Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Theo dõi


Ngôi nhà mà Ngô Tiêu Châu dành tặng cho Lộc Hàm và Ngô Thế Huân khá nhỏ. Nội thất trong nhà đơn sơ nhưng Lộc Hàm vẫn mừng vì có một chỗ ở mà không cần phải trả tiền. Ngô Thế Huân để lại Lộc Hàm ở nhà rồi đi về kí túc xá thu dọn đồ đạc của hai đứa. Lộc Hàm bắt tay ngay vào công việc quét dọn và lau chùi. Cậu chúa ghét cái công việc này nhưng cái nhà chứa gần cả tấn bụi thì làm sao mà ở được. Lộc Hàm lau chùi và quét dọn cho đến khi Ngô Thế Huân về cũng vẫn chưa hết. Nhờ Ngô Thế Huân phụ một tay mà khuya hôm đó căn nhà tạm thời có thể gọi là sống được. Mệt quá, của hai lăn ra ngủ mà không cần chăn mền gì cả. trong những giấc mơ của mình Lộc Hàm thấy những chuỗi ngày mới sẽ tươi sáng hơn. Nhưng đâu phải lúc nào đời cũng như là mơ.

Sáng hôm sau Ngô Thế Huân thức dậy trước. Anh đánh thức Lộc Hàm rồi cả hai cùng đến trường với cái bụng đói meo. Cũng không biết sao được ở nhà chẳng có gì ăn được cả. Hi vọng ở trường có cái gì đó ăn đỡ. Khi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân vừa bước vào cổng trường thì đã thấy một đám đông học sinh tụ tập bảng thông báo. Hàng loạt những tiếng la ó phản đối vang lên làm Lộc Hàm và Ngô Thế Huân tò mò tiến lại gần. Cố gắng chen vào dòng người đông đúc, cuối cùng Lộc Hàm cũng lọt được lên hàng đầu để đọc bảng thông báo. Mắt cậu trợn trừng lên kinh hãi khi nhìn những dòng chữ lạnh lùng đó.

- Có chuyện gì vậy em? - Ngô Thế Huân hỏi khi Lộc Hàm đã ở ngoài.

Lộc Hàm rầu rĩ nói.

- Từ nay trường sẽ không phục vụ ăn trưa nữa!

- Sao? - Ngô Thế Huân cũng kêu lên đầy kinh ngạc.

Lộc Hàm vẫn chán nản nói tiếp.

- Họ nói vì lí do nhân sự gì đó không biết! Vậy là từ nay chúng ta lại khó khăn hơn rồi!

Ngô Thế Huân chợt hiểu ra vấn đề. Nhưng anh cũng cứng đờ người vì shock khi nhận ra tất cả mọi chuyện. Lộc Hàm thấy vẻ mặt vô hồn của Ngô Thế Huân vội hỏi.

- Anh bị sao vậy?

Ngô Thế Huân thì thầm nói với giọng run rẩy không biết vì tức giận hay vì sợ.

- Là mẹ của anh!

- Hả? - Lộc Hàm vẫn chưa hiểu.

- Anh biết! Chính mẹ anh đã nhúng tay vào việc này! Mẹ là cổ đông lớn nhất của trường này nên bà hoàn toàn có đủ khả năng làm chuyện này!

- Nhưng bà ta làm vậy để làm gì?

- Để đẩy chúng ta vào đường cùng! Em nghĩ xem! Chúng ta ngày xưa không phải lo gì hết khi sống trong kí túc xá và ăn cơm trưa ở trường! Chỉ lo có mỗi buổi sáng và buổi tối mà thôi! Giờ thì chúng ta không có nhà ở và phải lo hết cả chuyện ăn uống!

Lộc Hàm kinh hoàng nhận ra tình trạng của chúng bây giờ. Cũng may cho hai đứa là Ngô Tiêu Châu đã liệu trước nên tặng cho một ngôi nhà. Chứ nếu không vừa lo chuyện thuê nhà vừa lo chuyện ăn uống thì chắc không xoay sở được mất. Lộc Hàm biết rằng Ngô phu nhân rất ghê gớm nhưng không ngờ lại thâm độc đến mức này.

Để quên đi những điều đáng lo ngại trước mặt Lộc Hàm nói.

- Thôi! Dù sao thì tụi mình cũng không phải lo về vụ nhà ở nữa! Anh đừng nghĩ nhiều quá! Tụi mình đi làm thêm thì cũng đủ sống thôi mà!

Nhưng Ngô Thế Huân vẫn chưa hết lo lắng.

- Tụi mình đi học ở đây từ sáng cho đến chiều thời gian không có nhiều đâu em à!

Lộc Hàm nắm tay của Ngô Thế Huân và tự tin nói.

- Nhất định sẽ có cách mà! Nhất định mình sẽ vượt qua!

Ngô Thế Huân mỉm cười với Lộc Hàm.

- Ừ! Chỉ cần có em ở bên thì anh không sợ gì cả!

Rồi cả hai chia tay nhau và đi vào khu của mỗi người. Ngô Thế Huân nói vậy nhưng lòng vẫn chưa thể hết lo được. Anh là người yêu Lộc Hàm, anh có trách nhiệm phải lo cho Lộc Hàm đầy đủ. Anh không thể nhìn Lộc Hàm chịu khổ được. Lòng anh tính toán đủ mọi đường. Anh sẽ đi làm thêm ở đâu. Chỗ nào nhận làm việc ban đêm và vào cuối tuần có thể đi đâu để tìm việc trả theo thời gian nhỉ. Anh biết người ta sẽ trêu chọc khi thấy mình làm những công việc đó nhưng mà vì Lộc Hàm anh không sợ gì cả.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đứng chơi vơi ngoài hàng lang. Mắt nó nhìn về một hướng xa xăm vô định nào đó. Trông bộ dạng rất nhiều phiển não. Thậm chí Phác Xán Liệt còn không nhận ra khi Ngô Thế Huân đến gần.

- Có chuyện gì vậy mày? - Ngô Thế Huân hỏi.

Phác Xán Liệt giật mình quay lại nhìn Ngô Thế Huân. Nó chối.

- Không! Không có gì đâu! Tao… phải đi vệ sinh… gặp mày sau nha!

Nói rồi Phác Xán Liệt quay đầu bỏ chạy. Ngô Thế Huân không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với Phác Xán Liệt. Nhưng giờ đây anh không thể lo cho ai ngoài Lộc Hàm nữa rồi. Nhún vai, Ngô Thế Huân đi vào lớp học.

Buổi chiều hôm đó Ngô Thế Huân chờ Lộc Hàm ở trước cổng trường. Cả hai cùng nhau đi chợ. Nụ cười tươi luôn nở trên môi cả hai. Phác Xán Liệt hối hả chạy vào quán Cool. Nó đưa mắt liếc nhìn bao quát cả quán rồi nhận ra có một người đang chờ trong một góc. Nó tiến tới và mạnh dạng hỏi.

- Anh tìm tôi?

Người đàn ông đổi tư thế ngồi và nhìn Phác Xán Liệt. anh ta nở một nụ cười.

- Mời cậu ngồi!

Phán Xán Liệt ngồi xuống và không để phí một giây nó nói ngay.

- Anh định làm gì Bạch Hiền?

Người đàn ông trước mặt Phác Xán Liệt rất trẻ tầm 27 28 tuổi. Anh ta trông thật lịch lãm với áo bộ vét đen và đôi giày da bóng lộn. Phác Xán Liệt thấy một nét quen thuộc trên gương mặt anh ta. Hình như nó đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải. Anh ta lại cười.

- Bình tĩnh đã! Tôi chỉ muốn thương lượng với cậu!

- Thương lượng gì? - Phác Xán Liệt nóng nảy nói.

Anh ta ngả người ra sau và nói.

- Như đã nói qua điện thoại tôi muốn cậu làm cho tôi một chuyện để đổi lại sự an toàn cho người yêu cậu và tung tích của cha mình!

- Anh cần gì ở tôi?

Anh ta thoải mái đan những ngón tay vào nhau và nói.

- Điều tôi muốn cậu làm rất đơn giản! Đó là theo dõi Lộc Hàm và Ngô Thế Huân cho tôi!

Phác Xán Liệt vừa mới nghe đến tên của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân thì đã lạnh toát hết cả sống lưng. Nó nói lớn.

- Không bao giờ! Tôi không làm trò hại bạn mình đâu!

- Nào nào! Có hại gì tụi nó đâu! Cậu chỉ theo dõi rồi báo cáo cho tôi thôi mà!

- Rồi anh sẽ làm gì họ!

- Không làm gì cả! - Anh ta mỉm cười.

Phác Xán Liệt nhìn anh ta đánh giá. Đằng sau gương mặt tươi cười kia là cả một nội tâm mà Phác Xán Liệt không hề biết. Nó không biết anh ta là ai và cần gì ở Lộc Hàm và Ngô Thế Huân. Nhưng loại người như anh ta thật sự rất khó đoán. Phác Xán Liệt nói.

- Không! Tôi nhất định không làm!

Anh ta không tỏ vẻ gì là bực mình cả. Vừa cho tay vào túi quần anh vừa nói.

- Tôi hiểu! Tôi rất thích những người hết lòng vì bạn bè! Nhưng tôi muốn cậu nghe cái này trước khi quyết định!

Anh tay đặt cái điện thoại xuống bàn và từ đó tiếng của Biện Bạch Hiền vang ra.

- Có ai không? Cứu tôi với! Đây là đâu vậy? thả tôi ra!

Phác Xán Liệt cứng đờ cả người. đó là tiếng của Biện Bạch Hiền không lầm đi đâu được. Nó thấy mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên mặt. Phác Xán Liệt đang đứng trước quyết định có lẽ là quan trọng nhất đời nó từ trước đến nay. Nó phải làm sao đây. Nếu nó không đồng ý thì Biện Bạch Hiền sẽ bị chúng làm hại mất. nhưng nếu đồng ý chẳng phải là nó đã phản bội lại Lộc Hàm và Ngô Thế Huân sao. Phác Xáb Liệt nhìn anh chàng ngồi trước mặt với vẻ hận thù hiện rõ trên nét mặt. Nó thề sẽ giết chết anh ta nếu như nó có thể. Tên khốn đó đã dồn nó vào đường cùng mà không cho nó bất kì một sự lựa chọn nào cả.

Cuối cùng Phác Xán Liệt cúi đầu xuống và nói.

- Được! Tôi đồng ý! Nhưng các người phải thả Biện Bạch Hiền ra ngay!

Nụ cười lại càng nở rộng trên môi khi anh ta nghe thấy vậy.

- Ok! Dĩ nhiên! Còn về tung tích của cha cậu tôi sẽ nói khi giao kèo kết thúc! Được chứ?

Phác Xán Liệt không nói gì. nó không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến lời của anh ta nói nữa. Bây giờ trong đầu nó chỉ có mặc cảm tội lỗi đang dày xé mà thôi. Phác Xán Liệt thấy mình là một kẻ tồi tệ. một tên bất lực đáng tội nghiệp.

Anh ta đứng dậy, sửa lại cà vạt và nói.

- Tạm biệt cậu! Khi nào cần báo cáo tôi sẽ gọi cho cậu!

Khi anh ta quay lưng chuẩn bị đi thì Phác Xán Liệt bỗng lên tiếng.

- Tại sao anh lại quan tâm đến họ như thế?

Vẫn một nụ cười trên môi nhưng lần này nó nhuốm màu bí ẩn, anh ta trả lời.

- Vì tôi là anh của Ngô Thế Huân!

Phác Xán Liệt sững người khi nghe thấy những lời đó. Ngô Thế Huân có hai người anh. Một người thì Phác Xán Liệt đã biết mặt. Còn đây chắc là anh cả. ngay từ đầu Phác Xán Liệt đã thấy mặt của anh ta quen quen giống như là gặp ở đâu rồi. Thì ra là anh cả của Ngô Thế Huân. Nhưng tại sao anh ta lại muốn theo dõi em trai mình? Anh ta làm vậy với mục đích gì?

...

Trung Tự Long nhìn ngôi trường trước mặt với một vẻ thích thú. Nó đã nghe đến trường này từ rất lâu giờ mới được tận mắt nhìn thấy. Trông bộ dạng của nó chắc ai cũng sẽ nghi ngại mà tránh xa. Nó không thèm bỏ áo vào quần, hai tay áo của chiếc sơ mi đồng phục cũng được nó xắn lên hết để lộ ra hai cánh tay trần rắn chắc và một hình xăm lạ lùng. Trung Tự Long đá đá đôi giày thể thao đã cáu bẩn của mình xuống nền đất và nói một mình.

- Tụi nó ở đây sao?

Nó đã được hướng dẫn về đường đi trong ngôi trường này. Đây cũng là ngày đầu tiên nó đến đây. Hồ sơ chuyển trường của nó được làm nhanh tí tắc mặc dù ngôi trường Couple này cực kì khó vào. Điều đó chứng tỏ quyền lực của người đứng sau nó không phải nhỏ. Mà Trung Tự Long cũng chẳng cần quan tâm đến điều đó làm gì. Bên cạnh nhiệm vụ của mình Trung Tự Long muốn chơi cho thỏa thích. Dù rằng bọn học sinh trong trường này là một lũ bệnh hoạn như bắt nạt chúng chắc cũng vui lắm đây.

Trung Tự Long không có thiện cảm với gay cho lắm. Trong mắt nó bọn chúng không khác gì lũ sâu bọ ghê tởm. Một lũ nam không ra nam nữ không ra nữ. Nhưng vì nhiệm vụ nó bắt buộc phải vào đây học. Một thằng học sinh chạy ngang va phải nó. Thằng nhóc vội cúi đầu xuống xin lỗi ngay nhưng mọi chuyện đâu có dễ vậy.

Nó nắm cổ áo của thằng bé lên và hỏi.

- Mày mù hả?

- Dạ! Em xin lỗi anh!

- Khỏi cần!

Nói rồi nó đấm vào mặt của thằng bé một cú trời giáng. Cậu học sinh tội nghiệp văng xuống đất và kêu lên đầy đau đớn với cái lỗ mũi đang chảy máu ròng ròng. Đúng lúc nó đang buồn chán mà lại có đồ chơi thế này thì thật là sướng. vẫn chưa buông tha, nó bước đến và đạp thằng bé thêm vài cái nữa. Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên đằng sau nó.

- Ê! Làm gì vậy?

Nó ngạc nhiên quay lại. một thằng nhóc khác ốm yếu và trắng nhách đang bước lại gần nó. Thằng nhóc này giống hệt con gái. Hai mắt nó to và đen láy nổi bật trên nền da trắng hồng. Đôi môi cũng hồng hào tự nhiên của nó đang mím chặt lại. Một cảm giác ghê tởm tràn ngập khắp người Trung Tự Long.

- Mày là ai? - Trung Tự Long hỏi giọng ngang ngược.

Thằng nhóc kia nói .

- Tôi tên là Kim Trúc Kì! Tại sao bạn lại đánh người ta?

Trung Tự Long trả lời tỉnh bơ.

- Thích thì đánh thôi!

- Bạn quá đáng lắm! Sao lại có thể…

Kim Trúc Kì chưa kịp nói hết câu thì Trung Tự Long đã lao tới bóp cổ của cậu. cậu trợn trừng đôi mắt lên đầy vẻ sợ hãi. Trung Tự Long khoái trá nhìn Kim Trúc Kì đang ư ử kêu lên đầy đau đớn.

- Mày biết không? Khi nhìn thấy mày là tao muốn ói rồi! Mày là con trai hay con gái? Có đẻ lộn không? Thứ như mày đáng lẽ đừng tồn tại trên đời này thì hơn!

Bốp!

Vừa dứt lời một cú đá mạnh mẽ tung ngay vào sườn của Trung Tự Long. Nó buông Kim Trúc Kì ra và lập tức thủ thế. Tên vừa mới tấn công nó đang đỡ cho Kim Trúc Kì dậy. Bằng giọng đầy lo lắng hỏi.

- Em có sao không?

Kim Trúc Kì xoa xoa cổ của mình rồi nói.

- Em không sao!

Tên đó lúc này mới đứng dậy và nhìn Trung Tự Long.

- Ai cho mày đụng vào cậu ấy!

- Tao đụng đó rồi sao?

- Mày…

Hai người lại lao vào nhau. Những cú ra đòn mạnh mẽ được tung ra tới tấp. Xem ra cả hai không ai thua kém ai. Đây không phải là một màn đánh lộn thông thường. Những chiêu thức của cả hai đều rất bài bản. Cuối cùng Trung Tự Long lau máu trên miệng rồi hỏi.

- Tại sao mày lại bảo vệ nó?

Chàng trai đó nói dõng dạc.

- Vì cậu ta là người yêu của tao!

- Thật ghê tởm! - Trung Tự Long nhổ xuống sân.

Khi cả hai định lăn xả vào nhau thêm một lần nữa thì trong trường vang lên một tiếng chuông. Trung Tự Long bực tức nói.

- Mày coi chừng tao đó! Nhất định tao sẽ đánh cho mày bò về!

Anh chàng bình tĩnh nói.

- Cứ việc!

Trung Tự Long nói rồi lượm cặp da lên rồi bỏ đi.

- Anh đã nói với em bao nhiêu lần là đừng có đi xa anh mà!

Kim Trúc Kì nói.

- Tại lớp em trống tiết cuối nên em mới…

- Lần sau đừng như vậy nữa nha! Anh lo lắm! bệnh của em…

Kim Truac Kì vui vẻ nói.

- Em không sao mà! Dạo này em thấy khỏe hơn nhiều rồi!

Anh ta vẫn nhìn Kim Trúc Kì đầy lo lắng. Kim Trúc Kì mỉm cười và níu tay anh bước đi. Quả thật nó thấy hơi mệt thật. Căn bệnh này đang giết nó từng ngày. Nhưng nhờ có Lâm Thông ở bên nó mới có thể sống đến giờ. Tình cảm cậu dành cho anh không chỉ là tình yêu mà còn là một lòng biết ơn sâu sắc. Cả hai hòa vào dòng người và cùng nhau ra về trong ánh nắng dần tắt.

Trung Tự Long tức tối lau máu miệng. nó cứ tưởng gay là một lũ ẻo lã và bệnh hoạn nhưng không ngờ tên đó cũng khá quá. Có thể đánh Trung Tự Long bị thương thì chỉ có mấy người. Nhất định sẽ có ngày Trung Tự Long sẽ đập hắn ta một trận ra trò. Nhưng giờ thì phải tập trung vào nhiệm vụ thôi.

Trung Tự Long đưa mắt nhìn Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đang cùng nhau bước đi. Trông chúng có vẻ hạnh phúc lắm. Trung Tự Long thật sự không thể hiểu được điều đó. Có lẽ từ trước đến giờ nó chỉ ở một mình nên không thể hiểu được chăng? Thôi! Không suy nghĩ vẩn vơ nữa! Nhiệm vụ của nó là phải theo dõi xem chúng nó sống ở đâu.

Trung Tự Long lặng lẽ bước theo Lộc Hàm và Ngô Thế Huân. Gió vẫn ngân nga hát trên đầu của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro