Chap 42
Sáng hôm nay , Vương Gia Nhĩ thức dậy trước . Nhìn sang người đang ôm chặt mình mà thỏa mái ngủ , khóe miệng hắn bất giác nhếch lên . Hôn vào mái tóc rối thơm mùi anh đào , hắn im lặng tận hưởng khoảng khắc yên bình này .
Vương Gia Nhĩ suy nghĩ gì đó thở dài . Kéo lên phần vai áo bị chễ của Nghi Ân , siết chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy .
Nằm thêm một lúc , Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng rời giường . Xuống nhà liền thấy Bam Bam đang vật vờ trên sofa . Lấy ly nước ấm , sau đó hắn hướng nơi người kia đang ngồi bước tới .
- Mới sáng sớm , anh có vẻ mất sức sống .
- Anh đang bế tắc lắm nhóc ơi .
Bam Bam chán nản đáp .
- Việc gì sao ?
- Cái tên nhóc bạn em ấy . Cái gì Hữu Khiêm phải không ? Cậu ta làm anh khó xử quá đi .
- Dạ .
- Em không nói anh lớn tuổi hơn sao ?
- Có nói . Vấn đề là cậu ta bảo em nói dối .
- Cái thằng ! Rốt cuộc anh vẫn không hiểu tại sao một người có bệnh như cậu ta lại có thể làm bác sĩ giỏi .
- Anh ghét Hữu Khiêm ?
-.....Không ghét . Có chút thích . Nhưng chưa phải yêu .
- Vậy cậu ta không hẳn đơn phương .
Vương Gia Nhĩ cong nhẹ khóe miệng . Cùng Bam Bam qua lại vài câu thì có chuông cửa .
- Để anh mở cho .
Bam Bam đứng dậy ra ngoài cổng . Cổng lớn vừa tự mở liền thấy một nữ nhân ăn mặc cầu kỳ cùng mùi nước hoa không dịu nhẹ cho lắm . Nữ nhân đó biểu cảm đang vui vẻ , nhìn anh liền đổi sang thành khó chịu .
- Cô là ai ?
Nữ nhân hỏi .
- Câu này tôi phải hỏi mới đúng .
Bam Bam không có thiện cảm đáp .
- Nè , bản mặt cậu non choẹt vậy mà ăn nói với tôi kiểu đó sao ? Không biết dùng kính ngữ à ?
Nữ nhân kia cau mày .
- Không .
- Cô ! Gia Nhĩ đâu ?
- Cô là ai ?
- Tình đầu của anh ấy , Đường Lệ Ôn .
- Bên trong .
Bam Bam đứng qua một bên cho nữ nhân tên Đường Lệ Ôn đi vào .
Nhìn theo dáng người đi phía trước , cô chỉ biết thở dài .
- Cuối cùng cũng đến rồi .
*
Đường Lệ Ôn đẩy cửa chính vào trong . Ngôi nhà thật sự rất to đẹp nha . Nhưng mà , sao lại có đồ chơi trẻ con ở đây ?
Ngó ngó xung quanh , nhìn không thấy Vương Gia Nhĩ đâu , Đường Lệ Ôn định tìm thì thấy bóng dáng mong muốn từ trên lầu đi xuống . Nhưng không phải một mình . Hắn đang bế ai đó .
- Anh à ~
Một tiếng gọi làm cho Vương Gia Nhĩ ngẩng mặt nhìn .
Không ngạc nhiên , không lo lắng , vẫn chỉ biểu cảm như mọi ngày đáp một từ 'ừ' . Hắn tiếp tục bế Đoàn Nghi Ân đang còn mơ ngủ vào phòng Bam Bam . Đặt cậu lên giường , hôn má cậu một cái , nhắc nhở vài câu , sau đó đóng cửa ra ngoài .
Đường Lệ Ôn ngồi trên sofa nhìn Vương Gia Nhĩ rồi làm ra bộ dạng cực kỳ khó coi .
- Ai vậy anh ?
- Vợ anh .
Hắn không chút gượng gạo nói hai từ .
Đường Lệ Ôn không giấu nổi kinh ngạc , trong mắt còn chứa vài tia ganh ghét cùng thâm độc . Lấy lại bình tĩnh , mỉm cười nói .
- Lúc trước em hỏi , anh không nói đã có vợ .
- Em hỏi người yêu .
- Là nam nhân soa ?
- Ừm .
- Đoàn Nghi Ân ?
- Ừ .
-Trước đây anh ghét cậu ta lắm mà ?
- Đúng vậy .
- Hiện tại hết rồi ?
- Không chắc .
- Anh có yêu cậu ta không ?
- Không biết .
- Còn em ?
Đường Lệ Ôn vừa hỏi vừa đứng dậy đến trước ôm lấy cổ Vương Gia Nhĩ . Hắn không phản đối , đứng yên đáp .
- Đừng hỏi .
- Anh muốn lảng tránh sao ?
- Không . Là chưa tìm ra câu trả lời .
- Vướng mắc điều gì ?
Đường Lệ Ôn nở nụ cười , cả người áp sát vào cơ thể Vương Gia Nhĩ , chuẩn bị áp môi mình lên môi hắn .
- Hai người làm gì ?
Vương Gia Nhĩ vừa đẩy Đường Lệ Ôn tránh xa , đột nhiên đằng sau phát lên giọng nói dịu nhẹ như nước chảy rất êm tai , làm cả hai phải đưa mắt nhìn .
Đoàn Nghi Ân mặc bộ đồ ngủ gấu trúc , mắt mở to nhìn cảnh tượng đang diễn ra .
Lại gần cặp nam nữ thân mật , Đoàn Nghi Ân vẫn không hề biểu lộ ganh tỵ hay tức giận , chỉ đúng đôi mắt mí lót đang mở to .
Vương Gia Nhĩ tránh khỏi vòng ôm của Đường Lệ Ôn , kéo Đoàn Nghi Ân tới ngồi lên sofa .
- Tôi không làm gì hết .
Đoàn Nghi Ân không nói . Nếu là người bình thường , nhất định dựa vào lòng Vương Gia Nhĩ mà ngọ nguậy chọc tức nữ nhân đang nhìn . Nhưng cậu thì không , chỉ ngồi im cười gượng . Ánh mắt đánh qua nhìn kỹ nữ nhân đang trừng mắt nhìn mình .
Ánh mắt này.... đã từng thấy ở đâu rồi...?
Càng nhìn càng quen .
..
Yêu thích Vương Gia Nhĩ sao ?
Muốn cướp anh ấy sao ?
Đau...
Thứ nam không ra nam , nữ không ra nữ như cậu cũng đòi tranh với tôi ?
Đoàn Nghi Ân này , sao cậu không biến mất đi ? Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này ấy .
A...!
Này , tôi giúp Đoàn Nghi Ân cậu biến mất nhé ?
- A!
Đoàn Nghi Ân nắm tóc hét lên . Đầu cậu hiện tại giống như bị chẻ làm hai . Đau . Thật sự rát đau .
Vương Gia Nhĩ lo lắng ôm Đoàn Nghi Ân , một tay giữ chặt tay cậu . Nếu cứ để nắm tóc vậy , chắc chắn như lần trước giựt đứt tóc .
Đoàn Nghi Ân la hét thương tâm nước mắt đua nhau chảy xuống . Vương Gia Nhĩ không biết nên dùng từ gì để tả tâm trạng hiện tại . Không thể nói câu nào , chỉ có thể ôm cậu thay lời nói .
Cả căn nhà , một người đau đớn trong lồng ngực người khác ở phòng khách . Một người phải dỗ dành hai đứa nhỏ đang khóc . Chỉ còn đúng một người nhàn nhã đứng bên nhìn đôi uyên ương ôm ấp nhau mà môi không khỏi nhếch lên khinh thường .
Đau à ?
*
Đường Lệ Ôn ngồi thư thái trên ghế . Bởi vì tiếng ồn ào mà lấy headphone ra nghe . Không quan tâm đến xung quanh xảy ra việc gì .
Khoảng thời gian lâu sau , tiếng ồn cũng hết . Đường Lệ Ôn đánh mắt qua sofa một chút , chỉ thấy cái người kia đã thiếp đi từ lúc nào .
Đứng dậy lại gần Vương Gia Nhĩ , Đường Lệ Ôn vui vẻ cười .
- Cùng em đi chơi được không ?
Nghi Ân không khỏe .
Vương Gia Nhĩ tay vỗ vỗ nhẹ nhàng tấm lưng của người đang ngủ trong lòng , chậm rãi từ chối .
- Cậu ta giờ quan trọng hơn em sao ?
-....
- Thật sự không thể đi ?
- Lần sau .
- Được rồi . Lần sau .
- Em về đi .
- Giờ còn đuổi em ?
- Anh chỉ bảo em về . Không hề đuổi .
- Anh !
- Không tiễn .
Tuy nói chuyện với Đường Lệ Ôn , nhưng ánh mắt Vương Gia Nhĩ thủy chung đặt trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Đoàn Nghi Ân .
Ôm lấy Đoàn Nghi Ân , Vương Gia Nhĩ một mạch lên phòng ngủ , bỏ mặc nữ nhân đang á khẩu bất động giữa phòng khách .
Đường Lệ Ôn cả người run run , tay siết chặt biểu lộ đang rất kiềm chế .
Cậu giỏi lắm Đoàn Nghi Ân .
*
Vừa đặt Đoàn Nghi Ân lên giường điện thoại trong túi quần Vương Gia Nhĩ đã reo chuông . Lấy ra liền thấy màn hình hiện tên một người .
Tể Phạm .
- Có việc gì ?
Vương Gia Nhĩ giãn chân mày , hỏi .
" Cậu đến sân bay đón tớ đi . "
- Về nước rồi ?
" Ừ ."
-...Đợi một chút , tớ đến đón .
" Được được ."
Tắt điện thoại để trên tủ nhỏ cạnh đầu giường . Vương Gia Nhĩ vớ lấy cái áo măng tô ở móc treo rồi ra khỏi phòng . Xuống nhà , thấy Bam Bam đang chơi với hai đứa nhỏ , hắn hướng anh nhờ .
- Lát Nghi Ân dậy , anh bảo em ấy ăn sáng giúp em . Em giờ ra ngoài có chút việc .
- Ừ . Đi cẩn thận .
Bam Bam gật đầu . Nhìn bóng hắn khuất sau cửa chính liền không khỏi thở dài .
- Bỏ vợ để đưa người yêu về sao ?
- Thở dài hoài có ngày già trước tuổi mát thôi . Haizzz
*
Bam Bam cùng hai đứa nhỏ chơi đùa được một lúc , Đoàn Nghi Ân ở trên phòng cuối cùng cũng tĩnh lại đi xuống .
Nhìn quanh một lượt , không thấy người kia đâu , Đoàn Nghi Ân nhịn không được hỏi :
- Gia Nhĩ đi đâu rồi anh ?
- A? Anh nhờ cậu ấy đi mua đồ giúp rồi .
Bam Bam cười tươi rói . Trong lòng không khỏi cảm thán chính mình nói dối không ngượng miệng .
Ấy vậy mà Nghi Ân cũng ngây ngô tưởng thật đi ? Còn cười đáp lại anh . Tự dưng có chút tội lỗi .
- Em ăn sáng nha ?
Bam Bam tới phòng bếp dọn bữa sang nóng hổi cho Nghi Ân . Cậu ngồi trên ghế , suy nghĩ gì đó rồi hỏi anh .
- Nữ nhân kia về rồi ạ ?
- Ừ . Về rồi .
- Dạ .
- Sao vậy ? Người đó có gì với em sao ?
- Không có . Em chỉ thấy cô ấy rát quen . Cảm giác em từng cùng cô ấy nói chuyện hay gặp mặt rất nhiều lần rồi . Bất quá em không tài nào nhớ ra cô ấy là ai . Nghĩ đến đầu lại đau . Rất khó chịu .
Đoàn Nghi Ân nghiêng đầu kể .
- Nếu như không thể nhớ thì đừng ép bản thân . Em như vậy , Gia Nhĩ khổ sở lắm . Đau em , đau cả cậu ấy .
Bam Bam mỉm cười nói khiến Đoàn Nghi Ân im lặng
Bam Bam nói không sai.. Lúc cậu đau đớn la hét , Vương Gia Nhĩ luôn ở bên . Là ôm chặt . Rất chặt . Cả khuôn mặt Đoàn Nghi Ân đều vùi trong lồng ngực vững trãi ấm ấp ấy . Tuy không nhìn nhưng có thể biết Vương Gia Nhĩ lo lắng đến đâu . Nhịp đập của Vương Gia Nhĩ chính là minh chứng rõ ràng nhất . Tim đập nhanh . Nhanh hơn bình thường cả ngàn lần .
Đoàn Nghi Ân cậu không biết phải làm gì để Vương Gia Nhĩ phải yên lòng . Nhiều lúc muốn hỏi , chính là lại sợ người kia lo lắng hơn . Vậy nên lời đến cổ họng liền nghẹn lại .
Hiện tại nên nghe lời Bam Bam . Không làm bản thân đau , như vậy Vương Gia Nhĩ sẽ không lo lắng , khổ sở .
Ngoan ngoãn thuận theo Vương Gia Nhĩ . Yêu thương nam nhân tên Vương Gia Nhĩ đó thật nhiều .
Cứ như vậy đi .
__________________________
Hú Hú Bi về kìa zui zui, rồi chuyện của bạn Jin với Bi sẽ ra sao?? . Và mọi chuyện sẽ ra sao khi con bánh bèo kia còn ở đây . Hãy đón xem mấy chap sau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro