Chap 10
Buổi sang nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng . Tinh nghịch đùa giỡn trên khuôn mặt trắng nõn đỏ đỏ , bờ vai gầy yếu nhỏ bé của người trên giường .
Nghi Ân nghe tiếng báo thức , mệt mỏi đưa tay tắt đi tiếng ồn ào . Chậm rãi ngồi dậy , bên dưới một trận đau nhức truyền tới . Khẽ nhăn mày , cậu khổ sở từng bước vào phòng tắm . Tẩy rửa sạch sẽ mọi thứ, đứng trước gương, cậu hơi giật mình . Bên má trái sưng đỏ còn lờ mờ thấy được ba ngón tay trên đó, hai mắt sưng húp đỏ au . Khóe miệng còn có chút máu khô . Nhẹ nhàng xoa xoa, súc miệng lau đi viết máu .
Bước ra ngoài , mau đỏ thẫm chói mắt hiện rõ . Tháo bỏ ra nệm , Nghi Ân đem nó ngâm nước , rồi thay đồng phục xuống nhà . Miệng đau, chân mỏi, cả người nhức nhối làm cậu cũng không ăn được nhiều . Cầm theo hộp sữa , khóa cửa rồi đi học .
Bình thường từ nhà đến trường chỉ mất 10 phút , nhưng hôm nay khó đi nên thời gian gấp đôi. Tới lớp cũng đã 7:30am . Cúi đầu đi thẳng vào chỗ ngồi . Cậu không muốn để bạn bè nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của mình . Rất khó nhìn .
Vừa ngồi xuống , Nghi Ân liền mệt mỏi gục đầu vào bàn nhắm mắt lại . Chân Vinh bên cạnh nhìn thấy cậu khác mọi ngày , trêu đùa hỏi :
- Sao vậy ? Hôm qua kịch liệt quá hả ? Dáng đi hôm nay không đẹp nha .
-. . .
- Nè , sao ko trả lời ?
Đưa tay nâng mặt Nghi Ân , Chân Vinh suýt nữa thét ầm . Gắt lên hỏi :
- Đoàn Nghi Ân cậu làm sao ? Như thế nào má sưng đỏ, mắt sưng húp ? Ai đánh cậu ?
- Không có gì đâu, cậu đừng lo . Cái này do bất cẩn đụng phải thành tủ , với hôm qua ngủ nhiều thôi . Không nên quan tâm ._ Cậu cười .
- Cậu nói dối ? Đùa con nít ba tuổi sao ?
- Thật mà . Tin tớ đi .
- Ai dám đánh cậu ? Nói !
- Không ai đánh hết . Tự tớ làm .
- Vương Gia Nhĩ ? Là Vương Gia Nhĩ đúng không ?
- Không có ! Gia Nhĩ sao phải đánh tớ ? Cậu đừng nghĩ lung tung . Tớ hơi mệt , cậu cho tớ mằn chút đi .
Nghi Ân cười , Chân Vinh bỏ tay để cậu yên lặng . Nhìn đồng hồ , 7:37am . Nó đứng dậy ra khỏi lớp , nhanh chóng tới lớp 12A1 , thẳng thừng xông vào .
- Vương Gia Nhĩ, nói chuyện với tôi một lát .
Lớp 12A1 đang vui vẻ , nó bước vào tất cả liền im lặng .
Vương Gia Nhĩ như không nghe, không hề nhúc nhích . Chân Vinh tới gần .
- Tôi muốn nói chuyện .
- Việc gì ?_ Vương Gia Nhĩ hỏi
- Anh làm gì Nghi Ân ?
- Làm tình , tát . Hỏi gì nữa ?
- Anh làm tình tôi không quan tâm . Nhưng tại sao lại tát ? Anh có biết mình ra tay mạnh lắm không ? Mặt của cậu ấy sưng đỏ hết rồi !
- Cậu ta là vợ tôi . Tôi đánh mặc tôi . Tội gì cậu xen vào ?
- Cậu ấy là bạn thân tôi ? Anh biết Nghi Ân là vợ mình , làm ơn chăm sóc cho cậu ấy ! TẠI SAO LẠI ĐÁNH ?
- Con mẹ nó cậu nhiều chuyện vừa phải thôi . Nếu muốn , tự mình cưới cậu ta về chăm sóc theo kiểu của cậu đi .Vương Gia Nhĩ tôi đây không cần !
Hắn nổi điên quát , tay thuận tiện mở quyển sách đọc , mặc kệ Chân Vinh .
- VƯƠNG GIA NHĨ ! Anh tưởng anh là ai ? Nghi Ân không phải đồ vật để chơi đùa, anh có thể nói câu đó sao ? Người như anh thật chẳng hiểu tại sao lúc trước Nghi Ân lại trao hết tình cảm .
. . . .
- Anh không chịu nhận thứ sai lầm của mình , sau này hối hận nhất định không kịp ! Đoàn Nghi Ân lúc trước mắc nợ nên bây giờ ,ới phải khổ sở vì anh ! Tôi mong Nghi Ân trả nợ thật nhanh, sau đó liền rời xa anh sống hạnh phúc .
Chân Vinh từ từ nói , xong liền đi về lớp , để mặcVương Gia Nhĩ và mọi người .
Cả lớp không dám thở mạnh , nghe đối thoại giữa hai người cũng ít nhiều biết chuyện gì đã xảy ra .
Trong lớp có một người thở dài . Lâm Tể Phạm nghe xong cũng không biết nói gì . Chuyện này phức tạp rồi . Phải tìm ra nguyên nhân Nghi Ân cùng nam nhân kia là ai . Không nhanh thật sự sẽ có chuyện !
*
Nghi Ân tay cầm viết, một chữ thầy giảng cũng không lọt vào tai cậu . Hai mắt mệt mỏi muốn nhắm chặt , đầu óc ong quay vòng vòng rất khó chịu . Cậu sắp chịu không nổi rồi .
- Thầy , xin phép cho em đưa bạn Nghi Ân xuống phòng y tế . Bạn ấy hình như mệt .
Kim Tuấn Miên ngồi trên đứng dậy nói . Thầy giáo liền gật đầu . Sau đó Tuấn Miên nhẹ nhàng đỡ lấy cậu ra phòng học . Đi dược hai bước, cậu đột ngột khụy xuống, may mắn Tuấn Miên nhanh mắt ôm lấy cậu , không thì giờ liền nằm yên dưới đất rồi .
- Nghi Ân , cậu đi được không ? Để tôi bế .
Kim Tuấn Miên không đợi câu trả lời, đưa tay bế lên khiến Nghi Ân hơi hoảng .
- Không cần đâu . Để tớ xuống . Tự đi , tớ tự đi được mà .
- Cậu nhẹ , bế cũng không tốn sức . Nằm yên đi . Hiện tại đã chóng mặt , đứng còn không vững sao có thể đi ? Nghe lời .
Đoàn Nghi Ân thôi thì cũng không thể phụ lòng tốt của người khác, mà bản thân cũng không khỏe . Để anh bế một chút cũng không sao . Gượng cười rồi cũng nằm im nhắm mắt lại để anh bế tới phòng y tế .
Đằng sau hai người ,Vương Gia Nhĩ vừa rời khỏi lớp liền nhìn thấy một màn tình cảm đó . Trong lòng khong khỏi tức giận . Tay siết chặt lại .
" Cậu chắc hẳn không coi lời tôi nói ra gì ? Đối với nam nhân ai cũng có thể mỉn cười để người ta ôm ấp ?!
( Au ngửi thấy cái mùi ghen ở đây ^^)
*
Đoàn Nghi Ân được Tuấn Miên nhẹ nhàng đặt lên giường . Lười biếng mở mắt ra , cậu nói :
- Cảm ơn cậu , giờ cậu về lớp đi .
- Được rồi . Nghỉ ngơi đi . Bye .
Mắt thấy anh khép cửa , Nghi Ân lần nữa nhắm mắt ngủ . Trong lúc ngủ mơ màng còn cảm giác được bàn tay , hơi ấm quen thuộc bên cạnh .
________________________________
16:05pm , Đoàn Nghi Ân tỉnh dậy . Cảm thấy bản thân cũng đỡ mệt hơn . Đưa tay sờ trán , lúc này mới phát hiện có miếng dán hạ sốt không biết ở đâu ra .
Có lẽ là Tuấn Miên đã dán cho cậu . Thật quan tâm quá . Nhất định phải cảm ơn .
Vào lớp học thêm tiếp cuối cùng . Hết giờ , cậu quay qua hỏi Chân Vinh :
- Cậu đi thử đồ với tớ được không ?
-Vương Gia Nhĩ đâu ?
Chân Vinh nhìn. Đoàn Nghi Ân im lặng một lúc rồi trả lời :
- Anh ấy bận rồi . Cậu đi cùng tớ nha .
- Ừ .
Đoàn Nghi Ân gật đầu, sau đấy như chợt nhớ ra điều gì , liền vỗ vai Kim Tuấn Miên , nở nụ cười .
- Cảm ơn cậu nhiều lắm . Không cần cậu phải mua miếng dán hạ sốt cho tớ đâu .
- Giúp bạn bè là chuyện nên làm, nhưng cậu nói miếng hạ sốt nào ?
Kim Tuấn Miên cũng cười xoa đầu cậu hỏi .
- Miếng hạ sốt cậu dán giùm tớ không phải sao ?
- Không . Tôi lúc đó về phòng học , không hề biết miếng hạ sốt nào .
- À... vậy dù sao cũng cảm ơn cậu .
Nghi Ân nói xong liền cùng Chân Vinh ra cổng trường . Ngồi trên taxi tới nơi thử đồ . Trên đường đi , Chân Vinh thấy cậu lâu lâu lại cười nhẹ hạnh phúc .
Cậu yêuVương Gia Nhĩ vậy sao Đoàn Nghi Ân ? Một miếng dán hạ sốt thôi mà , có cần vui vậy không ?
*
Cùng Chân Vinh thử đồ chuẩn bị cho ngày mai xong , Đoàn Nghi Ân vui vẻ về nhà . Tắm rửa thay đồ sạch sẽ, ăn uống lót dạ , rửa bát rồi liền cầm ly nước chanh ra sofa ngồi . Được một lúc, bởi vì trong người vẫn còn chút khó chịu cho nên cậu nhanh chóng ngủ quên trên sofa . Đến khi Gia Nhĩ trở về , cậu cũng không biết gì .
Vương Gia Nhĩ mở cửa , đạp vào mắt đầu tiên là con người kia co ro trên sofa . Chân không tự chủ bước tới gần .
Đoàn Nghi Ân hai mắt và má đã đỡ sưng đỏ , trên người mặc bộ đồ ngủ mỏng manh không chút độ ấm .Vương Gia Nhĩ đưa tay sờ trán người kia, trong lòng cũng bớt lo hơn .
Nhì Nghi Ân hơi thở nhẹ nhàng, an giấc ngủ .Vương Gia Nhĩ tức giận một bụng cũng bay đi không ít . Cúi người bế cậu lên , hướng phòng ngủ đi tới . Đặt cậu ngay ngắn lên giường, cẩn thận đắp chăn bông, hắn tắt đèn về phòng mình . Bởi vì không nhìn lại nên hắn không thấy nụ cười nhẹ trên môi ai đó .
" Em biết là anh mà ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro