Chap 38
Thời gian trôi nhanh , ngày mà Lâm Tể Phạm đi New York cũng tới . Trước đó một đêm , tắt hết đèn chuẩn bị đi ngủ thì có người bấm chuông cửa , xỏ đôi dép bông , Lâm Tể Phạm tay vò rối mái tóc , chậm rãi ra mở cửa .
Cho dù có đánh chết , Lâm Tể Phạm cũng không bao giờ tưởng tượng được Chân Vinh sẽ đứng trước nhà mình vào đêm muộn thế này .
- Em giờ này đếm đây làm gì ? Lại còn uống rượu nữa !
Lâm Tể Phạm cau mày . Chân Vinh ngơ ngẩn ngẩng đầu , cả khuôn mặt đỏ bừng , ánh mắt trong veo đen láy nhìn Lâm Tể Phạm rồi cười .
- Vào trong được không ?
- Muộn rồi , em về đi .
- Hết tiền rồi . Ba mẹ cũng không có nhà , hiện tại tôi ngủ nhà anh một đêm được không ?
-..Được rồi , vào đi .
Chân Vinh cười cười như tên ngốc , loạng choạng bước vào nhà , được hai bước liền khụy chân ngã oạch trên sàn gỗ . Lâm Tể Phạm vừa khóa cửa quay lại thấy người kia đã nằm úp trên sàn , vội vàng tới gần đỡ dậy .
- Rốt cuộc em uống bao nhiêu ?
Bực bội gắt gỏng . Lâm Tể Phạm bế lấy Chân Vinh lên phòng , đặt trên giường nệm êm ái . Sau đó lấy khăn bông thấm nước lau mặt cho nó .
Chân Vinh đang mơ màng đột ngột mở to mắt ngồi dậy , hướng Lâm Tể Phạm đang nhìn mình hỏi .
- Anh hết thích tôi rồi phải không ?
- Có lẽ vậy .
- Tại sao ? Anh mệt mỏi vf theo đuổi tôi ?
- Ừ . Rất mệt mỏi .
- À .Tôi hiểu rồi . Ngày mai anh đi du học ?
- Ừ .
- Hiện tại anh có chút tình cảm nào với tôi không ?
Chân Vinh cười , nét cười mang theo dụ hoặc nhìn Lâm Tể Phạm . Người kia gật đầu , nó lần nữa hơi .
- Buổi cuối cùng mà , anh có thể làm điều tôi yêu cầu ?
- Em muốn làm gì ?
Lâm Tể Phạm ngồi thẳng kiên định nhìn Chân Vinh . Nó có chút chồm người tới tay ôm lấy cổ y , ngọt ngào cười .
- Làm tình với tôi đi .
- Em đang nói gì vậy ?
- Làm tình . Chúng ta làm tình . Xem tôi là trai bao đi , anh muốn làm gì cũng được .
-..
- Trai bao miễn phí , tùy tiện chơi đùa . Không mất tiền đâu .
- Em say rồi .
- Ừ , say rồi . Nhân lúc này lợi dụng tôi một chút không phải rất tốt sao ?
- Được . Nếu em muốn .
- Hì~ nhưng nói trước , tôi không có kinh nghiệm , đừng mất hứng .
Chân Vinh ánh mắt đầy kiều diễm nhìn Lâm Tể Phạm . Y đưa tay kéo gáy nó lại hôn . Từ lúc bắt đầu đã mạnh bạo ngấu nghiến , day cắn , mút mát , mọi thứ điên cuồng dồn dập như vũ bão . Chân Vinh từ nhỏ đến lớn , tính luôn hiện tại là hôn đúng hai lần . Lần đầu vào đêm đám cưới của Nghi Ân cách đây khoảng một năm . Lúc đó bất ngờ bị cưỡng hôn , nghẹn thở muốn chết . Hiện tại là tự nguyện , bất quá không có kinh nghiệm nên được một thời gian ngắn liền đỏ bừng khuôn mặt , tay nắm chặt lấy phần áo trên vai Lâm Tể Phạm . Là bởi vì tự nguyện nên không có dám đánh y bảo thả ra . Bất quá người kia cũng hiểu sự tình , luyến tiếc mà buông tha cho bờ môi sưng đỏ mỏng đầy hấp dẫn của ai kia ra .
Chân Vinh giống như hạnh phúc được tự do mà tham lam hít lấy không khí xung quanh , ánh mắt mông lung nhìn người đối diện .
Lâm Tể Phạm cúi thấp đầu khiến cho hai khuôn mặt áp sát nhau . Nhếch môi , y nói .
- Muốn tiếp tục hay dừng lại ?
- Tiếp.. Tiếp tục.. a~..
Miệng vừa hé đã phát ra âm thanh say động lòng người . Bị Lâm Tể Phạm đột ngột sờ nắm nơi nhạy cảm , làm sao có thể khống chế được am thanh ?
Cái kia chính Lâm Tể Phạm cách lớp áo thun , tay bóp lấy đầu nhũ của người dưới thân . Một tay khác nhàn dỗi đi lung tung sờ nắm cơ thể Chân Vinh .
Khổ sở cắn bờ môi chặt tiếng rên , Chân Vinh ôm lấy cái gối mềm che đi khuôn mặt khó coi hiện tại . Người kia giống như khóc chịu khẽ hừ một tiếng , tiếp đó liền dừng hết mọi động tác , ngồi thẳng người nhìn nó . Từ từ hé mắt ra khỏi gối , Chân Vinh ngơ ngác nhìn Lâm Tể Phạm . Khó hiểu hỏi .
- A ? Sao dừng lại ?
- Không có hứng .
- Tại sao ? Không che mặt nữa là được đúng không ?
Chân Vinh bật dậy , đối Lâm Tể Phạm dẩu môi .
- Hôm nay em ăn phải thứ gì ?
Miệng hỏi , mắt nhìn , một tay kéo gáy nó lại gần , tay còn lại tiếp tục lần mò khắp nơi . Quần áo Chân Vinh thoát cái liền nằm trọn trên sàn . Khuôn mặt đỏ bừng lí nhí :
- Ăn uống bình thường như mọi ngày thôi..ưm~...
Lâm Tể Phạm di chuyển môi xuống gần cổ hồng tham lam cắn mút tạo hôn ngân làm dấu .
Tiếp đó mọi việc trôi chảy đi qua . Căn phòng ngủ với ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ hắt ra vang đầy tiếng rên gợi tình cùng tiếng thở gấp dồn dập . Âm thanh kiều diễm quyến rũ cứ thế lan truyền đi khắp ngóc ngắc trong căn nhà . Tuy là rất nhỏ .
*
Sáng hôm sau bởi vì đau nhức mà tỉnh lại , Chân Vinh đầu tiên chính là quay qua bên cạnh tìm kiếm bóng hình người kia . Không thấy . Lại nhìn tới tờ note trên đèn ngủ , dòng chữ đậm rõ hiện lên trong mắt .
" Cảm ơn em , cậu trai bao miễn phí đáng yêu . Hẹn gặp lại . Tạm biệt "
Giọt lệ trong veo mong manh như pha lê cứ chậm rãi rơi xuống thấm vào gối . Nước mắt giống như không cách nào dừng lại được mà đua nhau tuôn chảy . Bờ vai trần trắng nhỏ khẽ run rẩy trong tia nắng lấp lánh buổi sáng . Bàn tay thon mảng che đi đôi mắt nhòe nước .
- Lâm Tể Phạm..anh rốt cuộc vẫn bỏ tôi lại.. Tại sao vậy ? Tại sao lúc tôi mở lòng anh lại ra đi..? Tại sao
Trong căn nhà to lớn yên lặng chỉ phát ra tiếng khóc nấc nghẹn ngào . Âm thanh siết chặt trái tim con người .
*
Sân bay quốc tế Bắc Kinh buổi sáng đã tấp nập người ra vào . Bảy giờ sáng trong sảnh chính , ba người đứng đối diện với nhau , không biết phải dùng từ gì để miêu tả hiện tại .
Lâm Tể Phạm híp mắt cười , nhào vào ôm ôm cậu bạn thân .Vương Gia Nhĩ thở dài , trong ánh mắt chứa đầy tiếc nuối cùng đượm buồn . Cũng đáp lại mà vỗ vỗ lưng y .
Nghi Ân đứng bên cạnh , miệng mỉm cười . Tuy là cười , nhưng không hẳn vui vẻ .
Vương Gia Nhĩ khóe môi cong lên , nói vài câu nhắn nhủ .
- Sang đó sông tốt , nhớ gọi điện về đây . Không được quên tớ với mọi người .
- Nhất định rồi . Làm sao có thể quên ? Tớ không phũ phàng như vậy nha . Cậu cũng phải sống tốt . Còn có , chăm sóc vợ cậu cẩn thận vào . Một thân ba người đó . Sắp làm cha rồi , đừng có như con nít nữa .
Lâm Tể Phạm buông Gia Nhĩ ra , cười cười . Hắn nghe lời nói kia không đồng tình mà cau mày .
- Con nít cái gì ? Tớ có khi nào không chăn sóc tốt cho Nghi Ân . Cậu hôm nay bị sao lại triết lý như vậy ?
- Có gì đâu a. Mọi ngày đều triết lý vậy mà .
- Thôi đi .
- Ôm ôm một chút nha , không được ăn dấm chua .
Nói một câu , Lâm Tể Phạm ôm chặt lại người bé nhỏ đứng cạnh Vương Gia Nhĩ , vuốt mái tóc mềm của Nghi Ân .Mắt đánh qua tên đang cau mày có chút miễn cưỡng nhìn y ôm cậu .
- Nghi Ân , hôm nay em mặc nhiều áo vậy ?
- Em lạnh . Với lại bụng to , mặc nhiều như này người khác sẽ không nhìn thấy .
Đoàn Nghi Ân cười , vòng tay ôm Lâm Tể Phạm .
- Khi nào sinh phải cho anh biết , anh lập tức trở về ăn mừng .
- Ưm , nhất định .
- Ở lại yêu thương Gia Nhĩ nhiều vào , giao tên đó cho em .
- Dạ .
- Được rồi . Buông ra đi . Chỉ là du học , sao giống như cha cùng con từ biệt trong hôn lễ như vậy .
Vương Gia Nhĩ chịu đựng hết được , tay kéo lấy Nghi Ân từ cái ôm kia ôm vào lòng . Mắt trừng lớn nhìn Lâm Tể Phạm .
- A...
Đột nhiên bụng nhói đau , Đoàn Nghi Ân nhăn mặt cắn môi chịu đựng , tay nắm chặt phần áo to sụ trước bụng .
Vương Gia Nhĩ cùng Lâm Tể Phạm hoảng sợ đỡ Đoàn Nghi Ân đứng vững , không kìm được lo lắng .
- Em sao vậy ? Sinh sớm sao ? Chưa đến bảy tháng mà .
Lâm Tể Phạm hốt hoảng .
- Đau lắm không ?
Vương Gia Nhĩ cũng sốt sắng .
- Đau một chút ... em bé đạp .
Đoàn Nghi Ân trong lòng Vương Gia Nhĩ ngẩng đầu cười khổ .
- Nha , tại cậu hết đó . Hai đứa nhỏ phản ánh việc cậu bạo lực với Nghi Ân đó .
Lâm Tể Phạm chống hống ra giọng chấp vấn .
- Im lặng đi . Không nói đâu ai bảo cậu câm ? Sắp đến giờ , lên máy bay đi .
- Được . Bảo trọng .
Ba người từ biệt , đợi Lâm Tể Phạm khuất bóng , Vương Gia Nhĩ ôm lấy Đoàn Nghi Ân rời khỏi sảnh chính ra xe trở về .
- Chân Vinh không biết hôm nay Tể Phạm đi ?
Bỗng Vương Gia Nhĩ hỏi làm cho người còn lại trong xe ngẩn người mọt lúc , sau đó đượm buồn lắc đầu .
- Có lẽ cậu ấy không muốn tới .
-....
- Gia Nhĩ..em muốn hỏi , có phải hai người họ quen nhau từ trước rồi đúng không ?
- Ừ . Sao ?
- Từ lúc nào vậy ?
- Năm em cùng Chân Vinh học lớp sáu . Tể Phạm cùng tôi lớp chín .
- A. Nếu quen nhau trước , như thế nào lại lạnh nhạt vậy ? Không thích sao ?
- Chân Vinh là người bày tỏ với Tể Phạm . Hai người lúc đó rất thân thiết .
- Tại sao hiện tại lại như này ? Có liên quan gì đến em không ? Em... không nhớ gì hết .
- Có lẽ không...
Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng đáp . Lời nói vừa như trả lời Nghi Ân , vừa như hỏi chính bản thân .
Lâm Tể Phạm cùng Chân Vinh thành ra hiện tại là do cả hai không nói về chuyện Đoàn Nghi Ân có tình cảm với Vương Gia Nhĩ sớm hơn ? Hay tại vì Vương Gia Nhĩ hành động nông nổi ? Hay do Đoàn Nghi Ân nghe lời Vương Gia Nhĩ trong đêm đông tuyết rơi trắng thành phố ngày ấy ?
Rốt cuộc lỗi là do ai ? Vương Gia Nhĩ ? Lâm Tể Phạm ? Chân Vinh hay Đoàn Nghi Ân ?
____________________________________
hiuhiu và thế bạn Bi đã bỏ bạn Jin và đi T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro