Chap 14
Hôm qua sau khi tới bệnh viện khám bệnh , Nghi Ân bị Vương Gia Nhĩ ép về nhà nghỉ ngơi , uống thuốc .
Hiện tại , chiều tan học hôm sau , cậu đã khỏe lại như bình thường . Vui vẻ chạy tới chiếc xe BMW đời mới đang đậu trước cổng , híp mắt cười :
- Anh thấy chưa . Em đã nói rồi mà . Chỉ bị sốt một chút thôi , anh đâu phải mất công đưa em tới bệnh viện .
- Nói cái gì ?
- Anh hôm qua chính là không cần đưa em đi khám .
- Không thích ?
- A? Không có . Nhưng mà như vậy thật phiền anh lắm .
Nghi Ân khuôn mặt đầy ấy náy nhìn Vương Gia Nhĩ . Hắn nghe lời nói đó lại thấy rất bực mình .
Khởi động xe lái thẳng về nhà . Trong lúc đi , Vương Gia Nhĩ không thèm trả lời một câu hỏi nào ,Nghi Ân rất buồn .
Về nhà tắm rửa , ăn uống xong , điện thoại Vương Gia Nhĩ reo lên . Lấy ra , tin nhắn từ Tể Phạm .
" Cậu tới quán bar mọi lần . Có việc quan trọng . . "
- Quan trọng cái gì ?
" . . Khách sạn . "
Đọc tin nhắn cuối của Tể Phạm , Gia Nhĩ không chần chừ nữa , cầm áo khoác và chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài , như nhớ ra gì đó , quay lại nói vớiNghi Ân .
- Ở nhà cẩn thận . Ra ngoài rất nhanh sẽ về .
- Được rồi , anh đi đi . Đừng về muộn .
Cậu gật đầu . Hắn thấy vậy liền rời khỏi nhà . Kể từ ngày bị tên kia đột nhập , Gia Nhĩ hết sức cẩn trọng . Cửa kính được sửa lại , mỗi chỗ cửa đều gắn thiết bị chống trộm , cửa chính được gắn thêm lớp thủy tinh dày đục , nói chung là rất an toàn . Giống như , trong nhà có báu vật vô giá vậy đó .
_________________________________
Ở một góc trong quán bar nổi tiếng của Trung Hoa , có hai nam nhân cực kì soái ca đang ngồi .
- Cậu nói cái gì ?
Vương Gia Nhĩ hỏi , vẻ mặt vẫn như bình thường lạnh lùng , nhưng bên trong lại có chút vui sướng .
- Thật . Nam nhân đó là anh họ của Nghi Ân thôi .
Lâm Tể Phạm cười , uống ngụm rượu .
- Vậy hai người đó vào khách sạn làm gì ?
- Nam nhân đó rất yêu thươngNghi Ân , coi em ấy như ruột thịt mà chăn sóc từng ly từng tí . Hôm đó nghe tin em ấy sắp lấy chồng , liền hấp tấp từ New York bay về , sau đó hẹn gặpNghi Ân , vừa khóc vừa uống rượu say khướt , cuối cùng em ấy phải một mình đưa nam nhân đó đến khách sạn để nghỉ ngơi . Ngay sau đó liền đi về .
- Cậu chắc ?
- Không tin cậu tới đó xem băng ghi hình đi . Chỉ vào 8 phút rồi ra .
Vương Gia Nhĩ im lặng .
- Uống đi uống đi , rồi về nhà làm đại sự nữa . Nhanh nha.
Lâm Tể Phạm cười ái muội , rót cho Vương Gia Nhĩ uống không ngừng . Nhưng mà không có say . Thôi thì tỉnh táo để còn kiểm soát được hàng vi .
_________________________________
Lái xe về nhà , mở cửa liền thấyNghi Ân ngồi xem tivi . Nhận thấy có người , cậu quay lại , cười với Vương Gia Nhĩ .
- Gia Nhĩ a, anh lại đây xem tivi với em đi .
Nghi Ân vẫy tay , hắn im lặng tới sofa ngồi xuống .
- Anh uống rượu sao ? Uống nhiều không tốt đâu . Anh sẽ bị bệnh đấy .
ĐoànNghi Ân đưa Vương Gia Nhĩ lu nước nguyên sí trên bàn . Hắn không cầm , với tay lấy điều khiển tắt tivi , rồi bế cậu đi về phòng . Cũng may cậu kịp bỏ ly nước xuống , không thì hiện tại đã ướt nhèm rồi .
- Gia Nhĩ à , anh làm sao vậy ?
Thấy Vương Gia Nhĩ bế chính mình vào phòng hắn ,Nghi Ân lại hỏi .
- Anh muốn ngủ sao ? Vậy thì đi tắm trước , sau đó hẵng ngủ cho thoải mái . Em về phòng mình .
Dứt câu liền bị hắn ném lên giường . Xương cốt cậu cũng may dẻo một chút , không thì gãy mất rồi .
- Em đa----ưm....
Câu nói còn chưa hoàn thiện đã bị Vương Gia Nhĩ mạnh bạo hôn xuống . Như dã thú vậy . Điên cuồng hôn , điên cuồng căn mút . Cậu sắp ngạt thở mà chết mất .
ĐoànNghi Ânbị hôn, hôn đến quay cuồng đầu óc ,m lúc Vương Gia Nhĩ buông tha , còn tưởng như trời đất sập xuống .
Tham lam hít lấy không khí xung quanh . Điều chỉnh lại nhịp thở , cậu nhìn khuôn mặt đang áp sát mình , run sợ một chút .
- Gia N. . Nhĩ anh anh làm gì vậy ?
- Làm chuyện đêm tân hôn cần làm .
Vương Gia Nhĩ kiên định trả lời , tay không an phận mò vào trong lớp áo ngủ pikachu của cậu đụng chạm .
- Nhưng mà--- A. .
ĐoànNghi Ân bật ra tiếng rên khi Vương Gia Nhĩ niết lấy đầu ngực nhỏ . Hắn nhếch mép , cậu vội vàng đưa tay che miệng .
- Làm sao ?_ Hắn nhíu mày .
ĐoànNghi Ân lắc đầu , một tay còn lại nắm lấy tay hắn kéo ra.
- Muốn gì ?
- Đừng---- đừng . . không cần . . đừng
Vương Gia Nhĩ gãi nhẹ đầu ngực đang cứng ngắc bên trong lớp áo .
Nháy mắt một cái , áo ngủ pikachu đã nằm yên dưới sàn gỗ , ĐoànNghi Ân bất ngờ vì hành động đó , đưa mắt nhìn theo chiếc áo xấu số , còn chưa kịp tiếc nuối cả cơ thể đã run lên khi người đối diện ngậm lấy một bên đầu ngực cậu .
- Ha. .Gia--Gia Nhĩ. . không không cần ngậm . . Arg. .
- Ưr . . đau em mà . .--- đừng cắn . . .
Không quan tâm lời ĐoànNghi Ân , Vương Gia Nhĩ như đem tất cả tức giận dồn lực cắn cắn đầu ngực nhỏ . Đếm khi hả dạ buông ra thì vật nhỏ tội nghiệp đã bong da , một chút múa rit ra .
Vương Gia Nhĩ tuộc phăng chiếc quần ngủ còn lại trên người cậu , cả cơ thể hiện tại không mảnh vải che thân . Một tay hắn vuốt ve phân thân nhỏ nhắn hồng hồng xinh đẹp đang run rẩy làm cậu nhăn nhó , mặt đối diện áp sát cậu hỏi .
- Cậu không thích làm cùng tôi ?
- K. . Ô. . Không---không có . . Đừng đụng nơi đó . ._Nghi Ân khổ sở lắc đầu . Khoái cảm từ dưới thân liên tục truyền tới .
- Vậy là thích ?
- Ưrg. . đừng. . không thích . . cũng không gh . . ghét . .
- Trả lời !
Cậu cắn chặt môi dưới lắc đầu , đột nhiên bụng dưới quặn thắt lại , ĐoànNghi Ân sắp ra thì bị Vương Gia Nhĩ chặn lại đầu khấc .
- Gia Gia Nhĩ . . buông -- buông ra đi . .
Cậu nước mắt trực trào tuôn ra , khuôn mặt đỏ bừng cầu xin hắn .
- Em . . rất không không thích c--chuyện này . . nhưng vì là anh . . là anh nên em nguyện . . nguyện ý -- A .
Vương Gia Nhĩ nghe Đoàn Nghi Ân nói , trong lòng cảm thấy vui sướng , tay buông tha cho thứ nhỏ nhắn kia . Đợi Nghi Ân điều chỉnh lại nhịp thở , Vương Gia Nhĩ dịu dàng hôn xuống đôi má trắng nõn gầy gầy trước mặt , tay sờ xuống dưới , từ từ đưa một ngón tay vào trong , nhẹ nhành di chuyển .
Ghét sát tai cậu , thì thầm :
- Là thật lòng ?
- Thật . . ư~ thật . .
Đoàn Nghi Ân nhắm chặt mắt , đôi tay run run nắm lấy phần áo trước ngực Vương Gia Nhĩ .
- Tại sao không giải thích ?
- Giải . . giải thích gì ?
- Vào khách sạn .
- . .
- Tại sao ?
- Anh đã không tin . . , em cũng không muốn nói . . A--
- Tại sao hôm đó không khóc ?
- Nếu em khóc , lúc đó chẳng phải hắn ta lại càng---- A. .
Mải trả lời Vương Gia Nhĩ , Đoàn Nghi Ân không hề cảnh giác , hắn rút ngón tay , một lực liền đâm thẳng vào bên trong nội bích ấm nóng đầy dụ hoặc của cậu .
Hắn thở dài một hơi , trừng mắt với người đang nhăn mày nằm dưới , khuôn mặt đỏ ửng , môi hé mở gọi đầy dụ tình .
- Đau ---- đau . . .! . . . sao a . .
- Thả lỏng ra ! Cậu muốn kẹp đứt nó sao ?
Hắn gắn giọng . Cậu nhăn nhó bĩu môi nghe theo . Thả lỏng được một chút , hắn liền vội vã chuyển động , rút ra đâm vào như dã thú . Làm cậu thích ứng không kịp .
- Ch . .chậm chút . .em ưrg . . Gia Nhĩ . .
Vương Gia Nhĩ giả điếc , nhắm mắt làm ngơ lời yêu cầu kia , điên cuồng luận động . Bỗng dưng Đoàn Nghi Ân giật nảy lên , đưa đôi mắt phủ tầng sương mờ nhìn hắn .
Vương Gia Nhĩ nhếch môi cười , nhắm tới nơi hơi nổi lên trong cơ thể cậu mạnh bạo đâm chọt . Đoàn Nghi Ân chịu không được khoái cảm đánh úp , nước mắt tuôn ra , phân thân nhỉ nhắn lại lần nữa đứng dậy muốn giải thoát .
- A-- Không cần . . Gia Nhĩ đừng chạm n--- nơi đó . . không cần . .
Đoàn Nghi Ân hiện tại không thể kiểm soát được khả năng ngôn ngữ của bản thân . Lời chính mình vừa nói ra , cũng không biết đó là gì .
Vương Gia Nhĩ đưa tay lần nữa vuốt ve đứng đang đứng thẳng , giúp nó thoải mái . Trong chốt lát , nó liền phun ra dòng dịch trắng sữa , sau đó ỉu xìu nằm xuống .
- Cậu có vẻ vui sướng ?
- Không có ! A . . . nhẹ một chút . . nhẹ . .
Vương Gia Nhĩ theo lời Nghi Ân , giảm tốc độ luận động , nhưng nó cũng chẳng nhẹ nhàng bao nhiêu . Thơi gian trôi qua hơi lâu , hắn cuối cùng cũng thở thoải mái , đem dòng tinh dịch nóng hổi lấp đầy hậu huyệt nhỏ bé đỏ au kia .
Thở đều lại ,Vương Gia Nhĩ cúi xuống , liếm nhẹ cổ cậu , rồi ngậm vào cắn mút . Thành quả của hành động đó là vết hôn đỏ đậm . Thật lâu mới có thể hết bầm vết tích .
- Gia Nhĩ . . đi tắm , bế em vào phòng tắm được không ?
Đoàn Nghi Ân vòng tay ôm cổ hắn lại nũng nịu . Nào ngờ nhận lại câu trả lời rất không muốn .
- Không được .
- A? Sao vậy ?. . Em muốn tắm rồi đi ngủ . . em mệt .
- Không được ngủ ! Chỉ mới bắt đầu thôi . Mỗi lúc ít nhát hai lần , tính thêm đêm tân hôn cần đền bù , cả chuyện che dấu . Phạt !
- Nhưng đều do anh mà . . em . . em . .
- Cậu không đồng ý ?
- . . không không có . . A. . anh muốn . . em sẽ nghe thôi . .
- Vậy được . Đêm còn dài .
Vương Gia Nhĩ nở nụ cười ngọt ngào quyến rũ Đoàn Nghi Ân . Cậu đỏ mặt vùi đầu vào lồng ngực to lớn phía trước , đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn kia , mềm dẻo thuận theo hắn .
Cả đêm hôm đó , Đoàn Nghi Ân bị Vương Gia Nhĩ lăn qua lăn lại , làm tới làm lui đến gần hai giờ sáng mới buông tha cho cậu đi ngủ .
Ngày mai có lẽ Nghi Ân rất khó đi .
____________________________
Gãy tay rồi hiuhiu . Nhưng bù lại chap này H đó híhi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro