
- Cậu lắc đầu , hốc mặt đỏ lên cùng khuôn mặt ko khác quả cà chua . Mở to đôi mắt , môi cậu hé ra :
- A. . anh đợi một chút . .
Vương Gia Nhĩ nhìn khuôn mặt dụ hoặc kia đôi môi kia , một trận nóng ran bùng lên khắp cơ thể . Cúi thấp đầu , lại gần mắt cậu , cuối cùng là ko tự chủ được liền hôn lên đôi môi đỏ đó .
Cậu lúc đầu hai mắt mở to , sau đó cũng nhẹ nhàng nhắm lại . Trong lòng một tia ngọt ngào từ đâu len lỏi .
Vương Gia Nhĩ chính là hôn môi thấy thật bất mãn , liền cắn nhẹ môi dưới làm Nghi Ân khẽ rên lên , hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu chọc phá . Lưỡi hắn va chạm lung tung , tìm kiếm lưỡi của cậu .Lúc thấy mục tiêu , hắn liền lôi kéo cái lưỡi nhỏ nhắn rụt rè đó ra chơi đùa .
Trong căn phòng trống , tiếng thở ồ ồ cùng với tiếng nút lưỡi vang lên đầy mờ ám . Bên ngoài lại có hai người ép sát thân thể vào cánh cửa , vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong .
Chân Vinh nhăn mày , khó chịu nói :
- Hai người kia làm cái gì ? Ko nghe được gì ngoài tiếng rên lúc đầu .
- Hay là hôn chặn tiếng , sợ vọng ra ngoài ?_ Tể Phạm suy đoán .
- Có lẽ vậy . Nhưng cùng lắm cũng phải có âm thanh gì chứ ??
- Muốn biết , em liền đẩy cửa vào xem .
- Lỡ hai người họ đang làm , tôi xông vào liền phá hoại công sức đã bỏ ra . Ai chịu trách nhiệm ?
- Nhưng mà cái kia ... vụ bầm mấy ngon tay ấy , là thật hay em bịa ra?
- Ông chú kia chính là bóp mạnh , móng tay liền bấu vào thị . Mấy vết đỏ có thể nhanh biến mất , nhưng mấy đầu ngón tay kia ko bôi thuốc liền thành sẹo .
- Ra vậy . Tiếp tục nghe thử .
Hai người bên ngoài mặt kệ hình tượng , mặc kệ bạn học , khách hàng , đàn em , đứng cong mông nghe lén .
___________Bên Trong__________
Sau khi dứt khỏi nụ hôn dài , Nghi Ân ra sức thở lấy lại oxi . Vương Gia Nhĩ nhìn cậu , lại thấy chính bản thân vừa làm chuyện điên rồ , định ra ngoài nhưng không nỡ . Rốt cuộc chờ cậu hơi thở bình thường trở lại , hắn đưa tay vuốt lọ tóc lòa xòa ở trước mặt cậu , giọng trầm khàn hỏi :
- Hiện tại đi được chưa ?
Cậu cười gượng . Thật giờ không dám nhìn thẳng hắn .
Không hỏi thêm cũng ko để Nghi Ân tiếp tục thở, Gia Nhĩ đứng dậy bế cậu kiểu công chúa đạp cửa ra ngoài .
Hai người bên ngoài vừa lúc quay ra uống nước , may mà ko bị phát hiện , cũng ko bị cửa đập vào mặt . Ông trời chứng tỏ còn thương hai người .
Hắn bế cậu đi ra trước hàng trăm con mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò . Đặt cậu ngồi lên một cái ghế , sau đó chính mình lấy ly coffee tu ực ực HẾT LY .
Chân Vinh cùng Tể Phạm chưng ra bộ mặt ngây thơ thới chỗ Nghi Ân :
- Bôi thuốc xong chưa ? Cảm thấy đỡ hơn không ?_ nó hỏi , cậu cúi gằm mặt gật đầu .
- Sao bôi thuốc mà lâu vậy ?_ y tò mò , cậu lắc lắc đầu càng cúi thấp hơn .
- Hai người xảy ra gì sao ?_ nó lo lắng .
- Không có ! Chỉ bôi thuốc._ nó và y gật gù như hiểu ra . Nhưng sau đó liền quay đi nở nụ cười cực đê tiện . Thấy môi sưng đỏ rồi a .
Sau đó Tể Phạm cười cười , khoác vai Vương Gia Nhĩ về lớp . Ra đến cửa lớp còn quay lại nháy mắt với Chân Vinh và Nghi Ân .
Hai người chính là có tiến triển ! Tể Phạm và Chân Vinh đây liền hết sức bì đắp lại quá khứ cho hai người .
____________________________
Mệt rồi bây giờ là 1:20 rồi mệt chết đi đc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro