Chap 2: Vụ Việc Mới
- Trả cái ba lô lại đây!
Ngô Thế Huân giật mình nhìn ra sau. Lộc Hàm đứng đó từ lúc nào. Trên mặt cậu sát khí bao trùm nhìn rất đáng sợ. Đến nỗi Ngô Thế Huân vội vã co giò chạy tiếp. Nhưng Lộc Hàm đang nhanh tay nắm áo của Ngô Thế Huân lại. Hai đứa té nhào trên mặt đường dơ bẩn. Lộc Hàm leo lên người Ngô Thế Huân ngồi rồi nói vọng xuống:
- Có trả không?
- Trả! Trả mà! Làm ơn buông tóc tôi ra!
Vẫn còn nắm áo của Ngô Thế Huân trong tay, Lộc Hàm đứng dậy. Ngô Thế Huân cũng ngồi dậy theo. Anh phủi bụi trên quần áo rồi dẫn cậu lại chỗ anh vừa giấu cái ba lô nhưng...
- Cái ba lô của tôi đâu? - Lộc Hàm nôn nóng hỏi.
- Rõ ràng là hồi nãy tôi để nó ở đây mà!
Ngô Thế Huân vừa nói vừa cố moi đóng rác lên. Nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là những thứ phế thải mà thôi. Cái ba lô đã không cánh mà bay rồi. khu này có rất nhiều trộm cắp. Không chừng... Trời ơi! Sao xui dữ vậy trời! Anh quay ra sau định xin lỗi và tìm cách đền bù thì thấy Lộc Hàm đang khóc. Anh hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy. Anh không nghĩ rằng Lộc Hàm sẽ khóc như thế. Anh nghĩ cậu là một người rất mạnh mẽ.
- Tôi... tôi xin lỗi!
Lộc Hàm không nói gì mà chỉ tiếp tục khóc. Từ đó đến giờ Ngô Thế Huân sợ nhất là nước mắt của thụ. Anh lúng túng lấy trong túi ra một chiếc khắn. Lòng anh thấy cắn rứt kinh khủng.
- Trong đó có gì? Cậu nói đi! Tôi đền cho!
Lộc Hàm càng khóc lớn hơn. Ngô Thế Huân không biết nói gì hơn nên chỉ biết dựa tường đợi cho đến khi Lộc Hàm bình tĩnh lại. Một lúc lâu sau cậu mới nghẹn ngào nói:
- Tiền tôi để đóng học phí mất hết rồi!
Ngô Thế Huân ngạc nhiên hỏi:
- Cậu định vào trường nào?
- Couple...
- Cái gì?
Ngô Thế Huân biết rất rõ học phí trường đó mắc như thế nào vì gia đình anh cũng bắt anh phải học ở đó mà. Không phải là anh không có tiền để đền cho Lộc Hàm nhưng nếu muốn có số tiền lớn như vậy thì phải vác mặt về xin ba mẹ. Mà làm vậy thì anh không hề muốn. Giờ biết phải làm sao đây...
Rồi đột nhiên Ngô Thế Huân nhớ ra nội quy của nhà trường. Nếu như là couple sẽ được miễn giảm học phí. Nhưng muốn trở thành couple phải trãi qua nhiều thủ tục. Ba mẹ cũng sẽ được biết. Và trong suốt 3 năm trung học không được chia tay. Nếu chia tay sẽ bị phạt rất nặng. Vị hiệu trưởng muốn cho người ta có cái nhìn khác về thế giới thứ 3 nên mới đặt ra qui định này. Ông muốn người ta tin trong thế giới đồng tính vẫn có tình yêu lâu dài và bền vững. Nếu làm couple với cậu ta thì sẽ giải quyết được vấn đề. Nhưng nếu làm vậy thì mình đâu còn được hẹn hò với mấy em nữa. Thôi kệ đi! Nhìn thấy cậu ta khóc tội nghiệp quá. Thế rồi Ngô Thế Huân nói lại với Lộc Hàm toàn bộ suy nghĩ của mình. Lộc Hàm suy nghĩ rất lâu rồi cũng đồng ý. Thật ra cũng không còn cách nào khác.
Thế là hai đứa nắm tay nhau đi đến trường. Kể từ đây rắc rối mới chỉ bắt đầu.
Kết thúc dòng hồi tưởng đau thương, Lộc Hàm bực tức nhìn Ngô Thế Huân bình thản nuốt từng miếng bánh mì. Lòng cậu không mong muốn gì hơn là tọng nguyên cái đĩa vô họng của Ngô Thế Huân. Cậu tưởng tượng ra cảnh Ngô Thế Huân té xuống ghế lăn lộn với cái đĩa trong họng rồi cười một mình. Còn về Ngô Thế Huân của chúng ta thì dĩ nhiên là không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh chỉ thấy hơi e ngại khi nhìn Lộc Hàm cười đầy vẻ gian manh như thế. Linh cảm thông báo cho anh biết đây là chuyện chẳng lành.
Theo thỏa thuận sau khi ăn xong người rửa chén đĩa là Ngô Thế Huân. Tội nghiệp! Từ nhỏ đến lớn ăn cũng có người đút cho thì làm sao biết rửa chén. Nhưng sau hai tuần trãi qua một khóa huấn luyện đầy tình thương của Lộc Hàm thì Ngô Thế Huân đã biết rửa. Không biết rửa là cậu tống ra khỏi nhà ngay. Sống với Lộc Hàm là phải biết chấp nhận những điều dã man đó.
Ngô Thế Huân nghiêng người nhìn Lộc Hàm vừa bước ra khỏi phòng trong bộ đồng phục của trường. Dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật Lộc Hàm rất xinh đẹp. Cậu ta không giống với bất kì mĩ thụ nào mà Ngô Thế Huân đã từng cưa được. Không có đôi mắt to tròn đầy vẻ ngây thơ, thứ vốn là vũ kí hữu hiệu của thụ. Cũng không có làn da trắng trẻo để quyến rũ. Lộc Hàm là hiện thân của một viên ngọc thô chưa qua mài dũa nhưng lại sở hữu một sức hút kì lạ. Đôi mắt tinh nghịch lúc nào cũng lấp lánh những tia nhìn. Lộc Hàm ít khi tỏa ra ngây thơ vì dù có làm gì thì vẻ cáo già của cậu ta cũng vẫn không thể che dấu được. Nhưng một khi cậu ta đã cố tình quyến rũ một ai đó thì chắc chắn kẻ đó khó mà thoát được. Ngô Thế Huân thở dài chùi tay vào chiếc tạp dề anh đang mặc. Anh bước đến đối diện với Lộc Hàm và thắt chiếc cà vạt lại cho cậu. vừa làm anh vừa nói:
- Đã chỉ cậu bao nhiêu lần rồi mà vẫn không làm được!
Lộc Hàm cúi đầu xuống lẩm bẩm:
- Cảm... cảm ơn...
Đột nhiên Ngô Thế Huân thấy vui vui trong lòng. Lộc Hàm cũng có lúc dễ thương đấy chứ nhưng chắc thương không dễ đâu. Ngô Thế Huân bước vào phòng và nhanh chóng mặc lên người bộ đồng phục của "bá đạo" công. Đồng phục của công và thụ tương tự nhau chỉ khác về màu sắc. Với một chiếc áo ghi lê mặc ngoài một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây, học sinh luôn được chú ý đến bởi vẻ đơn giản nhưng không kém phần sang trọng của mình. Chiếc cà vạt để làm điểm nhấn nữa chứ. Đồng phục của thụ có áo ghi lê màu đen, áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt nhỏ mà đen. Chiếc quần trắng cùng màu với công nhưng những thứ khác thì ngược lại. Quần áo của công chứng tỏ sự bản lĩnh của mình với áo sơ mi đen lịch lãm và chiếc áo ghi lê trắng mạnh mẽ. Chiếc cà vạt khá lớn đủ để tạo cho bọn họ một sự tư tin mỗi lần đứng trước các bé thụ của chúng ta. Nhưng công dụng lớn nhất của đồng phục là để cho chúng ta biết ai là đại công và ai là tiểu thụ trong trường khi cả hai khối sinh hoạt chung.
Từ khu kí túc xá đến trường không xa nên Lộc Hàm và Ngô Thế Huân thường thích đi bộ. Nhưng điều duy nhất mà Lộc Hàm không ưa nổi là người ta vẫn thường hay nhìn cậu mỗi khi cậu đi chung với Ngô Thế Huân. Thậm chí cậu còn có thể nghe thấy những lời thì thầm đầy ghen tức. Làm như muốn đi chung với hắn ta lắm vậy. Được chỉ có vẻ bề ngoài à. Tính tình xấu xa! Nhưng cậu đâu có biết cũng có khối tên công khác ganh tị với Ngô Thế Huân vì đi chung với cậu.
Vừa bước vào trường thì Ngô Thế Huân đã quẹo sang trái để tiến vào khu của Công rồi. Hắn ta không quên quay lại hôn lên tóc Lộc Hàm một cái. Rồi với vẻ mặt đát thắng hắn nói:
- Chào bà xã nha! Chút nữa ra chơi gặp lại!
Thật ra Lộc Hàm rất rất là muốn đấm một cái vào bụng hắn ta. Nhưng đã lỡ đóng kịch rồi thì phải đóng cho đạt. Cậu tươi cười nói và cố tình nói lớn:
- Bye anh! Sáng em nhắc anh kéo khóa quần anh kéo chưa vậy?
Nụ cười của Ngô Thế Huân ngay lập tức héo đi khi một đám thụ đi ngang và che miệng cười. Nhất định anh phải báo thù!
Chơi lại được Ngô Thế Huân làm tinh thần của Lộc Hàm phấn chấn hơn hẳn. Cậu vui vẻ bước vào khu dành cho Thụ mà không thèm để ý đến những cái liếc xéo xung quanh. Hai khối chỉ được sinh hoạt chung vào giờ ăn trưa và giải lao cuối cùng mà thôi. Thầy hiệu trưởng dường như hạn chế tối đa việc gặp gỡ và tiếp xúc giữa các học sinh. Nhưng không phải lúc nào thầy cũng thành công. Dù biết sẽ bị phạt nặng nếu bắt gặp nhưng các anh công của chúng ta vẫn cố gắng chia tay với bé thụ của mình thật nồng ấm. Lộc Hàm phải đợi 5 phút sau mới có thể mở cửa tủ đồ của mình vì một cặp đang khóa môi nhau trước đó. Rồi lại phải đợi thêm 5 phút nữa mới vô được chỗ ngồi trong lớp. Dường như đối với họ việc tách nhau ra là một hành động quá khó khăn. Lộc Hàm không thể hiểu được tại sao lại phải làm vậy. Đối với một kẻ chưa có mảnh tình ngoài vắt vai như cậu thì làm sao mà hiểu được chứ. Quen nhiều người rồi nhưng chỉ là chơi cho vui thôi. Yêu thật lòng thì chưa bao giờ cả. Vì thế khi hầu hết bọn thụ xung quanh đã bắt đầu mong ngóng giờ ăn trưa thì cậu thoải mái chờ đợi tiếc học bắt đầu.
Rầm!!!
Ai đó vừa dọng tay xuống bàn cậu. Lộc Hàm ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn kẻ bất lịch sự phía trên. Một thằng đang nhìn cậu bằng một ánh mắt pha lẫn khinh bỉ và căm ghét. Cậu không nhớ mình có quen thằng đó không nhưng hình như nó đang gặp rắc rối với cậu chàng này. Vẫn giữ giọng nó bình thường nó hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Tên đó hằn hộc nhìn cậu rồi nói:
- Sao mày đê tiện quá vậy hả?
Máu nóng bắt đầu dồn lên mặt nó. Lộc Hàm không thể chấp nhận được việc bị sỉ nhục như vậy mà không hề biết nguyên nhân. Cậu trừng mắt nhìn lại tên đó và nói với vẻ đe dọa:
- Xin lỗi! nhưng hình như tôi không quen bạn!
Tên đó bật ra một tiếng cười đầy vẻ miệt thị. Mọi người trong lớp bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía cuộc gây gỗ. Nhưng không ai có vẻ gì là sẽ can thiệp cả.
- Anh Ngô Thế Huân là của tao! Sao mày có thể trơ trẽn cướp anh ấy từ tay tao chứ?
- Tôi không hiểu bạn đang nói gì!
- Hứ! Tao với anh Ngô Thế Huân đang quen nhau! Nhưng vì mày! Vì mày mà anh ấy chia tay tao!
Lộc Hàm thở dài. Thì ra là vậy! Cậu biết ngày này thế nào cũng xảy ra mà. Với một kẻ lăn nhăn như Ngô Thế Huân thì thế nào Lộc Hàm cũng sẽ gặp rắc rối với nhân tình của hắn vào một ngày nào đó. Cậu chỉ không ngờ lại đến sớm như vậy thôi. Đằng nào cũng không có đường chối vậy nên Lộc Hàm ngước mặt lên và nói đầy thách thức:
- Thế rồi sao?
- Mày... - Tên phía trên tức muốn xì khói lỗ tai.
- Ngô Thế Huân có quyền chọn người mà ảnh thích! Chắc cũng phải có lí do để anh ấy không couple với mày chứ! Đúng không?
Bốp!
Ngay lập tức một cú đánh mạnh mẽ bay thẳng vào mặt của Lộc Hàm. Rồi cũng gần như ngay sau đó cậu đứng dậy tán lại vào mặt của tên đó. Lộc Hàm nói giọng đều đều vô cảm:
- Khi tình yêu tan vỡ thì phải biết tự hỏi lòng mình vì sao! Nếu là lỗi tại mình thì không thể trách ai được! Nhưng nếu do Ngô Thế Huân phản bội thì có cần phải tiếp tục quen với một tên như thế không?
Nói rồi Lộc Hàm bình thản ngồi xuống. Tên đó đứng nhìn nó trân trối trước khi khóc nức nở chạy ra ngoài. Nó chạy nhanh đến nỗi va vào ông thầy vừa mới bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro