Chap 16: Bí mật được tiết lộ
Lộc Hàm mệt mỏi ngồi xuống xoa xoa hai bên thái dương. Vai diễn này làm đầu cậu nhức như búa đổ. Cậu không ngờ việc diễn kịch lại khó đến vậy. Cậu không thể chỉ biết đến bản thân. Cậu phải phối hợp với mọi người thật ăn ý thì vở kịch mới thành công được. Và đó chính là việc làm khó khăn nhất. Hoàng Tử Thao bước đến trước mặt cậu và chìa ra một chai nước. Lộc Hàn giơ tay đón lấy rồi hỏi.
- Mình còn phải tập đến chừng nào nữa?
Hoàng Tử Thao chùng vai mỉm cười.
- Không biết nữa nhưng khá lâu đó!
Lộc Hàm thở dài đầy chán nản. thấy vậy Hoàng Tử Thao nói thêm.
- Chút nữa Nhã Thanh Quân sẽ tới tập với tụi mình luôn!
Lộc Hàm rên lên thảm thiết.
- Ôi trời đất ơi!
- Sao vậy?
- Anh ta mà đến thì chỉ toàn rắc rối thôi!
- Mình thấy anh ta cũng dễ thương mà! - Hoàng Tử Thao nhận xét.
- Ừ thì dễ thương! Nhưng mà… - Lộc Hàm nói và tu chai nước ừng ực.
Khi nước trong chai đã cạn Lộc Hàm hỏi Hoàng Tử Thao.
- Tử Thao thấy Lộc Hàm đóng có được không?
- Lộc Hàm diễn hay mà! Nhưng mà ở đoạn khi nãy Lộc Hàm phải làm mặt ác hơn chút nữa!
- Ác hơn nữa hả? Vậy là dã man lắm rồi đó!
Rồi cả hai bật cười. Lộc Hàm dừng lại và quan sát Hoàng Tử Thao thật kĩ. Có một cái gì đó từ cậu ta mà Lộc Hàm mơ hồ nhận ra. Giống như là cậu ta đang cố gắng che dấu thứ gì đó. Lộc Hàm tò mò nhưng không muốn hỏi bởi vì bất cứ ai cũng có bí mật của riêng mình mà. Nhưng Lộc Hàm không ngờ chính Hoàng Tử Thao mới là người mở lời trước.
- Lộc Hàm nè! Theo cậu nghĩ tình yêu như thế nào?
Lộc Hàm nhìn Hoàng Tử Thao một lát rồi trả lời.
- Mình cũng không biết nữa! Mình đang tìm một người có thể làm cho mình hiểu điều đó!
Hoàng Tử Thao cười buồn rồi nói. Mắt nó nhìn về hướng xa xăm.
- Còn đối với mình thì tình yêu chỉ là một chuỗi nhưng cảm giác đau khổ mà thôi!
- Sao vậy? - Lộc Hàm ngạc nhiên hỏi.
Nhưng Hoàng Tử Thao không trả lời gì cả. Nó chỉ nhè nhẹ lắc đầu mà thôi. Lộc Hàm cũng không muốn hỏi thêm nữa. Nhưng cậu biết rằng trong lòng Hoàng Tử Thao đang tồn tại một vết thương rất lớn. Cậu hi vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với Tử Thao. rồi không biết vì sao Lộc Hàm bất giác nói.
- Tử Thao nè! Mình không biết vì sao nhưng mà… Mình có cảm giác lúc cậu cười… Mình cũng không biết nói sao nữa… nụ cười đó… nó rất là…
- Giả tạo! Đúng không? - Hoàng Tử Thao hỏi.
Lộc Hàm gật đầu.
Hoàng Tử Thao lại tiếp tục dõi mắt vào không gian vô định. Lộc Hàm chưa bao giờ thấy ai buồn đến vậy có lẽ là trừ một người, đó là Đỗ Khánh Thù. Lộc Hàm nhớ ngày xưa Đỗ Khánh Thù cũng thường hay có ánh mắt buồn miên man thế này. Không biết bây giờ đã vứt bỏ gương mặt sầu thảm đó chưa. Và không biết Đỗ Khánh Thù đã thoát khỏi sự ám ảnh của quá khứ chưa. Cũng như Hoàng Tử Thao, Đỗ Khánh Thù chưa bao giờ nói với Lộc Hàm về nỗi đau của mình. Lộc Hàm biết có những vết thương không nên khơi lại vì chỉ có sự đau đớn mà thôi. Chính cậu trong lòng của tồn tại một vết thương. Nhưng điều quan trọng là phải vượt qua nó mà sống tiếp.
- Hai người lười tập đó hả?
Lộc Hàm và Hoàng Tử Thao giật mình khi giọng nói của Nhã Thanh Quân đột ngột vang lên. Anh chàng đang đi về phía tụi nó từ dưới hàng ghế khán giả. Nụ cười tươi đặc trưng vẫn nằm trên môi của anh ta. Vứt cặp sang một bên Nhã Thanh Quân hỏi.
- Chúng ta bắt đầu được chưa?
Hoàng Tử Thao đứng lên lấy cuốn kịch bản đưa cho Nhã Thanh Quân và nói.
- Ok! Tụi mình tập lại đoạn cuối đi!
Lộc Hàm đọc lại kịch bản một lần nữa. Giờ đây cậu mới nhận ra rằng kịch bản này thật sự rất lạng mạn chứ không chỉ toàn trò nhí nhố và cậu rất thích cái kết thúc này. Kết thúc mở không giới hạn bởi ý muốn của ai cả. Cũng giống như cuộc đời của một con người. không bao giờ thật sự là kết thúc cả.
Lộc Hàm đứng dậy nói.
- Khúc này là anh phải tiến tới…
Nhã Thanh Quân không cần Lộc Hàm nhắc. nó bước đến nhẹ nhàng và rất tự nhiên nắm lấy tay Lộc Hàm rồi kéo vào lòng. Lộc Hàm hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Cậu cần phải tập trung hoàn thành vai diễn. Cậu nhìn thật sâu vào đôi mắt màu nâu của Nhã Thanh Quân. Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu bằng một ngón tay. Nhã Thanh Quân thì thầm những lời nồng ấm.
- Anh không cần biết người ta nói gì! Nhưng người anh chọn chính là em!
- Không! Người anh chọn phải là em!
Hoàng Tử Thao hét lên từ phía sau. Nhã Thanh Quân buông Lộc Hàm ra và quay lại nhìn Hoàng Tử Thao. Trong đôi mắt ấy chứa đầy sự hận thù.
- Em đã nhắn tin cho vua cha rồi! Chút nữa quân lính sẽ tới lái xe tăng cán con nhỏ này xẹp lép như con tép luôn!
Lộc Hàm bước ra chửi.
- Ê con kia! Sao mày dã man quá vậy! Tao có làm gì mày đâu! Ừ thì tao có nguyền rủa mày nhưng có một câu . Làm gì ghê vậy?
- Một câu của mày cũng đủ chết tao rồi!
- Mày còn sống sờ sờ ra đó có chết đâu!
- Tao không cần biết! Hoàng tử phải là của tao!
Nhã Thanh Quân đứng giữa hai người cố gắng can họ ra. Nó nói với Hoàng Tử Thao.
- Thôi đi! Anh không yêu em! Anh không phải là người có thể mang đến cho em hạnh phúc!
Hoàng Tử Thao nhảy lên dong dỏng.
- Không! Không! Em không chịu đâu!
Rồi Hoàng Tử Thao làm bộ như đạp trúng vạt vày dài phía trước và ngã nhào tới trước. Đúng như kịch bản là tay Hoàng Tử Thao bị đâm vào cái sa quay trong nhà Lộc Hàm rồi lăn ra bất tỉnh. Nhã Thanh Quân quay lại nói với Lộc Hàm.
- Em chạy đi! Để mọi thứ ở đây cho anh!
Nhưng Lộc Hàm vẫn không nhúc nhích.
- Nhưng người ta sẽ nói anh giết cô ta mất!
- Không sao đâu! Anh lo được mà! Em chạy đi! Nếu quân lính tới đây mà thấy em thì họ sẽ không tha cho em đâu!
- Nhưng…
- Không nhưng gì hết! đi mau!
- Tất cả cũng chỉ tại lời nguyền của em!
- Anh hiểu mà! Anh yêu em!
- Em cũng vậy!
Rồi Lộc Hàm chồm đến. Đúng như kịch bản là một nụ hôn sẽ được diễn ra nhưng mà…
- Ê! Hai người làm cái gì vậy?
Ngô Thế Huân đứng phía dưới hét lên. Lộc Hàm giật mình đẩy Nhã Thanh Quân ra nhưng Nhã Thanh Quân vẫn không chịu buông tay của cậu. Lộc Hàm chưa kịp trả lời thì Nhã Thanh Quân đã nói.
- Mù hay gì mà không thấy người ta đang tập kịch hả?
Ngô Thế Huân lúc này đã bước đùng đùng lên sân khấu. Nếu không phải được xây khá kiên cố thì sân khấu đã sập rồi. Ngô Thế Huân nói như buộc tội.
- Em là gì vậy Lộc Hàm?
- Em… em… tập kịch!
- Tập kịch cũng đâu cần đến vậy! Nhìn như thật vậy đó!
- Thì diễn phải thật chứ anh!
- Anh không thích! Em thôi đi! Không diễn cái gì nữa hết! đi về!
Ngô Thế Huân vừa nói vừa nắm tay còn lại của Lộc Hàm lôi đi. Cái tính gia trưởng lại trỗi dậy rồi. Nhưng Ngô Thế Huân ngạc nhiên đến ngỡ ngàng khi Lộc Hàm dằng tay anh ra. Lộc Hàm nói.
- Em không bỏ được!
- Sao lại không? Anh sẽ lo vụ này!
- Không được mà! - Lộc Hàm gào lên trong tuyệt vọng.
Ngô Thế Huân đứng đó nhìn Lộc Hàm như người mất hồn. Vài giây sau anh nói giọng bình tĩnh đến lạ lùng.
- Anh hiểu rồi! Tùy em!
Rồi quay lưng bước xuống sân khấu. Lộc Hàm nói với theo.
- Chút nữa về nhà em sẽ giải thích!
- Khỏi! - Ngô Thế Huân lạnh lùng. - Anh không muốn nhìn thấy em nữa!
Lộc Hàm tức muốn điên lên. Ngô Thế Huân lại tỏ ra cái tính kì cục như vậy rồi. Cậu có làm gì sai đâu chứ. Cậu cũng chỉ vì giữ bí mật cho cả hai thôi mà. Nếu mà còn liên quan đến hiệu trưởng nữa thì nguy cơ bị đuổi học càng cao. Ngô Thế Huân không biết là cậu chịu làm trò hề cho người ta cũng chỉ vì chuyện đó sao. Anh tưởng cậu thích diễn lắm chắc.
Đột nhiên Lộc Hàm hét lớn.
- Cũng tốt! Hạng người ích kỉ như anh tôi cũng không muốn gặp!
Ngô Thế Huân khựng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi. Lộc Hàm đẩy Nhã Thanh Quân ra rồi bước đến cái ba lô của mình. Máu nóng của cậu đã dâng lên đến não. Cứ mỗi lần dính dáng đến Ngô Thế Huân là cậu lại nổi điên lên. Dường như cả hai chưa bao giờ hòa thuận với nhau được thì phải. Lộc Hàm đang lục tung cái ba lô lên để tìm cái áo khoác thì có một giọng vang lên trên đầu cậu.
- Xin lỗi!
- Gì nữa? - Lộc Hàm hét lên.
Cậu ngước nhìn nhìn đang đứng trước mặt. Anh ta đang rất run với giọng điệu đầy giận dữ của Lộc Hàm. Lộc Hàm không quen anh ta và cậu cũng chắn chắn anh ta cũng không phải là học sinh của trường. lúng túng anh ta hỏi Lộc Hàm.
- Cho tôi hỏi có Hoàng Tử Thao ở đây không?
- Tử Thao à?
- Ừ!
- Cậu ấy ở bên cánh gà bên kia!
- Cảm ơn!
Nói rồi anh ta vội vã bước về phía sau lưng Lộc Hàm. Cậu đứng nhìn bóng anh ta khuất dạng sau tấm màn đỏ. Lòng cậu thắc mắc không biết anh chàng đó là ai mà lại tìm Hoàng Tử Thao. Mà phải công nhận mặt anh ta coi cũng được thôi chứ thân hình thì miễn chê. Chắc là dân chơi thể thao. Cơn giận tưởng chừng đã nguôi đi phần nào trong Lộc Hàm giờ đây lại dâng tràn khi Nhã Thanh Quân bước ra trước mặt cậu. Anh ta đút hai tay vào túi quần rồi hỏi cậu.
- Em có muốn đi ăn tối với anh không?
Lộc Hàm chỉ muốn quát vào mặt của anh ta rằng hãy để cậu yên nhưng cậu vẫn có kiềm chế. Cậu nói.
- Không! Cảm ơn! Em có chuyện phải đi ngay!
- Tiếc quá! Nhất định lần khác…
Nhưng Lộc Hàm đã quăng cái ba lô lên lưng và bỏ đi rồi. Nhã Thanh Quân đứng nhìn theo Lộc Hàm với một nụ cười nở trên môi. Nó lẩm bẩm.
- Em nhất định phải là của anh! Cậu bé cứng đầu.
Khi Ngô Thế Huân bước ra khỏi trường thì cơn nóng nảy của anh biến đi đâu mất. Giờ thì anh cảm thấy hối hận. Phải chi lúc đó anh kiềm chế hơn một chút thì đã không xảy ra chuyện này rồi. Tất cả cũng chỉ vì cái tính cách cực đoan của mình. Mà thật ra chỉ cần nhìn thấy Lộc Hàm ở trong vòng tay của tên khốn đó là anh đã không thể chịu đựng được rồi nói gì đến kiềm chế. Giờ thì chỉ khổ thân mà thôi. Phải mặc áo giáp rồi đi xin lỗi Lộc Hàm thôi. Có bị đánh đập dã man thế nào cũng phải chịu.
Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm bước ra từ cổng trường anh định gọi nhưng cậu ấy bước đi nhanh quá. Ngô Thế Huân đành đi theo sau Lộc Hàm. Anh cũng hơi tò mò vì hướng Lộc Hàm đang đi không phải là đường về kí túc xá. Chắc có lẽ vì giận quá hay sao đó mà Lộc Hàm không hề phát hiện ra Ngô Thế Huân đang đi theo mình.
Lộc Hàm vẫn bước về phía trước và Ngô Thế Huân vẫn cứ đi theo phía sau. Anh theo cậu qua rất nhiều con phố. Cuối cùng Lộc Hàm quẹo vào một con hẻm tối tăm và nhớp nháp. Ngô Thế Huân không hề biết đây là đâu. Anh tự hỏi không biết Lộc Hàm làm gì ở đây. Ngô Thế Huân đợi một lát rồi mới đi vào con hẻm. bên trong rất tối dù bên ngoài chỉ mới là hoàng hôn. Anh dò dẫm đi từng bước bằng những tia nắng yếu ớt hiếm hoi lọt được vào đây. Rác đầy ở trên đường đi. Bỗng nhiên từ một góc nào đó một cậu trai bước ra trước mặt Ngô Thế Huân. Cậu ta mặc chỉ có một cái áo sơn mi và không cài nút nào cả. Gương mặt đầy vẻ giang hồ. Cậu ta còn đang nhai nhóp nhép kẹo cao su trong miệng. Ngô Thế Huân chưa kịp phản ứng gì thì cậu ta đã tiến tới áp sát người cậu ấy vào người Ngô Thế Huân và hỏi.
- Đi không anh?
Ngô Thế Huân lúng túng đẩy cậu ta ra. Nụ cười nửa miệng vẫn ở trên môi và cậu ta vẫn không ngừng nhai kẹo.
- Xin lỗi!
Ngô Thế Huân chỉ nói có vậy rồi chạy đi. Cậu bé dựa người vào tường và cằn nhằn.
- Vào đến khu này rồi mà còn bày đặt ngại! Mà cũng tiếc! Đẹp trai thế mà!
Một cậu bé khác bước ra từ trong bóng tối và hất mặt hỏi:
- Sao? Không được hả?
- Ừ! Gặp ngay thằng nhát gan mày ơi!
- Nó nhát mà dám vào đây hả?
- Ai mà biết nó!
- Mày liệu đó! Tối nay mà không có tiền đưa cho nó là không có thuốc đâu nha con!
Cậu bé nhăn mặt khó chịu khi nghĩ đến cái viễn cảnh đó. Cậu không muốn nghĩ mình sẽ như thế nào khi bị cơn nghiện hành hạ. Đúng lúc đó có một bóng người khác vừa bước vào con hẻm. cậu vội nói:
- Mày nhường tao nha!
- Ok! Dù sao tao cũng đủ rồi!
Cậu bước lại gần người đó. Ông ta là một người đàn ông đứng tuổi với cái bụng phệ và cái đầu hối sọi. Nhưng cậu không ngại gì mà đến ve vãn. Cậu cần tiền để mua thuốc. đó là tất cả những gì cậu biết.
- Anh đang vội lắm! Mình đi dù thôi nha!
- Tùy anh thôi!
Rồi lão ta lôi cậu vào một góc và bắt đầu cởi quần áo cậu ra.
Ngô Thế Huân chạy hớt hải ra khỏi con hẻm. Anh càng thắc mắc không biết Lộc Hàm lại làm gì ở một nơi thế này. Rõ ràng đây là một tụ điểm dành cho giới mại dâm. Ngô Thế Huân càng trở nên lo lắng khi nhận ra anh đã mất dấu của Lộc Hàm. Anh vội chạy khắp nơi để tìm cậu vừa chạy nanh vừa phải từ chối lời mời của vô số cậu bé trạc tuổi hoặc thậm chí là nhỏ hơn cả anh. Nhưng người lớn hơn thì chỉ nhìn anh bằng một ánh mắt khiêu gợi chứ không mời mọc gì. cuối cùng Ngô Thế Huân cũng nhìn thấy Lộc Hàm đang ngồi cùng với một người ở ngoài vỉa hè. Vui mừng anh vội chạy lại đó nhưng…
Trước mặt anh là người mà anh không bao giờ tin là sẽ gặp lại. Người mà anh đã yêu đến điên cuồng. Người mà đã lạnh lùng bỏ anh ra đi. Người mà có đôi mắt to tròn luôn làm cho Ngô Thế Huân bị lạc mỗi khi nhìn vào đó. Người đó chính là Trịnh Minh Nhất.
Ngô Thế Huân đứng đó. Chỉ đứng đó thôi chứ không thể nói hay làm bất cứ hành động gì nữa. Rồi Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân. Cậu hết sức ngạc nhiên khi thấy Ngô Thế Huân ở đây. Rồi cậu chợt hiểu ra là Ngô Thế Huân đã đi theo cậu đến tận nơi này. Cũng tốt thôi! Nhưng mắt của Ngô Thế Huân không hề nhìn Lộc Hàm. Mắt Ngô Thế Huân đang dán chặt vào người ngồi bên cạnh Lộc Hàm. Lộc Hàm quay qua nhìn Trịnh Minh Nhất thì thấy vẻ mặt của cậu ta cũng sững sờ không kém Ngô Thế Huân. Lộc Hàm không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cậu cảm giác được là hai người có quen biết nhau.
Cuối cùng Ngô Thế Huân cũng lấy lại được linh hồn của mình. Anh bước lại gần Lộc Hàm và Trịnh Minh Nhất. Anh hét vào mặt Lộc Hàm.
- Tại sao cậu lại không nói cho tôi biết?
Lộc Hàm ngạc nhiên hỏi lại.
- Nói cái gì?
- Cậu và Minh Nhất biết nhau!
- Lúc Xán Liệt và Bạch Hiền đến nhà tôi cũng định nói nhưng… mà tôi đâu biết hai người biết nhau đâu!
Trịnh Minh Nhất im lặng không nói gì cả. Mắt của cậu ta cũng đã chuyển sang nhìn nơi khác. Ngô Thế Huân vẫn nói tiếp với cái giọng đầy vẻ buộc tội và khổ đau đó.
- Rồi cậu làm gì ở nơi ghê tởm thế này?
- Tôi…
- Đừng nói với tôi là cậu tìm những thứ hạ cấp rác rưởi này…
- Thế Huân! - Trịnh Minh Nhất thốt lên và nhìn Ngô Thế Huân. Nhưng trong ánh mắt của Ngô Thế Huân lúc này chỉ còn là sự khinh bỉ. Anh hận vì Trịnh Minh Nhất đã lừa dối anh. Anh hận vì nghĩ ai cũng lừa mình.
Lộc Hàm ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân. Cậu nói.
- Anh không có quyền nói họ là rác rưởi! Anh biết gì về họ chứ? Anh không biết gì cả!
Ngô Thế Huân gào lên đầy phẫn nộ.
- Phải! Tôi không biết gì hết!
Nước mắt của Trịnh Minh Nhất đã tuôn rơi. Nhưng cậu ta vẫn không nói một lời nào để bào chữa cho mình cả. Ngô Thế Huân vẫn nói tiếp những lời tàn nhẫn đó.
- Cậu cũng chẳng biết gì đâu! Cậu đừng làm ra vẻ là hiểu họ lắm! Chắc cậu định nói với tôi là họ có nỗi khổ gì đó đúng không? Thôi đi! Những thứ như vậy thì chỉ cần tiền thôi!
Bốp!
Lộc Hàm tát vào mặt Ngô Thế Huân. Hai mắt cậu đỏ hoe và mộ giọt nước trong veo đã rơi xuống. Ngô Thế Huân có cảm tưởng rằng cái lần ở trong lớp học đang diễn lại.
- Tôi chính là thứ đó đây! Anh hài lòng chưa?
- Sao? - Ngô Thế Huân kinh ngạc hỏi.
Lộc Hàm nói với giọng vỡ òa.
- Chúng tôi là những thứ như vậy! Những thứ mà một kẻ như anh được sinh ra và lớn lên trong một gia đình êm ấm khinh bỉ! chúng tôi phải bán thân để sống đó vậy thì sao?
Ngô Thế Huân không còn nói được gì nữa. Anh nhìn Lộc Hàm và Trịnh Minh Nhất nắm tay nhau khóc. Lòng kinh hãi nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra. Thật sự vì sao mà Trịnh Minh Nhất lại ở đây thay vì đang đi du học ở nước ngoài. Và tại sao Lộc Hàm lại nói như vậy? Tại sao Lộc Hàm lại nói phải bán thân để kiếm sống. chẳng lẽ đây là cái quá khứ mà Lộc Hàm luôn luôn muốn che giấu sao. Ngô Thế Huân nhận ra rằng mình không biết gì về Lộc Hàm cả. Và anh cũng không hiểu gì về Trịnh Minh Nhất hết. Có ai đó làm ơn nói với anh sự thật đằng sau tất cả chuyện này không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro