Chap 40
Buổi sáng Vương Gia Nhĩ sau khi đưa Đoàn Nghi Ân đến trường thì nhàn nhã lái xe đến công ty chính của tập đoàn VGN . Vừa tới nơi liền nghe tiếng ồn ào từ đại sảnh phát ra . Cau đôi mày đẹp bước vào xem xét , chỉ thấy một nữ nhân mặc váy ngắn ren đỏ đứng đôi co với vài nhân viên trong công ty .
- Xin lỗi , cô không thể vào phòng tổng giám đốc được .
Nữ nhân viên vẻ khó xử nói .
- Tại sao lại không được ? Tổng giám đốc các người biết tôi mà .
Nữ nhân váy ren đỏ có chút cao giọng .
- Tổng giám đốc có lệnh không cho phép người lạ vào phòng .
Một nữ nhân viên khác lên tiếng .
- Nhưng tôi đâu phải người lạ .
Nữ nhân váy ren đỏ âm vực còn cao hơn câu trước khiến cho các nhân viên khó chịu . Đang định tiếp tục ngăn cản thì Vương Gia Nhĩ bên ngoài đi vào .
- Có chuyện gì ?
Thấy Vương Gia Nhĩ , nhân viên ở đó lễ phép cúi người chào , sau đó còn chưa kịp nói gì đã bị nữ nhân váy ren đỏ kia cướp lời .
- Gia Nhĩ a~
Nữ nhân đó kêu lên một tiếng rồi chạy đến ôm lấy Vương Gia Nhĩ . Hắn không biết việc gì xảy ra , chỉ theo bản năng không cho nữ nhân đó đụng vào người .
- Cô là ?
Vương Gia Nhĩ cau mày nhìn nữ nhân có chút quen thuộc .
- Ba năm không gặp anh liền quên em , thật là . Đường Lệ Ôn đây .
Nữ nhân tên Đường Lệ Ôn bĩu bĩu môi ra vẻ hờn giận . Biểu cảm rất câu dẫn bất quá trong mắt Vương Gia Nhĩ chẳng là cái gì .
- Đường Lệ Ôn ?
Vương Gia Nhĩ nghe tên liền một trận chấn động . Đến lúc bình tĩnh thì khẽ cười .
- Đương nhiên là em rồi .
- Ừ . Nhưng sao em ở đây ?
- Về nước thăm anh . Em nhớ thương anh lắm a .
Lần này Đường Lệ Ôn ôm Vương Gia Nhĩ không có bị đẩy ra nữa . Thỏa mãm mà cười thoải mái .
Vương Gia Nhĩ dù gì cũng là tổng giám đốc cư nhiên đứng giữa đại sảnh mà cùng nữ nhân ôm ấp không phải chuyện hay ho . Nhắc mọi người làm việc , rồi cùng Đường Lệ Ôn lên phòng của chính mình .
Nhân viên trong công ty đều cảm thấy kỳ lạ khi Vương tổng của họ đi cùng nữ nhân lạ mặt , lại còn rất vui vẻ . Chẳng phải Vương tổng của họ chỉ ôn nhu với một mình cậu Đoàn thôi sao ?
Vài ba nữ nhân viên ở đại sảnh nhìn theo bóng dáng đôi nam nữ đi vào thang máy , không khỏi rối trí .
- Người đó là ai vậy ?
- Em gái sao ? Không hề giống . Còn có Vương tổng là con một mà . Ai ?
- Người yêu ? Nhưng chẳng phải Vương tổng đã có vợ rồi hay sao ? Cậu nhóc khả ái Nghi Ân đó còn sinh cho Vương tổng hai đứa nhỏ kháu khỉnh nữa mà .
- Đúng đó . Tình cảm của Vương tổng với cậu Đoàn rất tốt nha . Tự nhiên hiện tại lại cùng nữ nhân khác ái ái thân mật .
- Hay tình đầu ?
- Có lẽ vậy .
- Tôi thấy nữ nhân Đường gì gì đó... gọi là giả tạo với kiêu ngạo tự cao lắm .
- Còn gì nữa . Cô ta giọng nói chua chát với chúng ta , cùng Vương tổng liền ngọt ngào ' Gia Nhĩ a~ ' thấy nổi da gà .
- Tôi nghĩ có lẽ ba người họ cũng sắp xảy ra vấn đề to lớn rồi .
- Ừ . Đương nhiên rồi .
*
Vào phòng , Đường Lệ Ôn ngồi lên sofa , bắt chéo chân hướng người đang lấy nước hỏi .
- Anh khỏe không ?
- Khỏe . Em ?
Vương Gia Nhĩ trả lời nhưng không ngẩng đầu .
- Không nha . Em nhớ thương anh muốn chết .
- Cảm ơn .
- Không gặp mấy năm anh liền lạnh lùng với em vậy sao ?
- Anh trước giờ đều vậy .
- Được rồi .Cơ mà anh đã có người yêu chưa ?
Đường Lệ Ôn nhìn người ngồi cạnh ý cười hỏi .
-....Chưa .
- Thật ?
Trong mắt Đường Lệ Ôn có vài tia vui mừng .
- Thật .
- Vậy.. anh còn thích em không ?
- Có lẽ còn .
( Au : Cái đồ chết bầm , Ân có gì em chém anh )
- Em biết mà .
Đường Lệ Ôn nhào tới ôm Vương Gia Nhĩ cười híp mắt .
Vương Gia Nhĩ không phản đối , cũng không có đáp lại , ngồi im . Trong lòng chỉ đang cảm thấy có chút khó chịu về câu hỏi của Đường Lệ Ôn . Lúc trước Đoàn Nghi Ân chỉ nói có tình cảm với hắn , chưa hề nhắc đến từ ' yêu ' , như vậy hắn nói chưa có người yêu hẳn không sai đi ? Còn có , Đoàn Nghi Ân là vợ hắn , đương nhiên không phải người yêu hay gì rồi .
Thở dài , Vương Gia Nhĩ hỏi :
- Em ở đâu? Hôm nay về đây làm gì ?
- Sống nước ngoài vài năm , nhớ anh nên em về .
( Zịt : giả tạo :3 )
- Đừng đùa .
-.. Em về chơi .
- Sao biết ở đây mà tìm đến ?
- Anh có gì em không biết ?
Đường Lệ Ôn nháy mắt , cầm ly nước uống vài ngụm , sau đó lại được Vương Gia Nhĩ hỏi tiếp .
- Em tính ở đây luôn ?
- Anh đuổi em sao ?
- Hỏi .
- Đại loại là em không có việc gì , rảnh rổi .
- Vậy ngồi chơi đi . Đừng làm phiền anh làm việc .
Nói xong , Vương Gia Nhĩ liền đứng dậy đi về phía bàn làm việc xem xét gõ gõ cái gì đó một lúc rồi cầm xấp hồ sơ ra khỏi phòng .
Đường Lệ Ôn đi xung quanh nhìn ngắm mỗi chỗ một chút , sau đó ánh mắt liền chú ý tới khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc Vương Gia Nhĩ . Là Đoàn Nghi Ân đang cười híp mắt trông rất hạnh phúc , bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn còn nắm lấy một bàn tay trắng to lớn khác , cả hai đều đeo chiếc nhẫn giống nhau .
Cầm lên , Đường Lệ Ôn không khỏi nhíu mày .
- Ai...? Trông thật quen....
Đúng thật là đã gặp đâu đó , bất quá không thể nhớ ra là ai .
*
Chiều tà nhanh chóng kéo tới , chuông vừa reo học sinh ở trường cao học Bắc Kinh nổi tiếng từng tốp ra về .
Đoàn Nghi Ân cất đồ vào balo , đứng lên chuẩn bị ra về thì đột nhiên bàn tay bị ai đó nắm lại . Quay qua , là Kim Tuấn Miên . Cười ngọt hỏi một chút .
- Có việc gì vậy ?
- Nghi Ân , cậu rảnh không ?
Kim Tuấn Miên trong mắt đầy mong chờ .
- Tớ...bận rồi . Xin lỗi .
- Đi đâu ?
Công ty Gia Nhĩ .
- Vương Gia Nhĩ ?
- Ưm .
-...Được rồi . Vậy lần sau chúng ta nói chuyện .
Kim Tuấn Miên buông cổ tay Đoàn Nghi Ân , cố nặn ra nụ cười . Người kia cư nhiên không để ý , kéo tay Chân Vinh đang chống cằm ra khỏi lớp .
Cười khổ , thốt lên câu nói cực nhỏ , đến chính bản thân anh còn không thể nghe rõ .
- Tại sao lúc nào cũng là anh ? Vương Gia Nhĩ ?
*
Chân Vinh đầy vẻ chán nản mặc Đoàn Nghi Ân kéo bản thân lên taxi . Nó đang rất khó diễn tả tâm trạng .
- Bác cho chúng cháu tới công ty chính của VGN đi .
Nói với bác lái taxi xong , Đoàn Nghi Ân quay qua cười với Chân Vinh . Sau đó bị người kia mắng .
- Cậu bị ngốc à ? Cười cái gì ?
- Đừng khó chịu vậy mà . Đến công ty cùng tớ , đợi Gia Nhĩ đưa về nhà .
- Rắc rối . Tại sao không về luôn đi ? Tớ chỉ muốn chơi với Hyung Won và July . Thấy anh ta là phát ghét !
Chân Vinh mỗi khi nhắc đến Vương Gia Nhĩ đều khó giữ bình tĩnh .
- Tớ muốn cùng anh ấy và cậu về . Tiện thể , đi dạo luôn cũng tốt .
-.....Nhưng mà .... cậu với Kim Tuấn Miên ?
- Tớ không yêu cậu ấy . Chỉ là bạn .
- Hai người cứ như vậy không tốt đâu . Nếu Vương Gia Nhĩ biết chắc chắn lại lung tung lên đó .
- Ưm . Tớ hiểu . Sau này không vậy nữa .
Cả hai nói chuyện một lúc thì taxi đã đến nơi . Đi vào sảnh chính , nhân viên đều thân thiện cười chào Đoàn Nghi Ân và Chân Vinh .
Đang định hỏi Vương Gia Nhĩ ở đâu thì thấy hắn đi từ thang máy ra . Đoàn Nghi Ân khuôn miệng cười rộ , không quan tâm đang ở đâu , cứ thế nhào vào lòng Gia Nhĩ .
Vương Gia Nhĩ khóe môi cong lên , ôm lấy thân hình nhỏ bé trong lòng . Yêu thương hôn lên đỉnh đầu Nghi Ân
- Học tốt không ?
- Có . Rất tốt . Hì~
- Giờ về nhà hay em muốn đi đâu ?
- Về nhà . Chân Vinh muốn chơi với con .
Nghi Ân ngẩng đầu nói . Lúc này Vương Gia Nhĩ mới nhìn cái con người đang đeo balo dựa lưng vào cửa chính , đưa ánh mắt có chút khinh nhìn mình .
Vương Gia Nhĩ cùng Đoàn Nghi Ân ở đại sảnh này , giống như xung quanh đều vô hình mà thoải mái ôm ấp hôn hít . Mặc kệ nhân viên hay ai đang nhìn .
Nói thật ra , mọi người ở công ty chính này , cũng như toàn bộn nhân viên trong tập đoàn VGN , tất cả đều biết Vương tổng cùng vợ Vương tổng của họ tình cảm tốt như thế nào . Còn có , ở công ty chính , cảnh thân mật như vậy xem cũng không có mấy bất ngờ ngạc nhiên nữa . Thân quen lắm rồi .
.
- Được . Chúng ta về . Mọi người sắp xếp rồi cũng về sớm đi . Tôi về trước .
- Tổng giám đốc về .
Vương Gia Nhĩ ôm Đoàn Nghi Ân đang kéo Chân Vinh ra xe trở về nhà . Cũng không nhớ rằng mình vừa đi thang máy cùng một người .
Đường Lệ Ôn đứng chôn chân một chỗ , trơ mắt nhìn một loạt hành động vừa diễn ra . Đến lúc định hình được , nhân vật chính đã rời đi từ lâu .
Tiến tới hỏi một nhân viên , ngay lập tức biết được người kia chính là Đoàn Nghi Ân và Chân Vinh . Trong lòng một trận khó tả nổi lên .
- Đoàn Nghi Ân...? Là cậu sao ?
Lại là cậu , Đoàn Nghi Ân ? Không phải chết rồi sao ? Hiện tại cớ gì thân mật cùng Vương Gia Nhĩ ?
Tai nạn tại sao , tại sao lại còn xuất hiện ở đây ?
_______________________________________
Sắp có BIẾN lớn , sao biến qài zị hixhix
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro