Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20: Vở kịch


Ngô Tiêu Châu chào đón Lộc Hàm với một nụ cười mang vẻ khá lo âu. Lộc Hàm cũng cười với chị. hai người tìm một quán cà phê trong sân trường và ngồi xuống nói chuyện với nhau. Xung quanh họ các hoạt động của lễ hội vẫn đang diễn ra. Tiếng nói cười ồn ào mang đến cho không gian một vẻ sinh động lạ thường. Lộc Hàm ngồi đối diện với chị. Ly cà phê sữa của cậu đã lỗng bỗng nước nhưng cậu vẫn chưa đụng tới. Ly cà phê đen của Ngô Tiêu Châu cũng đã nguội từ lâu. Cuối cùng Ngô Tiêu Châu thở dài rồi vén tóc lên. Lộc Hàm ngước mặt lên nhìn chị và chờ đợi.

- Minh à… em biết không… chị thật lòng xin lỗi em!

- Sao vậy ạ? Có chuyện gì mà…

- Chị thay mặt thằng Thế Huân xin lỗi em!

- Nhưng có chuyện gì vậy chị?

Ngô Tiêu Châu nhìn Lộc Hàm bằng một ánh mắt buồn bã. Trong giây lát chị không nói gì cả. Chị chỉ đơn giản là ngắm nhìn Lộc Hàm như chưa hề thấy cậu trước đây. Lộc Hàm có thể nhìn thấy nét quan tâm chân thành dâng lên trong đôi mắt đó. Giống như tình cảm của một người chị dành cho đứa em của mình vậy. Rồi chị đưa tay xoa đầu Lộc Hàm.

- Chị hi vọng sau này dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng phải cố gắng lên!

- Em…

- Chuyện này chị không thể nói nhiều được! Có lẽ Thế Huân sẽ nói cho em biết nhiều hơn!

- Vậy chị gọi em ra đây có chuyện gì vậy?

- Thật ra chị kêu em ra đây chỉ để đưa cho em ba thứ! Những thứ này sẽ cần cho tương lai nên em hãy giữ kĩ nhé!

Lộc Hàm tò mò nhìn Ngô Tiêu Châu mở túi xách ra. Chị từ từ lấy trong đó trong một vật lấp lánh và đưa cho Lộc Hàm. Đó là một chiếc chìa khóa. Lộc Hàm thắc mắc.

- Chìa khóa gì vậy chị?

- Đến thời điểm nhất định Thế Huân sẽ biết! Còn đây…

Chị đưa cho Lộc Hàm một cái thẻ ATM màu xanh dương. Lộc Hàm trố mắt nhìn chị.

- Cái này…

- Em hãy nhận đi! Trong đây không có nhiều nhưng chị không thể cho các em nhiều hơn! Tài khoản của chị đã bị giám sát! Đây là khoảng tiền mặt của chị còn có được! Chị đã tạo tài khoản cho em rồi! mật khẩu là ngày sinh của em và Thế Huân cộng lại!

- Nhưng em…

- Em phải nhận! Không chỉ vì em mà còn vì thằng nhóc Thế Huân nữa!

Lộc Hàm thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng qua ánh mắt nghiêm trọng của Ngô Tiêu Châu cậu biết chuyện này không phải chuyện đùa. Nhưng Lộc Hàm chỉ ước gì chị nói cho cậu nghe rõ hơn.

Khi Lộc Hàm còn chưa kịp nói ra ý kiến của mình thì Ngô Tiêu Châu đã đưa cho cậu món đồ thứ 3. Đó là một cuốn sổ. chị đẩy cuốn sổ về phía Lộc Hàm và mỉm cười.

- Đây là công thức nấu ăn mà chị nghiên cứu được! Giờ chị tặng nó cho em hi vọng nó sẽ có ích!

Lộc Hàm cầm cuốn sổ lên như nó là một báu vật. Cậu  há hốc miệng nhìn quyển sổ và hỏi chị.

- Sao chị lại đưa cho em những thứ này?

- Chị xin lỗi! Chị không nói được! Rồi em sẽ hiểu thôi!

- Nhưng em…

- Sao hả em? - Ngô Tiêu Châu hỏi Lộc Hàm.

Lộc Hàm cúi mặt xuống và nói rất nhanh.

- Em quyết định sẽ ra đi! Thậm chí em sẽ chuyển trường nếu cần thiết! Nên chị đừng làm khó dễ cho Thế Huân và Minh Nhất! Em hứa sẽ cố gắng diễn vở kịch này cho đến cùng để mẹ chị không phát hiện ra! Nhưng em chỉ xin chị…

Ngô Tiêu Châu nhìn Lộc Hàm bằng một ánh mắt rất lạ. Một ánh mắt chứa chan rất nhiều cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời. Chị ước gì mình có thể nói cho Lộc Hàm biết hết tất cả nhưng chị không muốn làm Lộc Hàm rối trí lúc này. Nhất là khi Lộc Hàm còn một vở kịch chuẩn bị diễn. Chị muốn Ngô Thế Huân phải là người làm việc này cũng như để Ngô Thế Huân hiểu rõ và quyết định cho tình cảm của mình.

Chị vòng tay ôm lấy Lộc Hàm rồi nói.

- Em không cần lo đâu! Chị lúc nào cũng ủng hộ các em hết! Cố lên em nhé!

- Chị Châu…

- Hứa với chị là sẽ không bỏ cuộc nhé!

- Em…

- Hứa với chị đi!

- Em hứa! - Dù không biết mình có thể làm được những gì nhưng Lộc Hàm vẫn hứa với Ngô Tiêu Châu.

Rồi Ngô Tiêu Châu đứng dậy và mang kính vào. Chị nói gấp.

- Chị phải đi! Xin lỗi vì không thể xem em diễn được!

- Không sao đâu chị! Tạm biệt chị!

- Tạm biệt em!

Nói rồi chị bước đi rất nhanh ra khỏi trường như để lảng tránh cái gì đó. Lộc Hàm nhìn đồng hồ đeo tay. Sắp đến giờ diễn rồi nên cậu phải về hội trường để chuẩn bị thôi.

...

Ngô Thế Huân nhìn Trịnh Minh Nhất khóc trước mặt mà lòng anh đau nhói. Nhưng anh còn có thể làm được gì hơn. Anh chỉ có một đôi tay và một trái tim. Anh không thể cùng bảo vệ một lúc hai người và cũng không thể yêu một lúc hai người.

Trịnh Minh Nhất cố gắng lau khô nước mắt nhưng những giọt lệ ấy cứ chảy ra. Nó cố nén đau vào tim và nói.

- Anh không cần lo cho em đâu! Em hiểu mà!

- Anh xin lỗi em!

Trịnh Minh Nhất đưa tay chạm vào khuôn mặt của Ngô Thế Huân và mỉm cười. Một nụ cười ngập chìm trong nước mắt.

- Ngay từ lần đâu gặp mặt em đã nhận ra! Nhưng em không muốn tin! Em đã quá ích kỉ! Em chỉ muốn níu kéo anh mà thôi!

- Em đừng nói vậy...- Ngô Thế Huân khổ sở nói.

Trịnh Minh Nhất lắc đầu.

- Người anh yêu là Lộc Hàm chứ không phải em! Em biết rõ điều đó! Ánh mắt của anh khi anh nhìn cậu ấy! Vẻ mặt quan tâm của anh khi em nói về cậu ấy! Và biểu hiện của anh những ngày qua khi ở bên em… Em biết! Em biết!

Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn đến nỗi Trịnh Minh Nhất không thể nhìn thấy gì nữa. Nó thấy đầu óc mình choáng váng. Nó thấy đau đớn từ tận đáy lòng. Trong suốt những tháng ngày xa cách nó đều nhớ về Ngô Thế Huân. Tình yêu của nó chưa bao giờ đổi thay. Và ngay cả bây giờ cũng vậy. Trịnh Minh Nhất chưa bao giờ hết yêu Ngô Thế Huân. Nhưng nó cũng không trách anh. Nó biết mình không có quyền tức giận khi chính mình đã rời bỏ anh quá lâu. Và cậu biết người tức giận đáng lẽ phải là Lộc Hàm. Nhưng cậu ấy đã ra đi, cậu ấy đã chọn con đường đau khổ cho mình để cho nó và Ngô Thế Huân được hạnh phúc. Trịnh Minh Nhất cũng sẽ như vậy. Dù trái tim nó có yêu Ngô Thế Huân đến thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ không bao giờ giam cầm anh đến với hạnh phúc thật sự.

Ngô Thế Huân nói.

- Anh xin…

Nhưng Trịnh Minh Nhất đã đặt một ngón tay lên môi của Ngô Thế Huân.

- Đừng xin lỗi em! Anh không có lỗi! Không ai trong chúng ta có lỗi cả!

Ngô Thế Huân cúi mặt xuống. Anh không thể nói thêm một lời nào nữa. Anh đã lầm tưởng. Lầm tưởng cảm giác vui vẻ kia khi gặp lại Trịnh Minh Nhất là tình yêu. Nhưng những ngày qua anh đã phải sống trong địa ngục. Nếu ai nói yêu là đau khổ nhưng vẫn hạnh phúc thì anh chỉ thấy tim mình như bị nung đốt khi ở bên cạnh Trịnh Minh Nhất. Hình ảnh của Lộc Hàm, những câu hỏi về Lộc Hàm luôn ám ảnh anh. Ngô Thế Huân không biết vì sao nhưng có lẽ… anh đã yêu Lộc Hàm mất rồi. tình yêu ấy nhẹ nhàng đến nỗi bản thân anh không nhận ra. Nhưng cho đến bây giờ Ngô Thế Huân đã tự tìm thấy nó trong chính trái tim mình. Anh đã biết được người quan trọng nhất trên đời của mình.

Người đó..…là Lộc Hàm.

Trịnh Minh Nhất đột ngột đẩy Ngô Thế Huân ra và nói.

- Đi đi! Hãy đi tìm người mà anh yêu thương nhất! Người chỉ thuộc về anh thôi!

Ngô Thế Huân nhìn Trịnh Minh Nhất thêm một vài giây nữa rồi cắm đầu chạy. Trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ về Lộc Hàm. Chỉ nghĩ về những kí ức của cả hai. Và nghĩ về cả tương lai…

Lời hứa với mẹ chưa bao giờ phai nhạt trong tâm trí anh và bây giờ đã đến lúc Ngô Thế Huân quyết định số phận và tương lai cho mình.

...

Cả hội trường chìm vào trong bóng tối. Mọi người vẫn còn xì xầm bàn tán về vở kịch sắp sửa mở màn. Nào là anh này đẹp trai đóng, bé kia dễ thương đóng. Nhưng tất cả chìm vào im lặng khi một ánh đèn đơn độc chiếc vào tấm màn đỏ trên sân khấu. Tấm màn dần dần được kéo lên để lộ một cậu bé trong trang phục… không! Trong một chiếc khăn tắm và không có mảnh vải nào trên người. tất cả hội trường ồ lên một tiếng kinh ngạc. Lộc Hàn đứng trong cánh gà mà khó chịu.

- Có thấy gì đâu mà la lên!

Rồi lời dẫn truyện được vang lên.

- Ngày xưa có một bà hoàng hậu đã rất lâu mà vẫn chưa có con! Một hôm bà ta đi tắm và được một con ếch nói rằng.

- Bà sẽ mang thai và hạ sinh ra một nàng công chúa xinh đẹp!

- Nhưng sự thật làm gì có con ếch nào! Thật ra hoàng hậu đã gian díu với người khác và có thai.

Khán giả lại ồ lên.

- Rất là vui mừng vì có được một nàng công chúa xinh đẹp nhà vua không hề hay biết đầu mình đã mọc sừng. Ngài tổ chức một buổi tiệc để chúc tụng cho công chúa.

Phía trên sân khấu nhà vua trong bộ áo lộng lẫy đi ra. Ngài nhìn tới nhìn lui một lát rồi móc từ trong túi ra chiếc điện thoại mới toang. Khán giả bật cười vì chia tiết đầy thú vị. Nhà vua chăm chú nhìn vào màn hình rồi đưa điện thoại lên tai.

- Alo! Nhóm Special Girl hả? { tên nhóm mình tự đặt :v xin lỗi everybody )

Một giọng nói đầy dã man vang lên. Chống chỉ định những người bị khó thở. Cái giọng kéo dài và ngọt cực kì.

- Daaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!! Đức vua gọi tụi emmmmmmmmmmmmmm!

Nhà vua đưa điện thoại ra xa để tránh luồng âm thanh đầy độc hại. Rồi ngài nói tiếp.

- Ngày mai ta tổ chức tiệc mừng cho công chúa! Mời các người đến để chúc phúc cho công chúa được không!?

- Daaaaaaaaaaaaaaaaaaaa được! tụi em sẽ đến!

Sau khi cúp máy nhà vua lập tức lôi ra một máy trợ thở dành cho những người bị suyễn và hít lấy hít để. Cũng tội cho ngài, mỗi lần nói chuyện với đám Special Girl là y như rằng lần đó ngài lại lên cơn hen suyễn. Đúng lúc đó hoàng hậu bước ra. Phải công nhận tài hóa trang của mọi người thật. Nhìn không ra con trai nữa. Mà nhìn làm sao ra với hai trái bưởi khủng khiếp kia. Với mỗi bước đi của hoàng hậu chúng cứ tưng lên theo nhịp. Nhà vua lại móc ống thở ra và hít tiếp.

- Nhóm Special Girl là ai vậy hoàng thượng!? - Hoàng hậu hỏi.

Nhà vua hít một hơi cuối cùng rồi trả lời.

- Là nhóm 9 con điên, à nhầm! 9 bà tiên đó nàng!

- Nhưng sao phải là 9?

- Vì họ hâm mộ SNSD quá đó mà!

- À! Thiếp hiểu rồi! Nhất định ngày mai chúng ta phải tổ chức một buổi lễ thật long trọng nha!

- Cứ để ta lo!

Rồi tấm màn đỏ lại được kéo xuống. Khán giả vỗ tay ầm ĩ tỏ ý thích thú. Lộc Hàm đứng bên trong mà thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu cũng rất hồi hôp. Sắp đến lượt cậu rồi. Khi đèn sáng lên và tấm màn được kéo lên, một bàn ăn dài lỗng lẫy đặt phái sau. Phía trước là những cặp nam nữ ( công và thụ ) đang khiêu vũ. Hoàng hậu bế công chúa là một con búp bê xấu chưa từng thấy ra. Cũng may mà khán giả không nhìn thấy. Đúng lúc đó nhạc của bài Genie nổi lên. Một loạt chín bà tiên với trang phục giống y như MV của SNSD. Quần ngắn cũn cỡn và áo phi công. Khán giả ở dưới vỗ tay như điên. Cũng phải thôi vì anh trưởng đôi văn nghệ đã tuyển lựa các em ấy kĩ lắm mà. Tiêu chuẩn hàng đầu là chân phải dài.

Các chị ấy nhảy bài Genie một lát rồi mới xà vào công chúa lúc này đã được đặt trong nôi. Rồi cả đám thi nhau chúc.

- Ta chúc công chúa xinh đẹp như Yoona!

- Ta chúc công chúa nhảy đẹp như Hyoyeon.

- Ta chúc công chúa ăn mặc đẹp và hát hay như Taeyeon .

- Ta chúc công chúa mạnh mẽ như Yuri!

Nhà vua và hoàng hậu bắt đầu tái mặt trước những lời chúc của mấy bà tiên kia. Cuối cùng khi bà tiên thứ 9 còn chưa nói thì đã có một giọng nói lảnh lót sẽ làm đứt mạch máu của bất cứ ai nghe thấy trong đêm.

Lộc Hàm xuất hiện.

Phải năn nỉ lắm Lộc Hàm mới mặc cái váy này. Chỉ một màu đen tuyền như lại là vải da bóng bó sát vào người. Hơn nữa lại còn được xẻ lên đến háng. Khó khắn lắm Lộc Hàm mới di chuyển được. Một tràng vỗ tay như đại bác bắn nổ ra. Mọi người đều thích thú ngắm nhìn Lộc Hàm trong khi cậu cất giọng độc địa.

- Lũ đần độn kia! Tại sao các ngươi không mời ta hả?

- Sao phải mời ? - Một trong những bà tiên vừa nói vừa rút đồ dũa móng tay ra.

- Ngươi, ngươi dám nói với ta vậy hả?

- Rồi sao?

- Úm ba la biến nó thành lợn!

Một tiếng bùm vang lên rồi khói bay trắng mịt mùng và một con lợn hiện ra ngay chỗ bà tiên mới đứng. Khán giả ôm bụng cười lăn lộn.

- Có khúc này nữa hả?

Nhà vua sợ hãi nói.

- Tôi có gọi điện nhưng điện thoại của bà báo…

- Bà hồi nào! Ngươi thấy ta mới có 16 tuổi không?

- Dạ! Điện thoại của em báo…

- Tên này đúng là dê mà! Mặt ngươi muốn bằng ông nội ta vậy mà kêu tao bằng em hả?

- Thì điện thoại của… you không trả lời nên…

- Lúc đó ta đang sạc pin mà!

- Đó thấy không?

Lộc Hàm lại hét lên.

- Thấy cái gì? Rồi sao ngươi không gửi email cho ta?

Không đợi nhà vua trả lời Lộc Hàm bước tới chỗ cái nôi. Cậu nhăn mặt trước sự xấu xí của con búp bê. Nhưng vẫn cố gắng diễn.

- Thôi được! Để đền đáp lòng tốt của ngươi ta sẽ tặng cho con nhỏ này một lời chúc!

Ánh sáng tắt đi để những ngọn đèn mà đỏ và xanh hiện lên. Khói bay cũng dày đặt hơn.

- Ta không cần biết mấy đứa này đã chúc cái gì cho nó! Nhưng đến năm 16 tuổi như ta bây giờ ! Nó sẽ bị sa quay đâm vào tay và… lên đường! Ha ha ha ha!

Lợi dụng làn khói mịt mùng Lộc Hàm chạy nhanh vào trong cánh gà. Khi đèn sáng lên và khói tan bớt, hoàng hậu gục xuống và nói.

- Trời ơi! Con gái của tôi! Sao nó ác dữ vậy trời! Sao không đợi đến khi con bé lấy chồng để tận hưởng niềm vui rồi hãy…

Bà tiên thứ 9 bước lại nói.

- Thưa hoàng hậu! Tôi vẫn chưa chúc cho công chúa mà! Tôi không thể xóa bỏ lời nguyền nhưng sẽ làm giảm nhẹ nó.

Rồi bà tiên giơ tay lên và cầu chúc những điều rất tốt đẹp như sau.

- Công chúa sẽ đứng lên và đấu tranh chống lại con mụ kia cho đến khi sức cùng lực kiệt và được một hoàng tử cứu vớt!

Tấm màn lại đóng lại. Và lời dẫn lại vang lên.

- Nhờ lời chúc phúc của bà tiên mà công chúa trở nên mê say chiến tranh. Nàng tập võ khi mới 5 tuổi và tham gia chiến sự khi 8 tuổi. Đến khi 16 tuổi thì hơn 13 nước láng giềng đã ở trong tay nàng. Một hoàng tử của một trong những đất nước bị xâm chiếm quyết định đi tìm đường cứu nước.

Tấm màn kéo lên để lộ ra một hậu cảnh là một bức tranh phong cảnh làng quê rất đẹp. Nhã Thanh Quân trong bộ áo giáp lịch lãm bước ra. Anh bước từng bước đầy vẻ cao ngạo và nhìn thấy Lộc Hàm đang ngồi gần đó. Bị thu hút bời vẻ đẹp của nàng phù thủy, hoàng tử vội đi đến và tán tỉnh ngay.

- Nàng tên là gì hỡi cô gái xinh đẹp ơi!

Phù thủy ngước nhìn hoàng tử và nói.

- Em tên là Phù thủy!

- Trời! Tên gì kì vậy!

- Chứ ta là phù thủy mà tên ngu ngốc!

- Hả?

- Dạ không có gì! Em là phù thủy thưa hoàng tử!

- Ồ! Nhan sắc của nàng thật kiều diễm! Nàng có thể chỉ cho ta cách giết  công chúa kia không?

Phù thủy đớ người. Câu trước với câu sau của thằng này chẳng liên quan gì nhau. Nhưng phù thủy vẫn trả lời.

- Không cần đâu hoàng tử ơi! Bởi vì nó sắp chết với lời nguyền của em rồi!

Hoàng tử vui mừng nói.

- Vậy thì tốt quá! Ta phải làm gì để cảm ơn nàng đây?

- Không cần đâu ạ! - Phù thủy nói nhưng trong lòng nghĩ rằng nếu nói ra sợ thằng bé chạy mất quần luôn.

Rất lịch thiệp hoàng tử cúi xuống và chìa tay ra.

- Ta có thể mời nàng đi chơi để cảm ơn không?

- Rất sẵn lòng!

Rồi cả hai tung tăng đi chơi và nhận ra tình yêu đã đến từ lúc nào. Bỗng nhiên trên đường đi họ gặp công chúa. Cô nàng nhảy lên đành đạch khi nhìn thấy trai đẹp.

- Chàng phải là của ta!

Rồi công chúa kêu quân linh rượt theo bắt lấy hoàng tử và phù thủy. Cả hai cùng nhau chạy trốn đên nhà của phù thủy. Dù sao thì ở đó phù thủy cũng tự tin hơn. Hoàng tử nắm lấy tay phù thủy và nói.

- Anh không cần biết người ta nói gì! Nhưng người anh chọn chính là em!

- Không! Người anh chọn phải là em!

Hoàng Tử Thao hét lên từ phía sau. Nhã Thanh Quân buông Lộc Hàm ra và quay lại nhìn Hoàng Tử Thao trong vai công chúa. Trong đôi mắt ấy chứa đầy sự hận thù.

- Em đã nhắn tin cho vua cha rồi! Chút nữa quân lính sẽ tới lái xe tăng cán con nhỏ này xẹp lép như con tép luôn!

Lộc Hàm bước ra chửi.

- Ê con tiện nhân kia! Sao ngươi dã man quá vậy! Ta có làm gì ngươi đâu! Ừ thì ta có nguyền rủa ngươi nhưng có đúng một câu ! Làm gì ghê vậy?

- Một câu của ngươi cũng đủ chết ta rồi!

- Ngươi còn sống sờ sờ ra đó có chết đâu!

- Ta không cần biết! Hoàng tử phải là của ta!

Nhã Thanh Quân đứng giữa hai người cố gắng can họ ra. Nó nói với Hoàng Tử Thao.

- Thôi đi! Anh không yêu em! Anh không phải là người có thể mang đến cho em hạnh phúc!

Hoàng Tử Thao nhảy lên dong dỏng.

- Không! Không! Em không chịu đâu!

Rồi Hoàng Tử Thao làm bộ như đạp trúng vạt váy dài phía trước và ngã nhào tới trước. Hoàng Tử Thao bị đâm vào cái sa quay trong nhà Lộc Hàm rồi lăn ra bất tỉnh. Nhã Thanh Quân quay lại nói với Lộc Hàm.

- Em chạy đi! Để mọi thứ ở đây cho anh!

Nhưng Lộc Hàm vẫn không nhúc nhích.

- Nhưng người ta sẽ nói anh giết cô ta mất!

- Không sao đâu! Anh lo được mà! Em chạy đi! Nếu quân lính tới đây mà thấy em thì họ sẽ không tha cho em đâu!

- Nhưng…

- Không nhưng gì hết! đi mau!

- Tất cả cũng chỉ tại lời nguyền của em!

- Anh hiểu mà! Anh yêu em!

- Em cũng vậy!

Đúng lúc đó Hoàng Tử Thao ngồi dậy. Nó cười lên một tiếng đắc thắng và cố gắng đâm Lộc Hàm từ đằng sau. Lộc Hàm kêu lên một tiếng rồ ngã lăn xuống đất. Hoàng Tử Thao hả hê nói:

- Phụ hoàng và mẫu hậu đã nói với ta về lời nguyền của ngươi rồi! Hồi nãy ta chỉ giả bộ ngã vậy thôi! Giờ thì ai thắng hả?

Rồi nó quay qua hoàng tử. Nhã Thanh Quân với đôi mắt thất thần nhìn xác của Lộc Hàm. Anh đặt hết cả tình cảm của mình vào đó. Nếu thật sự Lộc Hàm bị như vậy chắc anh cũng không thể chịu đựng được. Nhã Thanh Quân gào lên.

- Không! Không!

Rồi ôm lấy xác của Lộc Hàm. Từ tận đáy lòng  Nhã Thanh Quân hét lên đầy đau đớn. Hoàng Tử Thao đến bên cạnh và nói.

- Giờ thì bà ta đã chết rồi! Anh hãy về với em! Chúng ta sẽ cùng nhau trị vì đất nước rộng lớn này!

Vừa nghe thấy vậy hoàng tử đã ném xác của phù thủy xuống đất một cái bịch. Thật là chung tình ghê! Hoàng tử đứng dậy và nắm lấy tay của công chúa.

- Phải! Giờ anh đã hiểu ra rồi! Nó làm sao có thể sánh với em chứ!

Rồi cùng nhau chúng nắm tay nhau đi. Nhưng khi đi qua cái sa quay nằm lăn lốc hoàng tử kéo tay của công chúa vào. Bất ngờ vì không chuẩn bị trước nên Hoàng Tử Thao mất đà ngã theo. Nhã Thanh Quân dí tay của Hoàng Tử Thao vào mũi kim. Hoàng Tử Thao kêu lên một tiếng nghẹn ngào rồi ngã ngay ra. Nhã Thanh Quân khập khiễng đứng dậy và nói.

- Chỉ có cách đó mới giết được ngươi thôi!

Rồi Nhã Thanh Quân cố lê về phía Lộc Hàm, ôm lấy Lộc Hàm và nói.

- Nếu trên đời này không có em thì anh cũng không muốn sống nữa!

Rồi bằng chính thanh gươm đã đâm Lộc Hàm, Nhã Thanh Quân đâm nó xuyên qua tim mình. Nói vậy thôi chứ làm sao mà xuyên được…

Vở kịch kết thúc với những tràng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người. Khi cùng với tất cả diễn viên bước ra chào khán giả, Lộc Hàm cảm thấy thật vui mừng khi họ gọi tên cậu. Rốt cuộc thì công sức tập luyện của cậu cũng không bỏ phí. Cậu nhìn Hoàng Tử Thao mỉm cười. Nhờ vở kịch này mà cả hai mới được làm bạn với nhau. Nụ cười vẫn ở trên môi khi Lộc Hàm bước váo cánh gà. Ở đó, Ngô Thế Huân đang chờ đợi cậu. Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân trân trối. Cậu không biết mình có đang nằm mơ không. Nhưng khi Ngô Thế Huân bước đến và ôm cậu thật chặt thì cậu biết rằng đây không phải làm một giấc mơ.

- Anh có chuyện phải nói với em!

Bên ngoài mọi người đều phải tránh ra để cho một người đàn bà đầy vẻ uy nghi bước vào. Bà ta không nói gì chỉ đi thẳng vào trong cánh gà, nơi có Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đang bên nhau sau bao khó khăn để nhận ra tình cảm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro