Chap 52 . 2 ; 52.3
_____________________________Chap 52.2________________________________
Một ngày tươi mát, mặt trời còn chưa kịp lên, trước cửa ngôi nhà lớn ở trung tâm thành phố đã có tiếng nói không mấy dịu dàng.
Chân Vinh đầu tóc bù xù, trên người vẫn còn là đồ ngủ Doraemon, ống quần bên gấp bên thả, mặt mũi hệt như bánh bao chiều đã bị nhai rồi ném đi đâu đó, hai tay siết chặt căm giận, trừng mắt với nam nhân nhăn nhở trước mặt.
- Lâm Tể Phạm! Có phải anh hết việc làm đúng không? Chỉ mới sáu giờ hơn hai phút thôi! Anh làm loạn trước nhà tôi cái gì?
Chân Vinh nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Thế quái nào vừa mới sáng sớm, tên điên trước mặt đã đứng trước nhà bấm chuông, gọi điện thoại. Còn đang nằm trong ổ chăn ấm, lại bị tiếng điện thoại liên tục reo lên phá giấc. Nó kiềm chế lắm mới có thể không gào thét vì bực tức.
Lâm Tể Phạm cười quyến rũ, mặc kệ vật nhỏ trước mặt đang tức cái gì, cứ thế khóa cửa rồi kéo người kia đi về phòng ngủ.
Chân Vinh vẫn còn buồn ngủ, để im choLâm Tể Phạm kéo đi. Vừa mới vào phòng, nó liền đổ ập lên giường, hai mắt híp lại đầy thỏa mãn.
Lâm Tể Phạmcũng nằm lên giường, nhắm mắt thở mạnh.
- Buồn ngủ muốn chết.
- Vậy sao không ở nhà ngủ đi? Đến đây là gì?
Chân Vinh đầy ai oán nói, mắt vẫn không buồn mở ra.
- Anh nhớ em mà.
- Cả năm đi học, mãi mới kết thúc. Anh tha cho tôi vài ngày không được sao?
- Chẳng phải một tuần rồi?
- Vài tháng đi.
- Đến lúc đấy em đã đi học.
- Đúng rồi.
- Em không muốn gặp anh sao? Không nhớ anh hả?
Trong phòng không có điện, Chân Vinh lại nhắm mắt, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bất mãn của người kia.
- Nhớ. Nhưng anh đừng mới sáng đã làm loạn như vậy.
- Em lại đây đi.
Lâm Tể Phạm cười, đợi người kia từ cuối giường lết tới nằm sát bên cạnh, sau đó cùng người kia ôm nhau ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh lại đã gần tám giờ sáng.
Mặt mũi đã sạch sẽ dễ nhìn, Lâm Tể Phạmtheo sau Chân Vinh xuống nhà. Vừa đặt chân đến phòng ăn, nụ cười trên môi còn chưa kịp nở đã biến mất không dấu vết. Lâm Tể Phạmnhìn nam nhân trung niên giống như đang kiểm tra mình, bản thân có chút run sợ.
- Ba, ba hôm nay ăn muộn a.
Chân Vinh ôm lấy cổ baba, cười rạng rỡ hôn lên bên má baba.
Người ba Chân Nhân tuy đã bốn mươi nhưng vẫn còn đầy nét phong tình, mắt hẹp dài nhìn nam nhân nở nụ cười cứng nhắc đối diện.
-Cậu chính là người lúc sáng đã nhấn chuông cửa liên tục?
Baba Chân Nhân vừa gắp thức ăn cho con trai, vừa tra hỏi. Lâm Tể Phạm lạnh sống lưng, cười ha ha hai tiếng.
- Cái đó.. Thật xin lỗi chú. Con là muốn gặp Chân Vinh.
- Nga, anh gồi uống đi. Ngước lên nghìn anh mổi gổ quá à.
Chân Vinh ngậm muỗng trong miệng nói nghe không ra nghĩa, cau mày chỉ chỉLâm Tể Phạm ngồi ghế. Sau đó một bàn ba người ăn sáng trong không khí thoải mái của CHân Vinh, căng thẳng củaLâm Tể Phạm và cuối cùng là dò xét của baba CHân Nhân.
Xong bữa sáng, Chân Vinh cúi thấp người chào baba đáng kính một mạch kéo Lâm Tể Phạm vào xe chạy tới nhà Vương Gia Nhĩ. Trên đường đi nó đầy bất mãn bĩu môi.
- Anh là bạn sao?
- A, vậy em muốn anh nói gì? Chúng ta chưa kết hôn, em cũng chẳng chịu làm người yêu của anh, không là bạn thì là gì?
Lâm Tể Phạmcười cười, mèo nhỏ bên cạnh thật để bụng nha.
Chân Vinh suy nghĩ, đúng thật là như Lâm Tể Phạmnói. Bất quá cũng không thể chấp nhận hai chữ 'bạn bè' được.
- Chúng ta đâu phải bạn!
- Vậy cùng anh kết hôn đi, em là vợ anh. Chúng ta yêu thương nhau, sau đó sinh con giống như Nghi Ân . Dobi và Bacon rất đáng yêu a.
- Mẹ anh! Điên sao? Tôi không có giống cậu ta. Cậu ta mông mềm trắng trẻo cong tròn, chẹp, nếu không phải bạn thân, tôi nhất định cưới về. Như vậy mỗi ngày đều có thể sờ sờ mông mềm a~
Chân Vinh vừa nói vừa tưởng tượng, bản thân chìm vào viễn cảnh đang vẽ ra. Chắc chắn rất hạnh phúc đi, chút nữa là nước miếng đã chảy ra.
Lâm Tể Phạm nghe người kia nói thiếu điều bật cười như điên . Thế nào ngồi bên cạnh y còn có thể suy nghĩ tới vẫn đề kia, đã vậy đối tượng còn lại vợ của bạn thân y. Bản thân đột nhiên muốn trêu đùa một chút.
- Em thấy anh hỏi em trả lời liên quan sao? Cái kia bất quá cũng đúng đi. Nghi Ân rất là quyến rũ. Người vừa đẹp, lại hiền lành ôn hòa, cơ thể cũng nhỏ nhắn đầy hấp dẫn. Nếu được ôm vào lòng hẳn rất tuyệt. Nếu không phải Tiểu Nhĩ Nhĩ nhanh hơn trước một bước, anh đã có được Nghi Ân rồi.
Lâm Tể Phạm lần nữa phải nén cười khi thấy Chân Vinh sinh khí, ánh mắt giống như muốn giết người nhìn chằm chằm y. Ăn giấm chua vậy sao?
- Vậy là anh yêu Nghi Ân? Không cướp được cậu ta liền quay sang tìm tôi! Anh—anh! Tên khốn nạn!
Chân Vinh hai mắt trừng thiếu điều rớt ra ngoài, âm vực gào vào taiLâm Tể Phạm cực lớn. Còn muốn tiếp gào thét, bất quá đã bị 'tên khốn nạn' kia dùng miệng chặn lại. Trong lòng đang lửa giận bùng bùng giống như bị nhúng nước mà mềm nhũn, chỉ biết tự mắng bản thân ngu ngốc.
Cuồng nhiệt hôn môi, sau đóLâm Tể Phạm kéo nụ hôn lên trên, cắn vành tai Chân Vinh phun ra vài chữ khiến khuôn mặt nhỏ kia đỏ bừng, khóe miệng cong cong đầy vui vẻ.
"Tiểu dã miêu, anh chỉ yêu một mình em."
*
- Dobi! Bacon! Baba to lớn đến chơi với hai đứa đây!
Xe vừa dừng, Chân Vinh đã lao nhao xông xổ vào nhà kêu la. Sau đó chép miệng nhìn nam nhân kiêu ngạo ngồi trên sofa.
- Chào.
Chân Vinh nhe răng hướng nam nhân kia mở lời trước. Không nghĩ tới lại bị khinh thường đến nỗi không được nhìn lấy một cái.
Vương Gia Nhĩ mắt chăm chú xem báo, nhấp ngụm sữa ấm rồi mới đáp lại.
- Anh BamBam đưa con tôi đi chơi rồi.
- A?
- Là con tôi, không phải cậu.
- Con tôi! Tôi là ba nó mà!
- Cậu làm Đoàn Nghi Ân mang thai sao?
- Anh!
Vương Gia Nhĩ mặt không biểu cảm, môi mỏng phun ra một câu làm Chân Vinh á khẩu. Làm sao có thể trả lời? Nó đâu có làm Đoàn Nghi Ân mang thai. Chẹp.
- Đâu rồi?
CHân Vinh lại gần uống sạch ly sữa trên bàn kính, hướng Vương Gia Nhĩ hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi. Bất quá hắn hiểu, hất nhẹ đầu về phòng ngủ, nó liền chạy đi, trong phòng khách chỉ còn một người.
Lâm Tể Phạmcất xe xong vào nhà. Mắt thấy bạn thân đang ngồi sofa liền nhào tới ôm.
- Cậu thiếu đánh phải không?
Vương Gia Nhĩ mặc kệ Lâm Tể Phạmđang ăn đậu hũ của mình, chỉ nhẹ nhàng hỏi. Người kia cười hai tiếng haha đáp lại.
- Ầy, tớ yêu thương cậu như vậy.
- Không cần.
- Hôm nay vui chơi một chút đi. Thịt nướng ngoài trời?
Vương Gia Nhĩ gật đầu. Dặn dò CHân Vinh đợi Đoàn Nghi Ân tỉnh dậy phải bắt ăn sáng, rồi mới khoác áo cùngLâm Tể Phạm ra khỏi nhà.
Lúc lâu sau, Đoàn Nghi Ân thức dậy, tóc tai quần áo gọn gàng xuống nhà. Mắt thấy CHân Vinh còn chưa kịp nói cái gì đã bị ép ngồi trên sofa uống sữa, đợi nó lấy bữa sáng.
'ting tong'
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Đoàn NGhi Ân đi ra mở. Bên ngoài là nhân viên giao thư, giao cho cậu một phong bì. Ký nhận xong xuôi cậu liền xoay người vào trong.
Mở phong thư, tiếp theo cả căn nhà vang lên tiếng 'xoảng' của ly thủy tinh vỡ. Chân Vinh hoảng hốt chạy ra, chỉ thấy Đoàn Nghi Ân khụy trên sàn nhà, đầu gối còn bị thủy tinh đâm chảy máu. Tay run rẩy cầm cái gì đó. Nước mắt đã rơi vài giọt.
CHân Vinh chạy tới kéo ĐOàn Nghi Ân ra xa đống thủy tinh vỡ nát trên sàn. Khuôn mặt hết sức kinh nhiên nhìn vào phong bì trên tay ĐOàn Nghi Ân.
- Nghi Ân— cái này!
___________________________Chap 52.3__________________________
Đoàn Nghi Ân vội vàng lau nước mắt, tay nhanh chóng nhét phong thư vào túi áo trước bụng, cười gượng với người bên cạnh.
- Rốt cuộc cô ta gửi gì cậu lại khóc
Chân Vinh muốn giật phong thư xem thử, lại bị Đoàn Nghi Ân nắm tay giữ chặt.
- Tớ đau nên khóc thôi a. Cậu lấy thuốc trên tủ gỗ giúp tớ.
-.. Được.
Chân Vinh đỡ lấy Đoàn Nghi Ân tới sofa, bản thân có chút kì quái. Chắc chắn không phải khóc vì đau. Phong thư kia là cái gì?
Khử trùng vết thương xong xuôi, Chân Vinh vừa dọn thủy tinh vỡ trên sàn, vừa hướng người trên sofa hỏi.
- Cái kia là gì?
Đoàn Nghi Ân đang ăn bữa sáng, đột nhiên bị hỏi, có chút giật mình.
- Không không có, là bạn cũ gửi thư cho tớ a.
- Ừm. Cậu ăn tiếp đi.
Chân Vinh cười cười với người đối diện. Rõ ràng nói dối. Người gửi chính Đường Lệ Ôn, bạn cũ ở đâu? Chắc chắn có vấn đề.
- Gia Nhĩ đâu rồi?
ĐOàn Nghi Ân miễn cưỡng ăn xong bữa sáng, quay qua quay lại không thấy người mong muốn, ánh mắt dao động hỏi.
Chân Vinh dọn dẹp bát đũa mảnh vỡ xong xuôi, từ trong phòng ăn bưng ra đĩa trái cây cùng nước ép hoa quả. Vừa nhai miếng lê mát lạnh, vừa đáp.
- Ra ngoài rồi. Cùng Lâm Tể Phạmđi. Nói cái gì mà thịt nướng ngoài trời.
Đoàn Nghi Ân gật gật đầu, miệng ngậm miếng táo không chịu nhai. Tay sờ sờ bụng khiến Chân Vinh nhìn qua, miệng nhai hai ba miếng lê lạnh, tròn mắt.
- Hửm? Sao vậy? Đứa nhỏ đạp à?
- Tớ thấy có chút đói.
Đoàn Nghi Ân nhăn mặt, lần này mới nhai miếng táo trong miệng, rầu rĩ nói.
Lộc Hàm 'chẹp' một tiếng, toan đứng dậy lấy thêm đồ ăn cho ĐOàn Nghi Ân, lại bị giữ lại.
- Cậu đi đâu vậy? Tớ đói nhưng không muốn ăn nữa.
- Thôi. Cơ mà thấy cậu mang thai không cực khổ quá nhỉ?
- A ? Cũng có một chút. Chúng nó giống cậu nên sợ làm tớ đau. Không nỡ động mạnh.
Đoàn Nghi Ân vừa cười vừa tựa vào vai Chân Vinh nói. Người kia vui hiện rõ trên mặt, bất quá lại cố tình tỏ ra không thích.
- Đừng có sủng nịnh.
- Tớ nói thật mà. Một trăm là thật. Không dối.
- Được rồi.
Cười nói thêm một lúc, bên ngoài lại truyền tới tiếng chuông cửa. Lần này Chân Vinh chạy ra trước để mở. Lát bước vào cùng hai người kia, ĐOàn Nghi Ân đã không thấy đâu.
Vương Gia Nhĩ hai tay bận rộn xách túi rau quả. Mắt nhìn Chân Vinh hỏi.
- Vẫn ngủ?
- Dậy ăn sáng rồi. Vừa lên phòng thì phải.
Chân Vinh nói xong liền quay người phóng đi mất, tầng dưới lần nữa cũng chỉ còn hai người.
Chân Vinh khẽ khàng mở hé cửa , thấy trong phòng trong có ai mới rón rén đi vào. Vội vàng tìm phong thư lúc nãy, từ tủ kéo đầu giường đến tủ quần áo. Lục lọi một lúc cuối cùng cũng tìm thấy thứ mong muốn.
Chính là nó đoán không sai. Phong bì do Đường Lệ Ôn gửi. Bên trong có một tờ giấy.
"Đoàn Nghi Ân, tôi đã nói rồi. Vương Gia Nhĩ là yêu tôi. Anh ấy nói công ty có việc chính là cùng tôi vui vẻ một chỗ a. Tôi muốn tốt cho cậu mới khuyên cậu từ bỏ sớm một chút. Nghe lời tôi đi. Không thì, cậu biết rồi đấy."
- Cái này?
Chân Vinh đọc xong, tay lấy thứ còn lại trong phong thư , ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt xuất hiện nhanh chóng.
Lúc này Đoàn Nghi Ân từ trong phòng tắm đi ra, nhìn phong thư trên tay người kia, giật mình chạy tới giật lại phong thư, uất giận gắt:
- Ai cho cậu đụng vào đồ của tớ!
- Đoàn NGhi Ân cậu—
- Đừng hỏi! Đừng hỏi cái gì hết!
Đoàn Nghi Ân bịt tai lắc đầu hét làm Chân Vinh ở bên rơi vào bế tắc, kéo tay lấy phong thư giật đi.
- Cậu đưa đây. Tôi hỏi thẳng Vương Gia NHĩ.
- Không được! Cầu xin cậu đừng. Không được hỏi Gia Nhĩ!
Đoàn Nghi Ân ôm chặt Chân Vinh một mực quyết không buông, miệng còn liên tục cầu xin, hốc mắt đỏ hoe trông cực kỳ thảm hại.
Chân Vinh tức giận đẩy Đoàn Nghi Ân ra, một lực mạnh tát lên bên má cậu quát:
- Cậu yêu đến điên rồi sao?!
Đoàn Nghi An lần đầu tiên bị người đối diện đánh, thân tâm sợ hãi đến tột cùng. Sau đó mặc kệ tất cả, quỳ xuống cầu xin.
- Đánh cũng được. Cậu muốn đánh tớ bao nhiêu cũng được. Xin cậu đừng hỏi Gia Nhĩ. Đừng hỏi anh ấy. Là hiểu lầm. Hiểu lầm thôi.
- Cậu—! Anh ta như vậy cậu còn cố chấp nữa sao?!
Chân Vinh hận không thể một lần đánh chết người kia. Chỉ có thể giận dữ nắm chặt cổ áo người kia gắt. ĐOàn Nghi Ân lắc đầu, bàn tay run rẩy chạm vào tay người đối diện, cố chấp khẳng định.
- Tớ tin Gia Nhĩ. Anh ấy không phải người như vậy.. Gia Nhĩ nói chỉ yêu thương một mình ĐOàn Nghi Ân tớ! Chỉ quan tâm một mình Đoàn NGhi Ân tớ! Chuyện này là hiểu lầm.. Ảnh ghép. Chỉ là ảnh ghép!
- Cậu—!
- Đừng nói. Chân Vinh.. Cầu xin cậu.. Có được không?
- Cậu tin yêu Vương Gia Nhĩ vậy sao?
- Đúng vậy! Tớ không muốn mất Gia Nhĩ. Làm ơn.. Đừng nói... Coi như chúng ta chưa nhìn thấy gì hết.. Có được không, Chân Vinh?
Chân Vinh bất lực im lặng, sau đó nhét phong thư vào túi áo của Đoàn Nghi Ân, yêu thương mà ôm lấy cậu vào lòng an ủi.
- Tớ sẽ không hỏi. Thật xin lỗi, là không nên đánh cậu.
- Cứ khóc đi. Đừng chịu đựng. Khóc cho tâm trạng thoải mái một chút.
Đoàn Nghi Ân tâm đã đau khổ tận cùng, nước mắt lại không thể rơi ra cho nhẹ nhõm, tất cả dồn nén lại làm cậu cảm giác sắp mất đi hơi thở rồi. Có ai hiểu cảm giác trái tim bị người ta nhẹ nhàng dùng dao vẽ lên vài đường họa tiết không? Thà cứ một lần nhanh lẹ rạch qua, như vậy sẽ chỉ đau đớn một lúc. Không phải như hiện tại chịu cơn đau âm ỉ kéo dài. Thật sự là không bằng chết.
Đoàn Nghi Ân tâm chia làm hai phần. Một bên tin tưởngVương Gia Nhĩ . Tin tưởng lời nói yêu thương của Vương Gia Nhĩ, tin tưởng trái timVương Gia Nhĩ chỉ dành riêng cho mình. Một bên lại bị lời nói của nữ nhân kia chia rẽ. Đoàn Nghi Ân là nam nhân, sẽ không thể mềm dẻo dịu hiền như nữ nhân, chơi đùa thời gian rồi sẽ chán, chán sẽ ném cậu qua một bên không quan tâm, rồi kiếm nữ nhân xinh đẹp mới, sau đó đuổi cậu ra khỏi nhà, mãi mãi không thể gặp lại nam nhân trong lòng kia.
Bất lực nhất chính là muốn khóc lại không thể. ĐOàn Nghi Ân hiện tại muốn khóc nhưng nước mắt lại nghịch ý muốn, một mực cứng đầu không chịu nghe lời, chỉ đùa giỡn khiến hốc mắt đỏ lên khó chịu.
Đoàn Nghi Ân thật sự rất tốt, phải không chính là kiếp trước làm gì sai, bây giờ bị Thượng đế trách phạt?
Có lẽ câu hỏi này chỉ Thượng đế mới có thể giải đáp.
Thượng đế cũng muốn hỏi một câu .
"Đoàn Nghi Ân, cậu ngốc nghếch như vậy đã mệt chưa?"
_________________________________________________
Khổ Ân nhà e qá T.T
cmt cho Zii có động lực đuy bữa giờ bị bơ qá T.T .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro