Chap 18
Thời gian thoắt cái đã tới thi học kì một . Tất cả học sinh trong trường cao học Bắc Kinh nổi tiếng này đều sốt sắng học hành . Ba chữ " Học ", " Học " , " Học " cứ bay lơ lửng trong đầu mỗi người . Sau một tuần thi căng thẳng , nhận được kết quả , ai cũng hạnh phúc vỡ òa .
Lâm Tể Phạm vui mừng gọi điện rủ Chân Vinh đi ăn mừng , rốt cuộc nhận được biết bao lời chấp vấn , chỉ trích . Nước mắt ngắn , nước mắt dài uất ức bấm gọi cho Gia Nhĩ , nói nói không lâu cuối cùng cũng có chút vui sướng khi hắn đồng ý đi uống với y .
Quán bar to lớn , nhạc phát ra tứ phía đổ ập tới thính giác của những người đang điên cuồng nhảy múa và cả người đang uống rượu .
Kì thực Vương Gia Nhĩ hắn cực ghét tiếng ồn . Âm thanh như tiếng thét la khiến hắn đầy khó chịu. Nhưng dù thế , hắn vẫn là luôn tới đây để giải sầu .
Cùng Lâm Tể Phạm uống rượu loại mạnh . Chẳng hiểu vì sao , hôm nay tự nhiên y uống rất nhiều . Uống ly không đủ , phải cầm luôn cả chai lên nốc ừng ực .
Người ta nói , rượu vào rất khó kiểm soát được lời nói và hành vi . Tỷ như bây giờ , Tể Phạm cả người đầy mùi rượu , cười cười với Vương Gia Nhĩ .
- Gia Nhĩ.. cậu có yêu thích Nghi Ân không ?
- Cậu bị sao ? Tôi ghét cậu ta !_ Hắn uống ngụm rượu , trừng lớn mắt với y .
- Cậu ghét Nghi Ân sao ?. . . Nói dối ! Cậu nói dối đúng không . . ?
- Không .
- Cậu ghét em ấy . . . ghét em ấy sao có thể như hiện tại ? . . . Nếu ghét Nghi Ân , cậu tuyệt đối không cưng nựng en ấy như hiện tại ! Thấy sốt liền lo lắng , ăn uống không điều độ liền bắt ép ăn , người khác đụng vào liền ghen tức mà cố chấp giữ chặt bên người . Cậu nói thử xem . Như vậy . . không yêu là gì ?
- . .
- Gia Nhĩ , có thể hay không đừng cố chấp nữa . Một tiếng yêu có gì khó nói ? Ba năm là đủ bỏ quá khứ rồi đúng không ? Hiện tại liền cứ thế làm theo trái tim yêu em ấy , bù đắp cho em ấy mọi thiếu thốn ba năm qua đi . Nghi Ân thật sự rất đáng thương .
- Tôi chẳng lẻ không hơn cậu ta ? Cậu say rồi . Đừng lải nhải nữa . Đứng dậy tôi đưa về nhà .
Vương Gia Nhĩ ra quầy tính tiền , sau đó liền dìu Tể Phạm vào xe . Trên đường về , y không ngừng nói với hắn đủ điều . Hắn im lặng , tâm trạng rơi vào một khoảng không khó tả .
Phải chăng ba tháng qua , Gia Nhĩ hắn đã quá dễ dãi với Đoàn Nghi Ân ?
______________________________
Đưa Tể Phạm về nhà an toàn , hắn cũng nhanh chóng trở về . Mở cửa bước vào , mắt liền thấy Đoàn Nghi Ân đang uống nước .
Nghi Ân quay qua , thấy hắn thì mỉm cười , đặt ly nước lên bàn , sau đó đi tới cạnh Gia Nhĩ . Cậu vừa đưa tay định cởi ra áo khoác giùm hắn thì đột ngột bị hất tay ra. Ngơ ngác đưa đôi mắt khó hiểu nhìn hắn .
- Sau này đừng tùy tiện động vào tôi .
Vương Gia Nhĩ lạnh lùng cất giọng làm Nghi Ân run sợ. Giọng nói cực lạnh không điều ấm áp lần đầu cậu cảm nhận được . Nó có gì đó khiến nơi trái lồng ngực có chút nhói . Chỉ một chút !
- Em biết rồi . Anh đi tắm rồi nghỉ sớm .
Nặn ra nụ cười , cậu đóng cửa cẩn thận , sau đó về lại phòng chính mình . Căn phòng đã bỏ trống mỗi đêm trong một tháng qua .
Tắt đèn , ngả người lên giường , cậu đắp chiếc chăn bông mềm mại lại . Một lúc lâu sau , căn phòng yên lặng liền phát ra tiếng thở đều nhè nhẹ . Căn biệt thự trên đường CX , nằm giữa trung tâm thành phố một lần nữa chìm vào khoảng không gian yên bình không tiếng động .
________________________
Vài hôm sau , Nghi Ân luôn bị Gia Nhĩ đối xử thật lạnh lùng , lại còn bị nói những lời khó nghe . Có khó hiểu , có uất ức , nhưng vẫn là giữ im lặng . Cậu không phải là người hay tò mò . Việc gì cũng có lí do của nó . Vậy nên hắn chẳng vô cớ mà như thế với cậu .
Vào một đêm tuyết đầu mùa rơi , Nghi Ân chậm rãi sải bước trên đường về nhà . Những bông tuyết nhỏ lưu luyến đậu lại trên mái tóc mềm cùng màu với màu đêm , vương lên hàng mi thanh khiết và cả chiếc áo khoác to sụ .
Năm nay tuyết đầu mùa rơi rất muộn , tới tháng mười mới có . Cậu hít một hơi , cảm nhận mùi vị tươi mát không phải lúc nào cũng có.
Đứng trước cổng nhà to lớn , lôi ra điện thoại , dù là hơn mười giờ đêm cùng với không khí ngày một thấp , cậu vẫn là không muốn bước vào .
Thở dài một hơi , Nghi Ân nhập mật khẩu xong liền bước vào , kỹ càng khóa chặt cửa , sải bước vào nhà .
Căn nhà yên tĩnh phát ra vài tiếng động nhỏ , Nghi Ân cũng chẳng quan tâm , hướng thẳng phòng ngủ chính mình và đi tới . Tắm rửa một chút , sau đó cậu nhanh chóng lên giường , chìm vào giấc ngủ đêm dài .
Sáng hôm sau vì nghe tiếng động lớn mà tỉnh dậy . Lò mò mở cửa bước ra ngoài , chỉ thấy Vương Gia Nhĩ đang kéo theo mấy vali xuống cầu thang . Cơn buồn ngủ không biết mọc cánh bay đâu mất .
Nghi Ân bước châm không tự chủ nhanh đần tiến tới gần hắn , tròn mắt hỏi .
- Nh dậy sớm vậy ? Lại còn mấy thứ này nữa . Đây là sao ?
- Hôm qua cậu về trễ không nói được . Công ty bên nước ngoài có một số thứ phải giải quyết , tôi phải qua đó .
Hắn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu , miệng phun ra mấy câu .
- A.. Vậy đi .. bao lâu ?_ cậu không biết sao tâm tình có chút khẩn trương .
- Vài tháng .
- Vài tháng ?
- Ừ . Ở nhà .. cẩn thận . Tôi đi
- Được . Anh nhớ giữ sức khỏe . Phải gọi về cho em thường xuyên , được không ?
- Miễn cưỡng có thể .
Dứt lời , Vương Gia Nhĩ liền khuất sau màn kính dày cửa chính , để lại Nghi Ân còn thẫn thờ đứng trên cầu thang ánh mắt thủy chung nhìn bóng hình quen thuộc đã rời đi .
Thời gian trôi qua , mặt trời cao cao nhoi lên , giò xào xạc thổi . Mọi thứ đều chuyển động chỉ trừ một người vẫn giữ yên trạng thái .
Tâm tình càng lúc càng nặng nề .
-------------------------------------------
Nửa chap sau là do mình - bạn của Au viết . Au nhờ mình gửi lời xin lỗi tới mấy bạn vì Au phải nghỉ viết fic mấy ngày do nhà Au đang có việc bận . Mong mấy bạn thông cảm cho Au nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro