Chap 23
Vương Gia Nhĩ về nước cũng hơn một tuần , nhưng thời gian gặp mặt Đoàn Nghi Ân chẳng nhiều là bao . Buổi sáng , một người dậy sớm , một người dậy trễ . Đi học mỗi người một lớp , chẳng có lấy ba giây để nhìn nhau . Chiều tan học, Nghi ÂN trở về nhà , Gia Nhĩ tới công ty . Đến tối , Nghi ÂN ra ngoài , Gia Nhĩ về nhà . Cứ như hẹn trước rằng người này đi , người kia mới được tới vậy . Thế nên , hai người họ cảm giác như chỉ luôn có một mình . Nhưng hôm nay lại khác . Nghi ÂN đang uống nước thì cửa mở ra , Gia Nhĩ bước vào . Nở nụ cười lại gần , cậu đưa tay cầm lấy áo khoác giúp hắn . Sau đó không vui cho lắm nói :
- Anh uống rượu sao ?
- Đối tác .
Hắn mệt mỏi trả lời . Hôm nay kí hợp đồng , hắn có uống một chút gọi là xã giao nên vẫn còn tỉnh táo . Có điều hơi buồn ngủ vè cả tuần nay phải thức làm việc .
- Anh đã ăn gì chưa ? Uống nhiều không ?
- Tránh ra đi . Tôi muốn ngủ .
- Không được . Anh chưa ăn , lại uống rượu , như vậy bụng sẽ bị đau . Nghe lời em ăn một chút thôi . Em nấu cháo cho anh , được không ?
- Cậu điếc sao ? Tô nói không ăn . Phiền phức đứng qua một bên !
Vương Gia Nhĩ quát to , tay giựt lấy áo khoác cậu đang cầm xoay người hướng phòng ngủ đi tới . Nghi Ân đứng nhìn chỉ biết thở dài , sau đó đi vào bếp nấu cháo .
Loay hoay một lúc , cậu bưng ra một tô cháo thịt thơm lừng cùng với ly trà gừng mang lên cho hắn .
Mở cửa phòng , đập vào mắt Nghi Ân chính là người kia đang ngủ , có lẻ hắn bực bội điều gì nên khi ngủ đôi chân mày vẫn nhíu lại .
Khẽ khàng đặt khay thức ăn lên bàn , cậu vào phòng tắm thấm ướt rồi vắt khô chiếc khăn bông mang ra lau mặt cho hắn . Xong xuôi liền vỗ vỗ vai lay người kia dậy .
- Anh dậy ăn chút cho ấm bụng rồi hẵng ngủ .
- Gia Nhĩ , dậy đi anh .
Kiên nhẫn đánh thức , cuối cùng cũng có kết quả . Vương Gia Nhĩ khó chịu ngồi dậy , bực bội vò rối mái tóc đen đầy nam tính , nhìn cậu gắt giỏng .
- Cậu hết việc làm rồi sao ? Đi ra ngoài !
- Anh ăn rồi em sẽ ra .
- Ra ngoài !
- Anh ăn đi .
- CẬU .BƯỚC RA NGOÀI !
Đoàn Nghi Ân đang định trả lời , đột nhiên điện thoại reo lên . Cậu cầm lấy , thấy tên người gọi thì khẽ mỉm cười , nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại . Không để ý tới Vương Gia Nhĩ đang tức giận nhìn mình .
" Đang làm gì ? " _ Kim Tuấn Miên ở bên cười vui vẻ hỏi .
" Không gì hết "
" Rảnh ? "
" Ưm . "
" Đi hóng gió chút không ? "
" Được . Bây giờ luôn sao ? "
" Ừ . Công viên lần trước . "
" Được , đợi tớ một chút . "
Nghi Ân tắt điện thoại , vào lại trong phòng nhẹ nhàng cười .
- Anh ăn xong thì nghỉ cho đỡ mệt . Khay để đấy , về em sẽ dọn . Em ra ngoài có chút việc .
- Đi đâu ?
- Em có chút việc .
- Không quan trọng thì ở nhà !
-Không được . Em phải ra ngoài . Anh ăn đi .
- Cậu cãi lời tôi ?
- Không có . Em . . xin lỗi .
Nghi Ân quay người chuẩn bị bước đi thì bỗng dưng cả cơ thể bị nâng lên . Còn chưa kịp định hình gì cả người đã bị ném lên giường nệm . Dưới bụng và tấm lưng bé nhỏ của cậu truyền đến trận đau nhức khiến cậu nhăn nhó .
Vương Gia Nhĩ đè lên người Nghi Ân , đôi mắt trừng to đỏ rực , tay nắm chặt chiếc cằm mảnh khảnh của cậu , gằn từng chữ .
- Cậu cùng tên kia ra ngoài làm gì ?
- Chỉ là đi dạo . Em đau. . anh buông . ._ Nghi Ân nhăn mặt .
- Cậu coi trọng hắn hơn tôi ?
- Không có. . anh đừng như vậy , đứng dậy . . em phải đ--
- Câm ngay ! Không đi đâu hết . Bây giờ tôi muốn làm tình .
- Không không được . Để .. để lần sau .. lần sau được không ? Em có hẹn rồi .
- Không !
- Vậy em về rồi anh làm sao cũng được ..
- Tôi muốn bây giờ .
Dứt lời , Vương Gia Nhĩ mặc kệ Đoàn Nghi Ân vùng vẫy xin tha , tai hắn như điếc mà im lặng làm công việc của mình .
Đến khi quần áo trên người yên vị dưới sàn gỗ , Nghi ÂN mới đau khổ dừng lại . Hai mắt nhắm , để yên cho hắn muốn gì thì làm .
Vương Gia Nhĩ cả người không thay đổi chỉ có quần áo hơi bị nhăn , đưa tay kéo xuống khóa quần , không nói lời nào liền một lực mạnh mẽ vào trong cậu .
Đoàn Nghi Ân đau đến ứa nước mắt , miệng hé ra thỏ hắt . Cũng phải thôi . Hơn bốn tháng nay không bị hắn động chạm , nơi đó giống như lúc trước khép chặt lại , hiện tại Vương Gia Nhĩ không chút thương mạnh mẽ bạo dạn tiến vào . Làm sao có thể không đau đớn được ?
Đoàn Nghi Ân nước mắt chẳng mấy chốc đầm đìa , hai tay trắng nõn nhỏ bé đang run run đưa lên chạm vào cánh tay Vương Gia Nhĩ , đầu lắc lắc nỉ non .
- An - ch..chậm....nhẹ một a... một chút...a đừng .. em đau- A
-Chuẩn bị tâm lý . Tôi không có ý định dừng lại .
- A.. chậm một chút- .... Anh chậm... hức .
Cảm thấy bản thân một trận ủy khuất , nhịn không được , cậu liền bật khóc .
Bản thân đã làm gì chứ ? Hắn lúc trước đi đêm cậu có nói gì sao ? Lại còn mất tăm hơn bốn tháng nay cũng chẳng ai nói gì . Tại sao ? Tại sao cậu chỉ muốn hóng gió tâm trạng tốt lên cũng không được ? Hắn tuy rằng thật sự ghét cậu đi , nhưng cũng phải cho cậu chút tự do . Sớm muộn gì cũng ly hôn , bất ép cậu làm gì ? Tại sao vậy ?
Ủy khuất dồn đến đỉnh điểm , lại lấy lý do bị đau , Nghi Ân nước mắt tuôn rơi . Mặt mũi đỏ bừng , cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt . Bộ dạng làm người ta chỉ muốn vứt hết tất cả mà ôm lấy âu yếm yêu thương .
Đương nhiên không ngoại trừ một người . Vương Gia Nhĩ bên dưới vẫn luận động mạnh mẽ như bão táp , bên trên khuôn mặt biểu cảm không đổi trầm giọng nói .
- Khóc cái gì ?
Nghi Ân không đáp , chỉ lắc đầu .
- Trả lời !
- A ... Đau...
- Sao ?
- Anh... a, nhẹ nhẹ... - Đau. Bụng em đau...hức
- Bị gì ?
- Nhẹ .. chậm .. a.. anh , anh tại sao..
Đoàn Nghi Ân thở không nổi , hai tay chỉ có thể bấu chặt vào cánh tay Vương Gia Nhĩ . Đau đớn, mang theo khoái cảm ? Nơi kết hợp bên dưới ngày càng siết chặt lấy vậy nam tính của hắn . Không để ý , Vương Gia Nhĩ bị siết đến xuất ra, trừng lớn mắt với cậu .
Đoàn Nghi Ân sợ sệt run run nắm lấy chiếc gối mềm bên cạnh ôm chặt , mắt không dám nhìn đối phương . Loáng thoáng chỉ nghe được người kia nói cái gì đó giỏi , sau đó Nghi Ân liền bị lôi ra làm hết lần này đến lần khác , mãi đến khi mất cảm giác , tay chân bủn rủn mới khẽ nhắm mắt lại thiếp vào giấc ngủ . Cậu quên mọi thứ , cả lời hẹn với Kim Tuấn Miên cũng chẳng biết đã bay mất ừ khi nào .
Chỉ có Kim Tuấn Miên . Một mình đứng đợi dưới trời lạnh tuyết rơi, không biết rằng Đoàn Nghi Ân đang ở nhà cùng Vương Gia Nhĩ một chỗ triền miên . Bản thân vẫn đợi hơn ba tiếng , cuối cùng chỉ biết cười mà quay lưng ra về .
_____________________________________
Fic này au sẽ giành tặng cho những bạn hay cmt fic nha =))
TrmMai8 markdimsum93 QunhAnhMark AhgaseMarkSon Die_south _linhbana15 thienan1204 Parksonggi_igot7army DuuKSs thaothaovu panhbaymau MikuHaeHyuk
M.n đọc zui zẻ nha 00:11 rồi au ngủ đây pp 😪😪💤💤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro