Chap 13: Tai nạn
.....
.....
Lộc Hàm và Ngô Thế Huân ngồi im re nhìn hai đương sự của chúng ta. Đã rất lâu rồi nhưng mà vẫn chưa thấy một trong hai lên tiếng. Lộc Hàm và Ngô Thế Huân chỉ biết đưa mắt nhìn nhau chứ không biết nói gì hơn đành ngồi im chờ đợi sự việc sẽ diễn biến theo một hướng nào đó. Cuối cùng, những giây phút căng thẳng, Phác Xán Liệt lên tiếng hỏi.
- Làm sao mà cậu có chiếc hoa tai đó?
Biện Bạch Hiền trả lời ngay.
- Đó là món quà từ nhỏ tôi đã nhận được! Liên quan gì đến anh?
- Sao lại không liên quan? Rõ ràng đây là đồ ăn cắp!
- Anh nói cái gì hả? - Biện Bạch Hiền đứng lên nói như hét vào mặt Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt cũng đâu vừa, cũng đứng dậy và gào lên.
- Nói vậy đó! Đây là quà cầu hôn của ba và mẹ tôi mà! Làm sao mà cậu có được!
- Đã nói là không liên quan đến anh mà! Đồ nhiều chuyện!
- Cậu nói gì? Dám nói lại lần nữa không?
- Sao lại không? Muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được!
Lộc Hàm và Ngô Thế Huân ngồi nhìn hết người này đến người kia như đang xem một trận quần vợt hấp dẫn vậy. Nhưng dường như Lộc Hàm đã không thể chịu nổi nữa. Cậu đứng lên và dịu dàng nói.
- THẾ CHÚNG MÀY CÓ IM ĐI VÀ NÓI CHUYÊN CHO ĐÀNG HOÀNG KHÔNG? MUỐN GÌ ĐÂY? BỘ HAI CHÚNG MÀY MUỐN CHẾT HAY GÌ MÀ ĐẾN NHÀ TAO LÀM LOẠN HẢ?
Biện Bạch Hiền sợ hãi như một đứa trẻ bị mẹ mắng. Nó co rúm người lại và ngồi xuống ghế. Phác Xán Liệt cũng rung sợ trước thái độ dịu dàng của Lộc Hàm. Nó nhìn Ngô Thế Huân cầu cứu. nhưng anh cũng không thể làm gì hơn. Anh sợ liên lụy thì nguy cho tính mạng của mình.
- GIỜ RỒI SAO? CHỊU NÓI CHUYỆN ĐÀNG HOÀNG CHƯA?
Thấy Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt không trả lời trả vốn gì hết Lộc Hàm lại gào lên lồng lộn như quái vật.
- SAO KHÔNG NÓI GÌ NỮA HẢ?
Biện Bạch Hiền rung rẩy nói:
- Dạ…dạ… tụi em nói liền! Đừng giết em!
Phác Xán Liệt cũng nói với sự sợ hãi
- Được rồi mà! Không cãi nhau nữa đâu!
Lộc Hàm ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân vội lấy quạt quạt cho cậu. Máu nóng trong người cũng dần dần hạ xuống. Nhưng đôi mắt của Lộc Hàm thì vẫn đáng sợ, vẫn rực lửa. Biện Bạch Hiền liếc nhìn Lộc Hàm với vẻ sợ hãi hiện rõ trên nét mặt rồi nói.
- Ngày xưa khi tôi ở cô nhi viện, có một chú đã tặng nó cho tôi! Chú ấy nói khi nào gặp được người quan trọng nhất đời tôi thì hãy tặng nó cho người đó!
Phác Xán Liệt lập tức chồm người đến trước hỏi với vẻ quan tâm.
- Chú ấy như thế nào?
Biện Bạch Hiền nhăn mặt tập trung suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
- Lâu quá tôi cũng không còn nhớ rõ nữa! Tôi chỉ nhớ chú ấy rất cao lớn và đẹp trai!
Phác Xán Liệt bỗng nhiên nắm lấy tay Biện Bạch Hiền làm cả ba người còn lại phải giật mình kinh ngạc. Bằng giọng khuẩn khiết nó nói với Biện Bạch Hiền.
- Làm ơn nhớ dùm tôi đi! Người đó… người đó có thể là ba của tôi đó!
Ngô Thế Huân hỏi ngay.
- Nhưng ba của mày chết rồi mà Phác Xán Liệt!
- Không! - Mắt Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt Biện Bạch Hiền. - Thật ra thì ba tao chỉ mất tích một cách bí ẩn mà thôi! Mẹ tao không muốn lớn chuyện nên đã tung tin ba tao đã chết. Và… điều kì lạ là… chiếc hoa tại còn lại này mất ngay đêm ba tao biến mất!
Biện Bạch Hiền kinh ngạc hỏi.
- Nhưng tại sao chú ấy lại phải làm như vậy chứ?
Phác Xán Liệt lấy tay về và ôm lấy đầu.
- Tôi không biết! Mẹ tôi phải sống hàng ngày hàng giờ trong nỗi nhớ ba! Tôi muốn tìm ba trở về nhưng không biết tìm ở đâu!
Tất cả mọi người chìm vào yên lặng. Sự thing lặng này thật nhẹ nhàng vì sự đồng cảm của mọi người dành cho Phác Xán Liệt. Riêng Ngô Thế Huân nghĩ đến người cha của mình. Một người cha mà có cũng như không. Từ nhỏ đến giờ nó chỉ gặp mặt cha duy nhất một lần. Thậm chí đến tận bây giờ anh cũng không còn nhớ rõ gương mặt của cha như thế nào nữa. Vậy mà Phác Xán Liệt lại phải sống trong sự thiếu vắng tình thương đó một thời gian lâu đến vậy. Bỗng nhiên Ngô Thế Huân thấy lòng mình nhói lên một cách kì lạ.
Biện Bạch Hiền không hiểu sao lại có can đảm đưa tay ra chạm vào tóc của Phác Xân Liệt. Phác Xán Liệt ngẩng mặt lên nhìn Biện Bạch Hiền. Hai mắt nó đỏ hoe nhưng không một giọt nước mắt nào chảy ra. Nhưng Biện Bạch Hiền biết rằng nỗi đau mà Phác Xán Liệt đang phải chịu đựng còn gấp nhiều lần hơn bất kì nỗi đau nào khác có thể diễn tả và rút ra bằng những giọt nước mắt. Đột nhiên nó không thấy Phác Xán Liệt đáng ghét nữa. Nó mỉm cười với Phác Xán Liệt và nói.
- Yên tâm! Tôi sẽ giúp anh tìm ra chú ấy mà!
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đó. Phác Xán Liệt mừng rỡ nắm lấy tay Biện Bạch Hiền.
- Thật không?
Biện Bạch Hiền gật đầu và nói.
- Chú ấy có nói với tôi rằng sẽ đến một nơi mà chú ấy đang kiếm tìm! Một nơi xinh đẹp nhất trên thế gian này! Chú ấy muốn chỉ cho vợ và con trai của chú ấy cảnh đẹp đó!
Phác Xán Liệt mừng đến nỗi lao đến ôm chằm lấy Biện Bạch Hiền. Nó nói:
- Ôi! Cảm ơn cậu nhiều lắm! Cậu là ân nhân của cả gia đình tôi!
Biện Bạch Hiền cảm thấy hơi ngại trước cái ôm của Phác Xán Liệt nhưng song song đó là một cảm giác bình yên và nhẹ nhõm lan tỏa khắp người nó. Sau khi Phác Xán Liệt buông Biện Bạch Hiền ra, nó mới quay sang hỏi Lộc Hàm.
- Mày còn nhớ chú ấy không Hàm Hàm?
Lộc Hàm gật đầu rồi nói.
- Chú đẹp trai phải không?
- Ừ!
Lộc Hàm cười.
- Hồi đó sống trong cô nhi viện không biết tên nên chỉ gọi chú ấy là chú đẹp trai thôi!
Vẻ mặt của Biện Bạch Hiền tươi lên với những kỉ niệm đẹp đẽ thủa ấu thơ. Nó sôi nổi nói.
- Còn có Minh Nhất nữa! Nhớ không?
- Thằng này! Làm sao tao quên được cậu ta chứ!
Biện Bạch Hiền nói với vẻ mặt khá là tiếc nuối.
- Tội nghiệp nó! Vì gia đình phá sản nên từ công tử mà bị đẩy vào hoàn cảnh như của tụi mình! Mày còn nhớ không? Tụi mình phải…
Nhưng Biện Bạch Hiền không bao giờ có thể nói hết câu vì Lộc Hàm đã vội ngắt lời.
- Đừng nhắc đến nữa được không?
Biện Bạch Hiền lặp tức im bặt. Ngô Thế Huân thắc mắc.
- Ngày xưa cậu sống ở cô nhi viện sao?
Lộc Hàm không nói gì cả. Gương mặt cậu vẫn còn in lên một nỗi kinh hoàng ghê tởm do những kí ức ngày xưa. Những kí ức đau thương và tủi nhục mà cậu không bao giờ muốn nhắc lại. Thấy Lộc Hàm không nói gì Ngô Thế Huân cũng im lặng. Nhưng đột nhiên Phác Xán Liệt lại thắc mắc một điều. Một điều mà Ngô Thế Huân cũng rất quan tâm nhưng lại không muốn nhắc đến.
- Lộc Hàm này! Cậu bạn tên Minh Nhất của hai người tên đầy đủ là gì vậy?
Minh vừa mở miệng ra.
- Là… Trịnh….
Thì tiếng điện thoại đã ngân vang. Nhưng chỉ với một cái họ đó thôi cũng đủ làm Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt khựng lại. Trong đầu họ đang nghĩ đến một điều giống nhau. Một khả năng, một sự trùng hợp… Ngô Thế Huân còn chưa kịp hỏi kĩ hơn để xác minh lại thì Lộc Hàm đã hét lên đầy hoảng sợ.
- Khoan! Khoan đã! Mày đừng làm trò dại dột nha! Alo! Alo!
Mọi người lập tức hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lộc Hàm.
- Chuyện gì vậy?
Lộc Hàm trả lời nhỏ nhưng gấp gáp.
- Khánh Thù! Nó vừa gọi điện nói không muốn sống nữa! Tôi lo quá!
Phác Xán Liệt nói.
- Phải cái thằng mà thằng Chung Nhân để ý không?
Ngô Thế Huân đáp với giọng khuẩn trương.
- Phải rồi! Nhưng hôm bữa tao có gọi điện cho Chung Nhân nói chỗ của Đỗ Khánh Thù rồi mà! Tưởng mọi chuyện tốt đẹp chứ!
Biện Bạch Hiền cũng hoảng hốt không kém gì Lộc Hàm.
- Sao bây giờ! Lỡ như nó…
Lộc Hàm cố gằng đè nén cơn sợ hãi xuống.
- Nhất định có chuyện gì đã xảy ra rồi!
Rồi Lộc Hàm quay sang Ngô Thế Huân nói.
- Anh thử gọi điện cho Kim Chung Nhân đi! Tôi sẽ đến nhà Khánh Thù ngay! Có gì gọi điện!
Ngô Thế Huân lao đi lấy áo khoác và nói.
- Ok! Hẹn gặp lại ở nhà Khánh Thù. Đừng để cậu ta làm gì dại dột! Cậu cũng phải cẩn thận đó!
- Em biết rồi! Anh đừng lo!
Lộc Hàm trả lời rồi nhanh chóng quay mặt đi để che dấu một màu đỏ như cà chua của mình. Cậu không biết tại sao cậu lại làm vậy nhưng trái tim cậu mách bảo rằng nên làm thế.
Ngô Thế Huân đứng chết trân tại chỗ. Anh có đang nằm mơ không? Anh có nghe nhầm không? Có phải là Lộc Hàm vừa mới gọi Ngô Thế Huân là anh và xưng em không? Ngô Thế Huân chỉ giật mình tỉnh khỏi cơn mê khi Phác Xán Liệt gọi anh.
- Đi lẹ lên! Còn đứng đó mơ gì vậy?
Ngô Thế Huân mỉm cười đầy hạnh phúc rồi lao ra cửa. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.
Vợ của anh! Em làm anh hạnh phúc quá! { sướng rồi =))) }
…
Kim Chung Nhân bực bội ngồi xuống bên vệ đường. Có chạy hàng trăm vòng đi nữa thì cũng không thể làm lòng quên đi cái cảm giác này. Sự khao khát đang dâng trào mãnh liệt trong tim nó. Cảm giác đó mạnh đến nỗi tưởng chừng như có thể xé nát thân thể nó ra thành muôn ngàn mảnh nếu như không gặp được Đỗ Khánh Thù. Nhưng nó biết rằng nó không thể. Nó không thể cho phép mình làm bất cứ chuyện gì có thể làm tổn thương đến Đỗ Khánh Thù. Không! Nó không thể làm vậy! Dù cho trái tim có đang gào thét thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ chịu đựng một mình.
Tiếng điện thoại reo vang làm Kim Chung Nhân giật mình. Nó vừa đưa điện thoại lên tai thì đầu dây bên kia Ngô Thế Huân đã nói rất gấp.
- Khánh Thù có chuyện rồi! Hình như nó muốn tự sát! Mày đến đây nhanh lên!
Kim Chung Nhân sững sờ kinh hãi. Một cảm giác lo sợ đến nỗi làm tim nó như thắt lại. Nó nói ấp úng.
- Nhưng…nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả! Nếu mày thật sự yêu nó thì hãy tỏ ra vẻ là một thằng đàn ông đi! Người mày yêu đang chết vì mày đó!
Không còn biết gì nữa, Kim Chung Nhân nhét điện thoại vào túi và chạy đi như trong một cơn mê sảng. Tâm trí nó lúc này chỉ nghĩ về Đỗ Khánh Thù mà thôi. Nó cầu xin tất cả vị thần mà nó biết để Đỗ Khánh Thù không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì nó biết, nếu Đỗ Khánh Thù có chuyện gì thì chắc nó cũng không sống nỗi.
Đang chạy giữa đường thì có tiếng gọi nó. Kim Chung Nhân dừng lại và nhìn người đó. Nó thấy người đó rất quen hình như đã gặp trong trường rồi thì phải. Người đó đang quỳ bên thân thể của một ai đó và đang giương ánh mắt cầu cứu về phía Kim Chung Nhân. Bất đắc dĩ nó phải tiến lại gần. Khi nhìn mặt người đó ở khoảng cách như thế này nó mới phát hiện ra rằng đó chính là thầy Vĩ Anh. Giáo viên dạy toán nổi tiếng nhất trường. Nó biết được thầy cũng nhờ mấy thằng bạn bên khối Công hâm mộ thầy. Nó hỏi thầy với giọng gấp gáp.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Thầy Vĩ Anh đang trong tình trạng cực kì hoảng sợ. Nó chưa bao giờ thấy thầy mất bình tĩnh như vậy. Hình như đôi mắt của thầy đang ngấn nước thì phải. Bằng một giọng khuẩn khiết thầy Vĩ Anh nói.
- Làm ơn! Làm ơn hãy giúp tôi! Giúp tôi cứu cậu ấy!
Lúc này Kim Chung Nhân mới có thể nhìn thấy người đang nằm đó. Cậu ta đang mê man bất tỉnh máu chảy ra từ đầu và miệng của cậu ta. Hình như cậu ta vừa mới phải trãi qua một cú va đập rất mạnh. Kim Chung Nhân ái ngại hỏi.
- Cậu ta bị gì vậy?
Thầy Vĩ Anh chỉ có thể òa khóc chứ không nói được lời nào. Lòng của Kim Chung Nhân thì như lửa đốt khi nghĩ đến Đỗ Khánh Thù. Nhưng nó không thể bỏ rơi thầy ở lại đây với một nạn nhân như vậy. Nếu không cấp cứu kịp thời chắc chắn cậu ta sẽ chết.
…
...
- Thôi đi! Đừng làm phiền tôi nữa! - Thầy Vĩ Anh gắt lên với Văn Vũ đang đi theo mình.
Văn Vũ vững giữ gương mặt bình thản và nói.
- Tôi đi đâu là quyền của tôi! Chỉ là tình cờ đi ngang qua thầy thôi!
Thầy Vĩ Anh không nói gì nữa chỉ cắm cúi bước đi. Văn Vũ cười rồi thọc hai tay sâu vào túi và bước đi theo sau. Cả hai qua rất nhiều con phố cùng nhau. Đến Văn Vũ còn không hiểu thầy Vĩ Anh đang định đi đâu nữa. Nhưng nó sẵn lòng đi đến bất cứ đâu chỉ cần nơi đó có thầy. Đến một con đường vắng vẻ đầy lá bay trong gió thì thầy bỗng dừng lại. Văn Vũ cũng dừng lại và nhìn vẩn vơ đi đâu đó. Hai tay vẫn để trong túi quần.
Thầy quay lại đối diện với Văn Vũ rồi hỏi.
- Tại sao phải làm vậy?
Văn Vũ trả lời đơn giản.
- Vì tôi thích thầy!
- Điều đó là không thể!
- Sao lại không?
- Vì…
- Vì tôi nhỏ tuổi hơn?
- Cậu thôi cái lí luận ngu ngốc đó đi!
- Chứ vì sao?
- Vì tôi… không còn tin vào tình yêu nữa…
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm lay động tóc và quần áo của hai người. Cả hai vẫn đứng đối diện nhau giữa con đường đầy nắng và ngập tràn lá, gió. Không ai biết phải nên nói gì. Văn Vũ thì cảm thấy bị xúc động mạnh trước lời thú nhận của thầy Vĩ Anh. Còn thầy thì cứ im lìm chờ đợi. Chờ đợi một cái gì đó không rõ ràng.
Rồi đột nhiên Văn Vũ hỏi, tiếng nói hòa với cơn gió miên man đến với thầy.
- Tiểu Anh! Em không tin anh sao?
Thầy Vĩ Anh giật mình trước cách gọi của Văn Vũ. Thầy đưa ánh mắt thản thốt lên nhìn cậu ấy. Ánh mắt của Văn Vũ lúc đó đầy mãnh liệt và cương quyết. Bỗng nhiên Vĩ Anh cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối trước ánh nhìn đó. Giống như nhiều năm trước đây, cũng chỉ là một bé thụ cần đến bờ vai của công để dựa vào.
Văn Vũ vẫn tiếp tục nói, giọng buồn mênh mông.
- Anh phải làm gì để cho em tin anh đây? Em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm! Chỉ cần em tin vào tình yêu khốn khổ này của anh!
Vĩ Anh thấy toàn thân rung rẩy. Cậu không thể nói được điều gì nữa. Dù lớn tuổi hơn rất nhiều nhưng cậu vẫn không đủ mạnh mẽ như Văn Vũ. Cậu ngước đôi mắt trong sáng của mình lên và nhìn Văn Vũ.
- Xin lỗi nhưng… điều này vẫn là không thể!
Lúc này Văn Vũ đã không còn đủ bình tĩnh để cho hai tay vào túi quần một cái ung dung tự tại nữa. Hai bàn tay nó đang nắm chặt thành một nắm đấm. Nó thấy tức giận vô cùng. Chẳng lẽ tình yêu của nó không đáng tin cậy đến vậy sao? Chẳng lẽ Vĩ Anh không hiểu nó yêu cậu ấy bất chấp mọi thứ sao?
Văn Vũ bước lại gần Vĩ Anh và nắm lấy tay của cậu ấy kéo đi.
- Cậu muốn làm gì? - Vĩ Anh hoảng sợ hỏi.
Văn Vũ đưa gương mặt lạnh lùng ra và nói.
- Chứng minh cho em thấy là anh yêu em đến thế nào!
Văn Vũ dẫn Vĩ Anh ra đường lớn, nơi có nhiều xe qua lại. Văn Vũ buông tay Vĩ Anh ra và nói.
- Nếu như em không tin anh thì anh cũng không còn muốn sống nữa!
Bây giờ Vĩ Anh mới thật sự hiểu ra là Văn Vũ định làm gì. Cậu gào lên.
- Làm ơn đừng làm những chuyện ngu ngốc mà!
Văn Vũ nhìn Vĩ Anh và mỉm cười. Môi nó mấp máy thành những lời sau cùng.
- Để em tin anh…
Rồi nó nhào ra đường đúng lúc một chiếc xe hơi chạy ngang…
Cú va đập mạnh đến nỗi Vĩ Anh bị quỵ xuống vì sợ hãi. Cậu không thể tin được là Văn Vũ lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Tên tài xế rủa lên một tiếng rồi chạy mất. Mọi người kéo nhau lại xe rất đông. Vĩ Anh không thề kiềm chế được nữa. Cậu lao đến chỗ Văn Vũ đang nằm. Văn Vũ cố mở mắt ra nhìn cậu rồi đưa bàn tay đẫm máu của mình lên vuốt mặt cậu. Qua làn hơi thở yếu ớt Văn Vũ thì thầm chỉ đủ cho Vĩ Anh nghe mà thôi.
- Anh yêu em…
Rồi cậu ấy rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Nếu lúc đó bình tĩnh hơn một chút thì có lẽ Vĩ Anh đã suy nghĩ thấu đáo hơn mà nhờ người khác gọi xe cứu thương rồi. Vì cậu không có điện thoại. Nhưng mà tình cảm đau thương trong lòng cậu cộng với tình yêu bị nỗi sợ hãi chôn dấu giờ được giải thoát kiểm soát lấy cậu. Cậu đỡ Văn Vũ ngồi dậy và kè cậu ấy đi. Trong lòng Vĩ Anh lúc đó chỉ nghĩ là sẽ không để Văn Vũ cho ai khác, không cho ai làm tổn thương cậu ấy nữa.
Hôn lên cánh môi nhuốm máu của Văn Vũ, Vĩ Anh cảm nhận thấy mùi máu. Cậu mỉm cười qua màn nước mắt nhạt nhòa.
- Ngốc quá! Anh nhất định phải tỉnh lại! Nếu không em sẽ không tha thứ cho anh đâu!
Rồi như một người điên cậu vẫn cứ tiếp tục lê bước đi cho đến khi kiệt sức và gặp được Kim Chung Nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro