Chap 19: Xảy ra sự việc
Chỉ mới có 5h sáng mà cả trường đã nhộn nhịp hẳn lên. Không khí sôi sùng sục vì những trò chơi và những cuộc hẹn. Có rất nhiều những ưu đãi cho các couple. nếu các bạn là couple các bạn sẽ được phát miễn phí nước uống , được tặng áo và mũ đôi. Lộc Hàm đứng trên lầu nhìn xuống sân trường giờ đã biến thánh một biển dù màu đỏ và trắng. Dưới mỗi chiếc dù là mỗi gian hàng bán đủ thứ trên trời dưới đất mà bọn học sinh có thể nghĩ ra. Và cũng có thể dưới vài cái dù kia là quán cà phê dành cho couple.
Lộc Hàm chán nản thở dài trước khung cảnh nhộn nhịp đó. Không phải là không ai quan tâm đến cậu. Cậu vừa mới đuổi Đỗ Khánh Thù và Biện Bạch Hiền đi nơi khác để họ có thời gian bên cạnh Phác Xán Liệt và Kik Chung Nhân. Cậu không muốn vì mình mà họ phải bận tâm nhiều. Và cậu biết rằng dù họ có ở bên cạnh thì sự cô đơn này vẫn không thể biến mất. Lộc Hàm tựa cằm lên hai cánh tay trước mặt và lơ đãng chờ thời gian trôi qua. Vở kịch sẽ diễn ra vào lúc 2h chiều. Từ đây đến đó vẫn còn rất nhiều thời gian và Lộc Hàm thì không biết phải làm gì cho đến lúc đó.
Bỗng nhiên có một người đến đứng bên cạnh cậu. Lộc Hàm hết sức hi vọng rằng đó không phải là một tên nào có ý định ve vãn. Thật tình cậu không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến họ nữa. Nhưng mãi một lúc lâu sau mà Lộc Hàm chỉ nghe có tiếng nhai và nuốt. Hơi tò mò cậu nhìn sang bên cạnh.
Một cậu bé trạc tuổi nó trong đồng phúc khối Thụ đang ăn ngấu nghiến vô số thức ăn nhanh trên tay cậu bé đó. Trông cậu ta ăn ngon lành đến nỗi dường như cậu ta đã bị bỏ đói lâu ngày. Thấy Lộc Hàm nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên cậu ta nhe răng cười và chìa cho Lộc Hàm một cái bánh. Lộc Hàm đón lấy và nói.
- Cảm ơn!
- Bạn là Lộc Hàm phải không?
Lộc Hàm kinh ngạc hỏi lại.
- Sao bạn biết?
- Thì người ta phát tờ rơi quảng cáo cho vở kịch mà hình của cậu thì chiếm rất nhiều diện tích…
Lộc Hàm cúi mắt xuống. Khốn khiếp! Nhất định cậu sẽ không tha thứ cho gã trưởng đội văn nghệ đâu. Lộc Hàm đưa cái bánh lên miệng và cắn một cái. Cái bánh rất ngon. Cậu chậm rãi ăn và tiếp tục ngắm nhìn dòng người bên dưới. Đột nhiên người đứng kế bên Lộc Hàm nói.
- Cậu thật may mắn!
Lộc Hàm quay qua nhìn cậu ta.
- Sao bạn lại nói vậy?
Cậu ta mỉm cười buồn bã và thôi không ăn nữa. Nhìn chằm chằm vào không gian đầy màu sắc trước mặt, cậu ta bồi hồi nói.
- Cậu được sinh ra với một khuôn mặt xinh đẹp! Đó là mơ ước của rất nhiều người đó cậu biết không?
Lộc Hàm không thể ngờ được lại bị đặt câu hỏi như thế này. Cậu lúng túng chưa biết trả lời như thế nào thì cậu ta lại nói tiếp.
- Vì cậu xinh đẹp nên cậu sẽ được nhiều người chú ý! Chuyện tình cảm không cần phải lo vì chỉ cần gật đầu là có khối chàng sẵn sàng làm tất cả vì cậu!
- Bạn nghĩ vậy thật à? - Lộc Hàm hỏi.
- Ừ!
- Không đâu! Nếu được chọn thì mình sẽ chọn sinh ra bình thường như bao người khác! Bởi vì khi đó nếu có một người yêu thương bạn thì tình cảm đó xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải vì gương mặt của bạn!
Cậu ta nhìn sững Lộc Hàm. Một nét biểu cảm khó hiểu xâm chiếm gương mặt của cậu ấy. Lộc Hàm vẫn tiếp tục nói. Giọng cậu buồn bã như tiếng gió ngân nga.
- Bạn không hiểu tôi đã khổ sở thế nào với gương mặt này đâu!
Những kí ức kinh khủng về tuổi thơ của Lộc Hàm lại ào về. Bất giác Lộc Hàm rùng mình.
- Nhưng cậu cũng phải công nhận rằng xinh đẹp là một lợi thế đúng không?
- Mình không phủ nhận! Nhưng nhìn bạn cũng đâu đến nỗi nào!
Cậu ta lại cười một nụ cười khó hiểu. Lộc Hàm không nói gì thêm nữa vì cậu cảm thấy hình như trong nội tâm cậu ta đang diễn ra những xung đột rất dữ dội. Nhưng rồi cậu ta nói, nói với Lộc Hàm về cái quá khứ của mình. Cái quá khứ mà cậu ta chưa bao giờ có can đảm kể cho ai nghe.
- Ngày xưa mình rất là mập! Mình mập đến nỗi đi lại cũng khó khăn nữa! Vì mình chỉ biết ăn và suốt ngày ngồi đọc sách mà thôi.
Vừa cười cậu ta vừa đẩy gọng kính lên.
- Nhưng mà cuộc đời mình hoàn toàn thay đổi khi gặp được cậu ấy.
Lộc Hàm bị thu hút bởi câu chuyện đó. Cậu có thể cảm thấy đây là một câu chuyện thú vị.
- Ngay lần đầu gặp mặt mình đã thích anh ấy rồi nhưng cậu biết đó mình không thể nói ra! Anh ấy sáng láng, đẹp trai và luôn là tâm điểm của mọi người. Còn mình chỉ là một thằng béo ú phục phịch tối ngày chỉ biết vùi đầu vào sách!
Lại tiếp tục cười buồn bã cậu ấy nói tiếp.
- Nhưng tình cảm đó luôn thôi thúc mình. Thế là mình tự quăng mình vào một khóa tập luyện và giảm cân đầy khắc nghiệt. Rồi… sau rất nhiều tháng mình cũng được vóc dáng như bây giờ! Gương mặt mình sau khi không còn mỡ nữa thì nhìn cũng được hẳn ra! Nhưng mình vẫn không dám thổ lộ với anh ấy!
- Sao vậy? - Lộc Hàm thắc mắc.
- Mình sợ! Sợ rất nhiều thứ! Nhưng rồi một ngày kia khi mình đang ngồi trong thư viện thì có một tên đến bắt chuyện với mình. Tên đó rất đáng ghét nên mình muốn chọc ghẹo hắn chơi! Nhưng từ sau buổi tối đó mình đã nghĩ khác…
- …
- Mình hiểu rằng tình yêu rất thiêng liêng và mình không muốn đùa giỡn với nó nữa! Rồi mình quyết định thổ lộ với người đó…
- Rồi sao? Anh ấy nói gì? - Lộc Hàm nôn nóng hỏi. Cậu đã bị cuốn vào câu chuyện từ lúc nào không biết.
Một làn gió nhẹ thổi qua đẩy những đám mây trăng tinh trôi một cách lười nhác trên nền trời xanh biếc.Cậu ấy ngắm nhìn những đám mây ấy một lúc rồi nói.
- Anh ấy nói đã có người yêu rồi! Mình rất buồn những không muốn phá hủy hạnh phúc của anh ấy nên không nói gì thêm! Nhưng mình không cam tâm khi nhìn thấy người yêu của anh ấy! Cậu ta chẳng có gì hơn mình cả! Cậu ta không đẹp bằng mình nhưng tại sao anh ấy lại chọn cậu ấy chứ không chọn mình?
Hình như một giọt nước mắt đã lấp lánh trên khóe mi của cậu ấy.
- Nhưng giờ thì mình đã hiểu ra rồi! Cảm ơn cậu!
Lộc Hàm mỉm cười với cậu ấy. Cậu cũng cảm thầy khóe mắt mình cay cay. Đúng là tình yêu là một thứ rất phức tạp. Đến giờ Lộc Hàm vẫn chưa thể hiểu được nó thật ra là gì. Rồi bằng một giọng nói phấn khởi hơn cậu ấy nói.
- Thôi ăn đi! Mình còn nhiều lắm! Hôm nay phải ăn cho đã để bõ mấy tháng trời nhịn ăn cực khổ!
Lộc Hàm cười tươi. Cậu thấy những cảm xúc tuyệt vọng trong lòng cũng vơi bớt. Cậu đưa cái bánh lên và cắn một miếng rõ to. Với một miệng đầy thức ăn Lộc Hàm hỏi.
- Tụi mình làm bạn ha!
- Umm…
Miệng của cậu ấy cũng tương tự như Lộc Hàm nên không thể phát âm cho rõ ràng được.
- Mình là Lộc Hàm!
Cố gắng nuốt hết, cậu ta vui vẻ nói.
- Còn mình là La Khánh Duy !
Cả hai bắt tay nhau. Đúng lúc đó loa thông báo phát đi một thông điệp rất dễ thương làm các bé thụ phía dưới reo lên đầy thích thú.
- Alo! Alo! Tôi đang cần tìm một người! Đặc điểm nhận dạng: mắt to và đeo kính cũng to! Trên tay cầm rất nhiều đồ ăn và còn cầm luôn trái tim của tôi nữa! Nếu có ai thấy xin hãy dẫn cậu ấy đến góc câu Wish dùm tôi! Xin được cảm ơn và hậu tạ!
Lộc Hàm quay lại nhìn La Khánh Duy. La Khánh Duy đúng đến từng li lời miêu tả của thông báo. Và trông cậu ta đỏ như một con tôm luộc. Lộc Hàm cười nói.
- Có ai đang tìm cậu gấp kìa!
- Không có gì đâu! Đừng để ý! - La Khánh Duy lúng túng nói.
Lộc Hàm chỉ cười chứ không nói gì thêm. Cả hai vui vẻ ngắm nhìn mọi người bên dưới dáo dác nhìn quanh tìm kiếm La Khánh Duy. Khoảng 5 phút sau lại có thông báo.
- Alo! Alo! Tình hình là tôi đã biết người đó ở đâu! Nhưng xin các bạn hãy gọi tên người đó đến khi cậu ấy chịu đến gặp mặt tôi! Xin hãy vì kẻ si tình tội nghiệp này! Tên cậu ấy là La Khánh Duy!
Lần này đến cả Lộc Hàm cũng phải thốt lên.
- Dễ thương quá! Sao cậu còn chưa ra mặt đi Duy!
La Khánh Duy đang lúng túng cực kì. Nhìn cậu không biết định làm gì nữa. Một gói bánh rớt xuống trúng đầu một người bên dưới. Anh ta nhìn lên và la lớn.
- Ở đây nè các bạn ơi!
Mọi người lặp tức đổ dồn ánh mắt về phía La Khánh Duy. Lộc Hàm cố giữ La Khánh Duy lại để không cho La Khánh Duy bỏ đi. Và mọi người, kể cả Lộc Hàm vừa vỗ tay và gọi.
- La Khánh Duy! La Khánh Duy! La Khánh Duy! La Khánh Duy!
La KhánhDuy bối rối đến tội nghiệp quay sang nhìn Lộc Hàm cầu cứu. Lộc Hàm chỉ nhún vai và nói.
- Mình nghĩ cậu nên đến đó thì hơn! Mà nghe đại điểm là cây Wish thì biết rồi nha!
Cây Wish là một cây cổ thụ ở phía sau trường. Đó là nơi đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu lời tỏ tình của các chàng trai dành cho nhau. Đó là nơi linh thiêng nhất trường, có lẽ là trừ căn phòng trống trên lầu 5 ra, người ta đồn rằng chỉ cần nói lời yêu thương nhau dưới góc cây thì sẽ mãi mãi hạnh phúc không bao giờ tan vỡ.
La Khánh Duy nhăn mặt khó chịu nhưng cũng chạy xuống cầu thang. Mọi người lập tức dãn ra thành một con đường để cậu đi qua. Rồi tất cả dĩ nhiên là kéo nhau theo để xem diễn biến câu chuyện rồi.
Lộc Hàm khó khăn lắm mới có thể chen lọt lên hàng đầu. Cậu cũng phải giở vài mánh khóe ra , nháy mắt với một anh và giả vờ té lên người của một anh khác. Vậy là đã dễ dàng mở một con đường để chen lên.
Dưới gốc cây là một chàng trai với áo bỏ ngoài quần và tóc tai bù xù. Nhưng nhìn cậu ta vẫn toát ra một vẻ gì đó nam tính và quyến rũ. Lộc Hàm hồi hộp chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
La Khánh Duy chạy đến trước mặt cậu ta và dừng lại. Cậu ta quỳ xuống và nắm lấy tay của La Khánh Duy. Ngước đôi mắt long lanh lên và nhìn thẳng vào mắt nó. Cậu ta chỉ nói đơn giản.
- Làm người yêu của anh nhé!
La Khánh Duy hỏi:
- Tại sao? Không phải là anh rất ghét tôi sao?
Anh chàng cười rất tươi.
- Anh rất ghét em! Ghét em đến nỗi muốn cưa em để trả thù! Ghét em đến nỗi muốn làm cho em thật đau đớn! Ghét em đến nỗi không thể bỏ hình ảnh của em ra khỏi đầu mình được!
La Khánh Duy nghẹn lời. Cậu không biết đây là một lời thú tội hay là một lời tỏ tình nữa. Xung quanh các bạn thụ kêu lên đầy phấn kích. Tất cả mọi người im lặng chờ đợi câu trả lời của La Khánh Duy.
NhưngLa Khánh Duy cũng chỉ yên lặng. cậu không nói gì cũng không rút tay lại. Thấy vậy anh chàng kia nói tiếp. Đôi mắt cậu ta long lanh đầy vẻ chân thành.
- Từ sau cái đêm đó anh đã suy nghĩ rất nhiều! Couple đó đã cho anh biết nhiều thứ về tình yêu mà từ trước đến giờ anh không bao giờ ngờ đến! Anh đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra mình đã yêu em đến thế nào!
La Khánh Duy khẽ mỉm cười nhưng vẫn không nói gì.
- Anh nhớ lại lần đầu gặp em! Em đang đọc cuốn sách mà anh rất thích Nếu đời anh vắng em. Và giờ anh không biết đời anh sẽ thế nào nếu thiếu em!
- Đời anh sẽ cũng như vậy thôi! - Cuối cùng La Khánh Duy lên tiếng.
- Không! - Anh chàng kiên quyết nói. - Anh biết là không thể! Anh đã làm theo lời em để chìm vào thế giới của các cậu truyện và anh nhận ra rằng đời mình cũng là một câu truyện! Và câu truyện của anh sẽ không thể kết thúc nếu thiếu nhân vật chính là em!
La Khánh Duy mỉm cười. Cậu không muốn hỏi gì thêm nữa. Nhưng còn một câu cuối cùng cậu muốn hỏi.
- Nếu em nói không yêu anh thì sao?
Lộc Hàm nín thở trước câu hỏi của La Khánh Duy. Cậu không biết anh chàng sẽ trả lời ra sao trước câu hỏi hóc búa này. Nhưng anh ta đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
- Nếu em không yêu anh anh sẽ chìi còn là một cuốn sách không có một chữ nào cả! Nếu em không yêu anh anh sẽ vẫn tiếp tục sống nhưng anh biết cuộc sống đó sẽ chỉ còn là vô nghĩa!
La Khánh Duy ngạc nhiên đến không thốt nên lời. Nó vẫn tưởng Vương Lâm sẽ nói những câu đại loại như: Anh sẽ chết! Hay anh không biết phải làm sao nữa! Nhưng câu trả lời của Vương Lâm thật sự làm La Khánh Duy xúc động. Trước sự chờ đợi của mọi người La Khánh Duy mỉm cười và nói.
- Thôi được! Em sẽ viết cuốn sách của anh theo ý em đấy nhé!
Vương Lâm mỉm cười và cúi xuống hôn lên tay La Khánh Duy.
- Rất sẵn lòng!
Mọi người đồng loạt vỗ tay rầm rĩ. Lộc Hàm là người vỗ tay lớn nhất. Không hiểu sao một giọt nước mắt lăn dài xuống má cậu. Cuối cùng thì cũng có một người chứng minh cho cậu thấy chỉ cần cố gắng và thành tâm thì sẽ làm được tất cả. Lộc Hàm ước gì mình cũng được như vậy. Nhưng cậu biết câu truyện của cậu khác. Mỗi người đều có một câu truyện riêng và một hạnh phúc riêng. Lộc Hàm vẫn đang tiếp tục viết tiếp câu truyện của mình. Đột nhiên cậu cảm thấy không còn tuyệt vọng nữa. Đúng lúc đó điện thoại của cậu reo vang.
Phải cố gắng lắm Lộc Hàm mới nghe được tiếng trong điện thoại vì xung quanh quá ồn ào.
- Tiểu Hàm đó hả em?
- Ai vậy?
- Chị đây! Chị Châu đây! Chị có chuyện muốn nói với em!
- Dạ? Chuyện gì vậy chị?
- Chuyện của em và Thế Huân và cả mẹ của chị nữa! Không giải quyết rắc rối lắm! Gặp nhau rồi nói rõ hơn nha!
- Nhưng em không thể rời khỏi trường được!
- Yên tâm! Chị đang ở trong trường của em! Chị đợi em trước cổng nha!
Lộc Hàm cho điện thoại vào túi mà lòng dậy lên những thắc mắc. Nếu là chuyện của cậu và Ngô Thế Huân thì cậu còn hiểu được nhưng tại sao lại có mẹ của anh ta ở đây nữa. Nhưng chuyện đó không làm cho cậu bận tâm. Lộc Hàm đang suy nghĩ sẽ nói chuyện với Ngô Tiêu Châu như thế nào để bảo vệ cho Trịnh Minh Nhất đây.
Lộc Hàm vừa cố chen lấn trong dòng người vừa suy nghĩ đến nát óc để tìm ra đối sách thích hợp.
Nhưng Lộc Hàm không hề biết rằng cậu đang gặp một rắc rối vô cùng lớn. Chính lời hứa của Ngô Thế Huân với mẹ ngày hôm đó đã đẩy cậu vào tình trạng tồi tệ nhất từ trước đến nay. Ngô Tiêu Châu sẽ làm gì đây? Giúp cậu hay là hại cậu? Còn Ngô Thế Huân? Anh ta sẽ quyết định như thế nào khi Ngô phu nhân đã biết hết sự thật của Lộc Hàm và anh và cả sự hiện diện của Trịnh Minh Nhất?
Lộc Hàm bước đi trong ánh nắng vàng óng ả của buổi sáng. Nhưng lòng của cậu thì không hề trong sáng như thế. Những suy nghĩ khó khăn làm cho cậu không thể chú ý đến xung quanh. Ngô Thế Huân đang đứng ở một góc và quan sát cậu. Bên cạnh là Trịnh Minh Nhất với đôi mắt ngân ngấn nước. Chuyện gì đã xảy ra?
Cả ba: Lộc Hàm, Trịnh Minh Nhất và Ngô Thế Huân đều đã có quyết định cho bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro